Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 219
Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:27:50
Lượt xem: 12
Tiểu Bao Tử ngơ ngác nhìn cậu bé: “Đoàn Đoàn ca ca, ca ca sao vậy? Mắt ca ca bị khó chịu ạ? Có phải bị bụi rồi không? Để đệ thổi cho ca nhé!”
Nói xong, cậu bé lập tức tiến lại gần Đoàn Đoàn.
Trần phu tử bất lực nhìn tiểu đầu đinh ở trước mặt mình, ông ấy ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Lâm Hiểu Thanh!”
Bờ vai của Tiểu Bao Tử run lên, cậu bé từ từ xoay người lại và ngơ ngác nhìn ông ấy, sau đó mới chạy về chỗ ngồi của mình chỉ bằng hai ba bước.
Trần phu tử đi tới trước bàn của cậu bé, ông ấy nhẹ nhàng dí lên trán của cậu bé rồi bất đắc dĩ nói: “Sao ngày nào ta vào lớp cũng thấy con đang ở cạnh bàn của Tần Kỳ An vậy hả?”
Ông ấy vừa dứt lời, các tiểu đầu đinh khác trong lớp lập tức cười haha.
Tiểu Bao Tử ấm ức mím môi, cậu bé cũng không biết vì sao ngày nào cũng xui xẻo như vậy! Người bị phu tử bắt được luôn là cậu bé!”
“Con... Con cũng không biết nữa...”
Trần phu tử nghe thấy lời nói nhỏ của cậu bé thì nhẹ nhàng gõ vào cái đầu nhỏ đó nhưng cũng không nói gì nữa.
Tiểu Bao Tử chưa đầy bốn tuổi nên được xem như là người nhỏ tuổi nhất trong lớp, hơn nữa ngày nào cậu bé cũng hoạt bát, sáng sủa nên có vẻ hơi nghịch ngợm nhưng lại không khiến người ta phải chán ghét, mà chỉ khiến người ta càng yêu thích cậu bé hơn.
Thỉnh thoảng cậu bé còn làm một vài động tác nhỏ rất đáng yêu, vì vậy Trần phu tử càng không nỡ trách cậu bé.
DTV
Huống hồ lớp này được coi như là một lớp nhỏ tuổi nhất trong học viện, vì vậy các phu tử sẽ không quản lý quá nghiêm khắc, còn trong các lớp khác chỉ có học sinh mười mấy tuổi, vì vậy sẽ nghiêm khắc hơn rất nhiều, mười mấy tuổi cũng có nghĩa rằng sắp phải chuẩn bị cho kỳ thi huyện và thi phủ.
Mà người lợi hại nhất trong học viện, trong vòng khoa cử cuối cùng đã thi đậu tiến sĩ khi chỉ mới mười lăm tuổi.
Còn nhỏ như vậy mà có thể thi đậu tiến sĩ đã là điều không dễ dàng gì!
Vì vậy các phu tử trong học viện thường lấy vị thiếu niên trẻ tuổi này để làm gương cho học sinh noi theo, khen ngợi học sinh.
Đến cả lớp nhỏ như lớp của mấy đứa Đoàn Đoàn cũng đã nghe Trần phu tử nói về người này rất nhiều lần.
Mới đầu, các tiểu đầu đinh còn vô cùng ngưỡng mộ, nhưng đến lần thứ hai, ai nấy chỉ còn lại sự hào hứng, tuy nhiên càng về sau càng được nói nhiều nên tất cả bắt đầu trở nên không còn quan tâm nữa.
Mà hôm nay, Trần phu tử lại bắt đầu nhắc tới người đó: “Các con đó! Mặc dù còn nhỏ nhưng cũng phải noi gương Tạ sư huynh người ta kìa, chỉ mới mười lăm tuổi thôi! Mà người ta đã...”
Mặt trời lên mặt trăng lặn, dây leo dưa hấu được trồng trên đất vô cùng tươi tốt, dưới những tán lá màu xanh kia đang che giấu những quả dưa hấu căng tròn.
Hai người Tần Tĩnh Trì và Tần phụ chọn ra vài quả dưa hấu khá lớn, sau đó hài lòng ôm về nhà.
Hôm nay trời nắng chói chang, vẫn còn hơn nửa canh giờ nữa mới tới buổi trưa mà đã cảm thấy rất nóng!
Hai người ôm dưa hấu nhanh chóng về nhà!
“Oản Oản! Chúng ta hái dưa hấu về rồi này! Chúng ta còn cố ý hái hai quả thật to đó, nàng xem có được không?”
Giang Oản Oản đang ngồi trong nhà nghe thấy tiếng gọi, nàng vội vàng đỡ bụng từ từ đứng lên.
Ngay sau đó, Tần Tĩnh Trì và Tần phụ đã mang dưa hấu vào trong nhà, sau khi đặt quả dưa hấu lên bàn trà, Giang Oản Oản lập tức vỗ nhẹ, tiếng “bịch bịch” truyền ra, Giang Oản Oản cười tươi như hoa: “Ừm, chắn chắn quả dưa này sẽ rất ngọt! Nghe có vẻ vừa chín tới!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-219.html.]
Nhưng mà bọn họ không thể ăn hết hai quả dưa hấu này, huống hồ Giang Oản Oản cũng không thể ăn đồ quá lạnh, vì vậy chỉ bổ một quả dưa ra ăn, còn một quả khác sẽ treo trong giếng nước làm lạnh để cho mấy đứa Đoàn Đoàn tan học về ăn.
Tần Tĩnh Trì và Tần phụ chưa từng nhìn thấy dưa hấu nên nhất thời không biết xử lý như thế nào.
Giang Oản Oản nhìn bọn họ luống cuống tay chân cầm dưa, nàng nói: “Tĩnh Trì chàng đi rửa con d.a.o thái thịt của chúng ta vài lần rồi mang ra đây để thiếp bổ cho.”
Mặc dù d.a.o thái đồ ăn của bọn họ đều được rửa sạch sẽ nhưng để tránh cho trên con d.a.o vẫn còn có vị của hành tỏi và ớt, như thế sẽ ảnh hưởng tới vị và mùi thơm của dưa hấu nên vẫn phải rửa thêm vài lần.
Nói tới đây, Giang Oản Oản không khỏi nghĩ tới thời hiện đại, khi vẫn còn ở trong cô nhi viện, hiếm khi viện trưởng bổ dưa hấu cho bọn họ ăn, kết quả miếng dưa nào cũng có vị hành tỏi ở trên đó, mùi vị đó thật sự rất khó nói!
Chẳng mấy chốc, Tần Tĩnh Trì đã cầm d.a.o tới.
Giang Oản Oản cầm dao, nàng bổ hai ba lần là đã có thể khiến trái dưa tách thành từng miếng, ruột đỏ bên trong lộ ra, ngay sau đó, một mùi thơm mát lạnh của trái câu thoang thoảng trong không khí.
Giang Oản Oản không khỏi hít sâu, mùi của dưa hấu rất dễ ngửi, dưới cái thời tiết nóng bức này, chỉ cần ngửi một chút đã cảm thấy mát mẻ.
“Tĩnh Trì! Cha! Hai người mau ăn đi ạ, ăn phần ruột dưa màu đỏ ở giữa, hạt màu đen thì phải nhổ ra đó ạ!”
Nói xong, nàng nóng lòng cầm một miếng dưa lên ăn.
Dưa hấu vừa xốp vừa ngọt, mọng nước, cho dù không phải là dưa hấu để lạnh thì Giang Oản Oản vẫn cảm thấy rất thỏa mãn.
Còn Tần Tĩnh Trì và Tần phụ đã ăn được vài miếng, chẳng mấy chốc trên bàn trà có một đống vỏ dưa.
Tốc độ ăn của ba người rất nhanh, chỉ qua hai khắc đồng hồ mà trái dưa hấu đã bị phân chia sạch sẽ, Giang Oản Oản lo cho hài tử ở trong bụng nên cũng không ăn quá nhiều, vì vậy đại đa số đều nằm trong bụng hai cha con Tần Tĩnh Trì.
Mà sau khi hai người họ ăn xong đã vô thức nhìn về phía giếng nước với ánh mắt phấn khích.
Giang Oản Oản bất lực cười nói: “Dưa hấu không được ăn quá nhiều, ăn nhiều thì sẽ rất khó chịu vì lạnh bụng đó ạ, dù sao nhà chúng ta còn nhiều dưa hấu như vậy, mỗi ngày ăn một quả là được.”
Khi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Tần Tĩnh Trì và Tần phụ, Giang Oản Oản lại nói thêm: “Ừm... Dù sao trong nhà chúng ta cũng có rất nhiều người, buổi tối lại rất nóng, không thì đi hái thêm vài quả về rồi để lạnh nhưng đừng hái những quả quá to, hái quả nhỏ hơn một chút, vậy khi đó có thể cắt thành hai nửa rồi dùng thìa xúc ăn.”
“Sau đó hái thêm vài quả cho nhà Đại Ngưu ca ăn thử nữa ạ, dưa hấu của bọn họ trống muộn hơn chúng ta một thời gian nên có lẽ vẫn chưa chín!”
Cánh đồng mấy người Nhị Ngưu trồng dưa hấu khá râm mát.
Nàng vừa ra lệnh một tiếng, Tần Tĩnh Trì và Tần phụ lập tức đeo gùi đi ra ngoài.
“Được rồi, vậy chúng ta hái xong sẽ về ngay!” Miệng vừa nói, chân vừa bước nhanh hơn, vừa dứt lời thì người cũng đã biến mất khỏi cửa.
Giang Oản Oản mỉm cười, nàng ngồi trên ghế sô pha và cầm tấm vải ở bên cạnh lên cẩn thận thêu thùa.
Những ngày này, nàng ở trong nhà cảm thấy rát nhàm chán, vì vậy ngày nào cũng theo mấy người Tần mẫu và Lý Tam Nương học cách làm quần áo và thuê hoa, bây giờ đã dần dần ra hình dáng, chỉ là hoa văn được thêu ở trên quần áo vẫn cực kỳ đơn giản.
Ngày nào nàng cũng sẽ cầm tấm vải mềm mại để làm đồ lót cho hài tử ở trong bụng.
Giang Oản Oản đoán có lẽ đứa bé trong bụng sẽ được sinh vào khoảng tháng mười, vì vậy phải làm quần áo khá dày, hơn nữa phần lớn đột lót được làm kiểu áo liền quần, nàng đã làm theo kiểu dáng của những bộ quần áo ở hiện đại, như vậy đứa bé vừa được giữ ấm lại vừa rất tiện!
Đến khi Tần Tĩnh Trì và Tần phụ mang dưa hấu trở về thì y phục trong tay Giang Oản Oản đã hoàn thành xong.