Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 215
Cập nhật lúc: 2025-03-08 22:42:25
Lượt xem: 22
Nghĩ đến đây, nét mặt Lý Viễn không khỏi trở nên nghiêm túc. Chuyện quan trọng như vậy, ông ấy còn phải lên kế hoạch cẩn thận, không thể lơ là.
Tần Tĩnh Trì thấy Lý Viễn như vậy bèn vội vàng giải thích: "Viễn thúc, khoai tây này phải đợi đến mấy ngày gần thu hoạch mới biết được tốt xấu. Chúng cháu cũng chỉ mới đi đào một ít, cháu cũng không dám khẳng định liệu sản lượng khoai tây của tất cả các ruộng đều có thể cao như vậy hay không."
Hắn nhìn Lý Viễn lại tiếp tục nói: "Hơn nữa, khoai tây nhà cháu trồng không phải là đào từ trên núi mà là trước khi vào xuân, cháu đã ra ngoài một thời gian, mua từ một người nước khác. Khoai tây mà thôn dân trồng cháu cũng không biết liệu có thể cho sản lượng cao như vậy hay không."
Lý Viễn bình tĩnh lại: "Được, vậy chúng ta cứ đợi khoai tây của các nhà đều thu hoạch xong thì xem tình hình thế nào rồi tính tiếp."
Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Vâng."
Mấy ngày tiếp theo, Tần Tĩnh Trì đi tìm Tần Đại Hải để ông ấy thông báo cho thôn dân đào một ít khoai tây ra ăn, tiện thể hỏi han tình hình trồng khoai tây của từng nhà.
Thôn dân nghe được tin này, lập tức run rẩy vác sọt, mang cuốc vào ruộng.
Tuy nhiên, vì Tần Đại Hải nói khoai tây vẫn chưa hoàn toàn chín nên chỉ cần đào một ít để nhà mình ăn là được, cho nên mỗi nhà chỉ mang theo một cái sọt.
Trong chốc lát, mỗi mảnh ruộng trong thung lũng đều có người đến.
Lúc đó, Trương thúc Trương thẩm nghe lời Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, không chỉ trồng khoai tây đào được trên núi, mà còn chia ra hơn một trăm cân từ số khoai tây Tần Tĩnh Trì mang về để trồng.
Họ trồng nhiều hơn so với các nhà khác, vì vậy hai người vừa nghe nói khoai tây đã có thể ăn được nên trong lòng luôn lo lắng không thôi. Hai phu thê xin phép Giang Oản Oản rồi đến đào khoai tây.
Trương thúc nắm chặt cán cuốc, nhất thời có chút căng thẳng.
Trương thẩm thở dài: "Thôi được rồi, đào đi! Nếu không phát triển tốt thì chúng ta cũng chẳng còn cách nào."
Nghe những lời này Trương thúc căng thẳng xoa tay, đang định đào xuống thì nghe thấy trong thung lũng truyền đến một loạt tiếng ồn.
Hai người nhìn nhau, tạm thời cũng không quan tâm đến khoai tây nữa, đặt cuốc xuống, bước nhanh về phía nơi phát ra tiếng động, muốn xem họ đang nói gì.
Gần đến nơi, Trương thẩm nhìn kỹ thì thấy một nữ nhân da ngăm đen, khỏe mạnh đang cười toe toét, bà ấy bất lực bĩu môi, nói với Trương thúc: "Ta còn tưởng là ai, hóa ra là con Trâu Quế Phương!"
Trương thẩm vẫn còn nhớ chuyện Trâu Quế Phương nói xấu Giang Oản Oản khi Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản tổ chức tiệc tân gia.
Còn Trâu Quế Phương ở đằng kia mắt tinh lắm, thấy họ liền gọi: "Trương thẩm ơi, hai người cũng đào khoai tây sao?"
Trương thẩm và Trương thúc nhìn nhau, mới miễn cưỡng đi, đáp: "Phải đó, trưởng thôn không phải nói có thể ăn rồi sao."
Trâu Quế Phương cũng không nhìn ra vẻ mặt không thoải mái của Trương thẩm, bà ta là người hay quên nên đã sớm quên mất chuyện hai người từng cãi nhau. Chỉ thấy bà ta kéo Trương thẩm, hào hứng chia sẻ niềm vui của mình và chỉ vào một đống khoai tây to trên ruộng cười nói: "Bà xem! Khoai tây này thật sự rất tốt, chỉ đào chỗ trồng một củ khoai tây, đã có nhiều khoai tây mới to và nặng như vậy!"
Mắt Trương thúc và Trương thẩm mở to nhìn chằm chằm vào đống khoai tây kia.
Trương thẩm nghĩ, thảo nào Trâu Quế Phương lại vui mừng như vậy! Định thần lại, bà ấy vội vàng nói: "Cái kia, Trâu thẩm, chúng ta cũng phải đến ruộng nhà mình xem thử!"
Nói xong, bà ấy kéo Trương thúc vẫn còn đang kinh ngạc bèn vội vàng bước nhanh trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-215.html.]
Trâu Quế Phương lại tiếp tục cười nói vui vẻ với những người khác.
Trương thúc và Trương thẩm bị Trâu Quế Phương kích thích như vậy bèn nhìn đống đất nhỏ trước mặt cũng không còn căng thẳng nữa.
Trương thẩm cầm lấy cái cuốc trên ruộng liền một cuốc đào xuống, cái cuốc đầu tiên đã vô tình đào hỏng một củ khoai tây hơn một cân nên Trương thẩm cũng không còn tâm trạng vui mừng, đau lòng vô cùng, ôm củ khoai tây thở dài: "Sao lại đào hỏng rồi! Củ khoai tây to như vậy!"
Trương thúc nói: "Cái này có gì, chúng ta mang về băm nhỏ cho gà ăn là được! Cũng không lãng phí!"
Nói xong định cầm lấy cái cuốc từ tay Trương thẩm nhưng Trương thẩm đã đào hỏng một củ, làm sao chịu đưa cho ông ấy liền trừng mắt nhìn ông một cái, nói: "Để ta để ta! Chàng mà đào hỏng củ khoai tây to của ta thì sao?"
Sau đó cẩn thận đào ngang, chỉ một lát sau, sọt khoai tây đã đầy ắp, hai phu thê trên đường về nhà còn cố ý đi vòng qua chỗ Trâu Quế Phương.
Trương thẩm ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c đi bên cạnh Trương thúc đang cõng khoai tây, trên tay cầm hai củ khoai tây to nhất, kiêu ngạo vô cùng!
Trâu Quế Phương nhìn hai củ khoai tây lớn trong tay bà ấy, kinh ngạc nói: "Khoai tây này của nhà bà mỗi củ phải được một hai cân chứ? Ôi chao, to thật đấy!"
Trương thẩm gật đầu, nhếch miệng nói: "Cũng tạm được! Chúng ta mới đào một đoạn nhỏ, giỏ đã đầy, sản lượng khoai tây này thật sự rất cao!"
Khoai tây Trâu Quế Phương trồng là đào từ trên núi về, còn khoai tây trên ruộng của Trương thúc, lúc trồng dùng hạt giống khoai tây mới mà Tần Tĩnh Trì mang về, mỗi củ khoai tây trông còn to hơn khoai tây trong đống của Trâu Quế Phương một chút.
Trâu Quế Phương thèm thuồng nhìn hai củ khoai tây trong tay Trương thẩm, ánh mắt còn không khỏi liếc về phía những củ khoai tây trong giỏ của Trương thúc. Mặc dù khoai tây trong giỏ nhỏ hơn một chút nhưng so với khoai tây của bà ta vẫn được coi là lớn. Vốn dĩ Trâu Quế Phương tưởng rằng khoai tây nhà mình đã đủ lớn rồi, ai ngờ tầm nhìn của bà ta vẫn còn hạn hẹp!
Trên đường về nhà, Trương thúc Trương thẩm đi ngang qua rất nhiều mảnh ruộng, những người thôn dân đang đào khoai tây trên ruộng, đều có vẻ mặt vui mừng khôn xiết. Tuy nhìn thấy khoai tây trong sọt của họ to hơn một chút nhưng mọi người đã rất hài lòng, chỉ vây quanh họ khen ngợi một hồi lâu, cũng không có ai sinh ra tâm lý ghen tị.
"Vẫn là Trương thúc Trương thẩm có tay nghề trồng trọt tốt! Nhớ năm đó lúa nhà các người trồng cũng là tốt nhất thôn!"
Trương thẩm lắc đầu: "Chúng ta cũng chỉ là trồng đại thôi, chủ yếu vẫn là do khoai tây này năng suất cao, còn có Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản chỉ dạy tốt! Không biết lúc đầu họ làm thế nào mà phát hiện ra loại đồ tốt này chứ?"
DTV
Hầu hết thôn dân đều ít nhiều chịu ơn huệ của Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì, người nhà họ hoặc là lấy đậu phụ từ phường đậu phụ đem ra ngoài bán, hoặc là giúp Tần mẫu và Lý Tam Nương may vá quần áo, còn có một số ít người thì đến làm việc trong tiệm lẩu và tiệm hải sản do họ mở.
Chẳng phải Trương thúc và Trương thẩm là một trong số đó sao, lúc đầu thôn dân biết chuyện này còn ghen tị một hồi lâu!
Hai người dọc đường đón nhận ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, cuối cùng cũng về đến nhà.
Ở phía bên kia, rốt cuộc Lý Viễn vẫn không yên tâm, sau buổi trưa ông ấy dẫn theo mấy nha dịch đến thôn Tần gia.
Vừa đúng buổi chiều cũng có nhiều thôn dân ra ruộng đào khoai tây, vì vậy Tần Tĩnh Trì liền dẫn ông ấy đi xem cùng.
Ngài huyện lệnh đứng ở một bên quan sát, những người thôn dân đang đào khoai tây đều hoảng sợ và căng thẳng, tay cầm cuốc cũng run run.
Lý Viễn cười ha hả: "Mọi người đừng căng thẳng, bản quan chỉ đến xem khoai tây các vị trồng phát triển thế nào thôi, cứ tiếp tục đào đi, bản quan đứng bên cạnh xem một chút, lát nữa sẽ rời đi."
Mọi người nghe ông ấy nói vậy mới hơi thở phào nhẹ nhõm, sau đó cúi xuống hào hứng đào khoai tây nhà mình.
Đào rồi đào, nhìn từng củ khoai tây tròn vo, mập mạp lần lượt lăn ra, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về khoai tây, dần dần, cũng không ai còn để ý đến Lý Viễn đang đứng trên bờ ruộng nữa.
Lý Viễn nhìn từng đống khoai tây trên ruộng, trong lòng cũng không kém phần kích động và phấn khích so với thôn dân.