Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 213
Cập nhật lúc: 2025-03-08 22:42:22
Lượt xem: 9
“Được rồi, nương sẽ làm cho Đoàn Đoàn của chúng ta hai búi tóc nhỏ vừa đáng yêu vừa cá tính.”
Chẳng mấy chốc, Đoàn Đoàn với mái tóc xõa tung trong lòng Giang Oản Oản đã biến thành một cậu bé bụ bẫm, gọn gàng.
Trên đầu là hai chiếc bánh bao vô cùng hoàn hảo, quần áo cũng được Giang Oản Oản cẩn thận chỉnh sửa lại, cho nên dáng vẻ giống như lúc trước khi thi chèo thuyền.
Giang Oản Oản ngẩng đầu lên nhìn kỹ một lượt, lại chỉnh lại dây buộc tóc cho nhi tử, mới hài lòng gật đầu: "Được rồi!"
Tay Đoàn Đoàn giơ lên sờ hai búi tóc nhỏ trên đầu, lắc lắc đầu, thấy hai búi tóc vẫn nguyên vẹn liền vui vẻ ôm lấy Giang Oản Oản và hôn một cái: "Nương giỏi nhất!"
Ngồi chơi trên bãi cỏ đến tận chiều, cuộc đua thuyền rồng cũng dần kết thúc, tiếp theo là phần trao giải thưởng.
Lúc này, Lý Viễn mới bước ra khỏi đình nghỉ mát và bắt đầu trao giải theo thứ tự từ hạng ba đến hạng nhất của mỗi vòng thi.
Chờ Đại Ngưu vui vẻ dắt Cẩu Đản xách theo bánh chưng và gạo ngon xuống khỏi bục gỗ, rất nhanh đã đến lượt Tần Tĩnh Trì được xướng lên.
“Tiếp theo là giải nhất, Tần Tĩnh Trì, Lý Hiền, Trương Vượng, những ai được xướng tên hãy dẫn nhi tử mình lên nhận giải thưởng.”
Lời vừa dứt, Đoàn Đoàn đã hào hứng được Tần Tĩnh Trì nắm tay, nhảy chân sáo lên bục.
Hai cha con đứng trên bục gỗ, đặc biệt thu hút sự chú ý.
Tần Tĩnh Trì mặc bộ quần áo đua thuyền gọn gàng, trán buộc dải băng tinh xảo, tóc đen buộc thành đuôi ngựa cao bằng vải đỏ, dung mạo tuấn tú, đường nét trên khuôn mặt thanh thoát. Tuy sắc mặt lạnh lùng nhưng giữa chân mày lại lộ ra một tia vui mừng, cúi đầu nhìn tiểu tử trước mặt, thần sắc dịu dàng vô cùng.
Mặc dù đã có con nhưng trông hắn vẫn là một thiếu niên lạnh lùng, tuấn mỹ, phóng khoáng.
Còn Đoàn Đoàn được hắn dắt tay cũng ăn mặc giống vậy nhưng trên đầu cậu bé không chỉ búi tóc củ tỏi mà dải băng đỏ cố định búi tóc còn được Giang Oản Oản thắt thành một chiếc nơ bướm to, một đoạn dải băng dài ra bay phất phới, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cùng với đôi mắt sáng long lanh và lúm đồng tiền ngọt ngào, trông hệt như một viên kẹo sữa nhỏ nhắn đáng yêu.
Các phu nhân và tiểu thư dưới đài xem náo nhiệt, nhìn thấy hai cha con có dung mạo xuất sắc như vậy, đều không khỏi nhìn đến ngây người.
Tuy nhiên, họ biết Tần Tĩnh Trì đã có một đứa con lớn như Đoàn Đoàn nên cũng không có ý nghĩ gì thêm, ngược lại còn quan tâm đến cậu bé Đoàn Đoàn mềm mại và ngọt ngào hơn.
Đoàn Đoàn thấy các thẩm, các cô và các tỷ tỷ dưới khán đài đều nhìn mình chằm chằm với ánh mắt sáng lấp lánh, không khỏi ngượng ngùng, gọi một tiếng trốn sau lưng Tần Tĩnh Trì.
Lý Viễn dẫn theo lính hầu phát thưởng cho họ, khi đi đến bên cạnh họ thì nhìn thấy Đoàn Đoàn chui ra từ bên hông Tần Tĩnh Trì, không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng véo má.
Đoàn Đoàn nhìn ông ấy, khẽ gọi một tiếng "Lý gia gia!" Sau đó chớp chớp mắt to nhìn ông ấy cười ngọt ngào.
Lý Viễn nhìn tiểu tử đáng yêu trước mặt liền lại xoa đầu nó, nói: "Tiểu tử này thật đáng yêu!"
DTV
Mọi người dưới đài vốn đã thích Đoàn Đoàn, sau khi được Lý Viễn khen ngợi như vậy, ánh mắt mọi người nhìn Đoàn Đoàn càng thêm nhiệt liệt.
Tần Tĩnh Trì nhận lấy gạo ngon và bánh chưng được phát, sau đó liền dẫn Đoàn Đoàn xuống đài.
Đương nhiên Đoàn Đoàn cầu còn không được, cậu bé đứng trên đài bị mọi người đánh giá nên chỉ cảm thấy cả người đều không được tự nhiên.
Cậu bé vừa xuống đài liền nhào vào lòng Giang Hiền Vũ đang đợi ở bên cạnh bậc thang gỗ, nhìn thoáng qua ở bên cạnh có một phụ nhân trẻ tuổi đang nhìn chằm chằm mình, cái đầu nhỏ liền lập tức vùi vào lòng Giang Hiền Vũ, không còn dám ngẩng lên nữa.
Tần Tĩnh Trì nói với Giang Hiền Vũ họ: "Giải thưởng cũng đã nhận được, chúng ta có muốn về không?"
Đoàn Đoàn nhất thời không nỡ rời xa cảnh náo nhiệt này, nghe vậy vội ngẩng đầu lên: "Cha ơi, chúng ta sắp đi rồi ạ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-213.html.]
"Ừm... Đoàn Đoàn còn muốn chơi nữa không?"
Ngay sau đó, hắn chỉ về phía bãi cỏ nơi Cẩu Đản và Nhị Oa đang thu dọn đồ đạc: "Con nhìn kìa, các ca ca cũng sắp về nhà rồi nếu chỉ còn chúng ta ở đây thì cũng không vui, đúng không? Hơn nữa trời cũng không còn sớm nữa."
Đoàn Đoàn chỉ biết gật đầu: "Vậy chúng ta về nhà thôi."
Tuy rằng còn có chút lưu luyến nhưng liếc nhìn đồ đạc trong tay Tần Tĩnh Trì và nghĩ đến việc họ đã giành được vị trí đầu tiên trong cuộc thi đua thuyền, cậu bé thở phào nhẹ nhõm, hôm nay đã vui vẻ như vậy, đúng là nên về nhà rồi.
Trên đường về, mặt trời dần dần lặn xuống, những tia sáng rực rỡ lấp lánh trên bầu trời. Đoàn Đoàn ngồi trên vai Tần Tỉnh Trì, quay đầu lại nhìn sông Hoài Tang phía sau. Trên mặt nước lấp lánh những tia sáng rực rỡ, dòng người bên sông dần dần tản ra, chỉ còn lại vài người thưa thớt.
Đoàn Đoàn nhìn xung quanh một chút, rồi quay đầu lại, hai tay đan vào nhau đặt dưới cằm Tần Tĩnh Trì, cái đầu nhỏ tựa vào đầu Tần Tĩnh Trì, cuộn tròn thành một cục lông lười biếng.
Một tay Tần Tĩnh Trì vịn cái m.ô.n.g nhỏ của Đoàn Đoàn, một tay nắm Giang Oản Oản, Tần phụ Tần mẫu họ thì đi ở phía trước trò chuyện.
Dưới ánh tà dương chiếu rọi, đám người họ dần dần chỉ để lại một chút bóng nghiêng ở cuối đường.
Tại thôn Tần gia, trong một thung lũng nhỏ, tiếng trẻ con ríu rít liên tục vang lên.
Vài ngày sau Tết Đoan Ngọ, cây khoai tây trên cánh đồng đã phát triển tươi tốt và sum suê. Trên cây khoai tây, những quả nhỏ kết thành từng chùm. Giang Oản Oản ước chừng khoai tây đã có thể ăn được liền bảo Tần Tĩnh Trì bọn họ qua đào một ít mang về.
Hôm nay, Đoàn Đoàn không đi học, vừa đúng ngày nghỉ liền vui vẻ đeo cái giỏ nhỏ sau lưng đi theo Tần Tĩnh Trì. Cậu bé được Giang Hiền Vũ dắt, chậm rãi đi trên bờ ruộng. Chú chó nhỏ đi theo sau bọn họ, vẫy đuôi suốt dọc đường, chỗ này ngửi ngửi, chỗ kia đánh hơi.
Đoàn Đoàn nhìn cây ngô và cây khoai tây trên ruộng, đi một lát lại tiến lên sờ sờ chạm chạm.
"A… Cây khoai tây phát triển thật tốt! Trên đó còn mọc quả nhỏ nữa! Có thể ăn được không?"
Tần Tĩnh Trì quay đầu lại, lắc đầu với cậu bé: "Nương con nói chúng ta phải ăn khoai tây được chôn dưới đất, những quả nhỏ màu xanh này không thể ăn được."
Đoàn Đoàn gật đầu: "Ồ, được ạ."
Cậu bé đi đến ruộng ngô bên cạnh, so sánh chiều cao của cây ngô, lại kêu lên: "Ngoại tổ phụ! Đây là ngô sao? Cao quá ạ! Cao hơn Đoàn Đoàn nhiều ạ!"
Tần Tĩnh Trì đặt sọt xuống bên cạnh ruộng khoai tây, cầm cuốc lên, cẩn thận thử đào vài nhát.
Lúc đầu còn hơi thiếu kinh nghiệm, vài nhát cuốc xuống đã đào hỏng mấy củ khoai tây to hơn nắm tay hắn.
Giang Hiền Vũ nhìn ở một bên, đau lòng không thôi.
Đoàn Đoàn đi theo phía sau, nhặt khoai tây. Cậu bé nhặt lên củ khoai tây lớn bị đào thành hai nửa, ngẩng đầu nhìn Giang Hiền Vũ, đau lòng chu môi: "Cha ơi, cha đào cẩn thận nha! Cha xem! Củ khoai tây lớn như vậy mà bị thành hai nửa rồi!"
Tần Tĩnh Trì nhìn những củ khoai tây trên mặt đất, trừ khoai tây nhỏ, đều bị đào vỡ, trong lòng chột dạ, ho nhẹ một tiếng, sau đó mới bắt đầu đào ngang.
Lần này có kinh nghiệm, khoai tây đều được đào lên nguyên vẹn.
Khoai tây mới đào được một đoạn nhỏ, giỏ đã đầy. Tần Tĩnh Trì lại đào thêm vài nhát cuốc, giỏ nhỏ Đoàn Đoàn mang theo cũng đầy ắp!
Giang Hiền Vũ nhìn những củ khoai tây to lăn ra dưới lưỡi cuốc, vẻ mặt kinh ngạc và chấn động vẫn chưa biến mất.
Chỉ một đoạn ruộng khoai tây nhỏ đã đào được nhiều khoai tây như vậy ư! Vậy sản lượng một mẫu phải nhiều đến mức nào chứ?
Tần Tĩnh Trì đào xong cũng ngơ ngẩn hồi lâu, khoai tây này lớn hơn nhiều so với những củ họ đào được trên núi, không chỉ kích thước lớn hơn mà chỉ riêng một vị trí đã đào được thêm vài cân.