Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 211

Cập nhật lúc: 2025-03-08 22:42:18
Lượt xem: 12

Sau khi Đoàn Đoàn ăn hai miếng, Tần Tĩnh Trì mới dắt con sóc nhỏ miệng nhét đầy thức ăn đi về phía phòng khách.

Giang Oản Oản, Tần mẫu sau khi Đoàn Đoàn ăn hai miếng, Tần Tĩnh Trì mới dắt con sóc nhỏ miệng nhét đầy thức ăn đi về phía phòng khách.

Giang Oản Oản, Tần mẫu và Lý Tam Nương thu dọn một chiếc giỏ tre, bên trong đựng một ít thịt khô, bánh ngọt và bánh chưng và một bình trà bưởi lớn và vài chiếc cốc nhỏ.

Giang Hiền Vũ và Tần phụ thì cầm hai chiếc bàn xếp nhỏ.

Giang Oản Oản thấy mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, bèn nói với hai cha con vừa đi ra từ bếp: "Được rồi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi ra sông Hoài Tang thôi! Ước chừng người đã rất đông rồi."

Hàng năm vào Tết Đoan Ngọ ở đây, ngoài việc ăn bánh chưng và bôi rượu hùng hoàng còn có hoạt động đua thuyền ở sông Hoài Tang.

Mỗi nhà sẽ tự chuẩn bị quần áo đua thuyền, còn thuyền thì do huyện nha cung cấp.

Đua thuyền có nhiều hình thức thi đấu khác nhau, có một nhà thành một đội, cũng có một người lớn dẫn theo một đứa trẻ thành một đội và cả những đội gồm năm sáu thanh niên trai tráng đua thuyền, vì vậy hôm nay cuộc đua thuyền sẽ diễn ra từ sáng đến tối, Tết Đoan Ngọ cũng được coi là lễ hội lớn nhất sau Tết Nguyên Đán.

Cả nhà vừa xách giỏ đi ra khỏi cửa, bên ngoài Đại Ngưu họ đã dẫn theo Cẩu Đản, Nhị Oa và Tiểu Bảo đợi ở cửa, họ vừa định gõ cửa thì Tần Tĩnh Trì và mọi người đã đi ra.

Đoàn Đoàn nhìn thấy mấy tiểu tử, vui mừng chạy đến trước mặt họ, xoay mấy vòng, vui vẻ nói: "Cẩu Đản ca ca, Nhị Oa ca ca và Tiểu Bảo đệ đệ, các người mau nhìn xem! Đây là quần áo đua thuyền mà nương và nãi nãi đã đặc biệt làm cho đệ đó!"

Sau đó cậu bé còn cẩn thận kéo kéo dải băng đỏ trên trán: "Còn cả cái này nữa! Cái này gọi là băng đô đó, cũng là nương và nãi nãi làm cho đệ!"

Cẩu Đản đưa tay nhẹ nhàng sờ vào dải băng đô của cậu bé, sờ vào chiếc thuyền trắng được thêu trên đó, rồi lại cẩn thận quan sát Đoàn Đoàn một lượt, không nhịn được khen ngợi: "Đoàn Đoàn! Hôm nay quần áo đua thuyền của đệ thật là đẹp!"

Sau đó cậu bé lại nhìn về phía Tần Tĩnh Trì, thấy Tần Tĩnh Trì mặc quần áo và đeo dải băng đô giống hệt Đoàn Đoàn, cũng không nhịn được nhìn thêm vài lần: "A! Tĩnh Trì thúc thúc và đệ mặc quần áo giống nhau kìa!"

Đoàn Đoàn cười híp mắt: "Bởi vì Đoàn Đoàn và cha là một đội mà! Nương đệ nói chúng ta mặc đồ này gọi là quần áo chiến đấu cũng gọi là đồ đôi! Mặc quần áo như vậy sẽ giúp tinh thần chúng ta dâng cao! Giành lấy chức vô địch!"

Càng nói, giọng nói càng trở nên to hơn.

Đoàn Đoàn luôn ghi nhớ những lời Giang Oản Oản nói với cậu bé, âm thầm tự cổ vũ bản thân!

Quần áo đua thuyền của Cẩu Đản và Nhị Oa chỉ có màu sắc giống với trang phục của Đại Ngưu và những người khác, bởi vì chỉ mặc một lần trong năm nên cũng không tốn nhiều công sức để làm, kiểu dáng là cơ bản nhất.

Trước kia nhóm Đại Ngưu đều chưa bao giờ tham gia đua thuyền, bởi vì trong nhà nghèo nên cũng lười làm quần áo mới, nhiều lắm là đến sông Hoài Tang bên kia tham gia náo nhiệt.

Mà năm nay điều kiện trong nhà tốt hơn, người báo danh tham gia sẽ nhiều hơn.

Trước đây, người dân thôn Tần gia hiếm khi tham gia lễ hội nhưng năm nay nhờ có phường đậu phụ của Giang Oản Oản, họ cũng kiếm được một ít tiền nên bắt đầu quan tâm đến những sự kiện náo nhiệt như vậy.

Thấy thôn dân từng nhóm từng nhóm đi về phía trước, Đoàn Đoàn cũng hào hứng thúc giục, cất giọng mềm mại nói: “Chúng ta mau đi thôi! Mọi người đều đi rồi!”

Vì sông Hoài Tang cách thôn họ không xa nên mọi người không đi xe ngựa mà định đi bộ thẳng đến đó.

Mấy tiểu tử nắm tay nhau đi phía trước, người lớn thì vừa đi vừa trò chuyện phía sau.

Chẳng mấy chốc, khi còn cách một cây cầu, khung cảnh náo nhiệt của sông Hoài Tang đã hiện ra trước mắt, nhìn ra xa, biển người đông nghịt, tiếng người ồn ào, náo nhiệt vô cùng!

Hoạt động đua thuyền này không phải huyện nào cũng tổ chức, bởi vì huyện Khúc Phong của họ so với những huyện khác hơi phồn vinh hơn một chút. Hơn nữa Lý Viễn cảm thấy bách tính quanh năm suốt tháng ngoài việc bận rộn với ruộng đồng nên không có hoạt động giải trí nào, cho nên mới kiên trì tổ chức mỗi năm một lần.

Hôm nay ông ấy và Tô Hà cũng đi tới đây nhưng mà hai người chỉ ở trên đình bên bờ sông Hoài Tang nghỉ mát, xem náo nhiệt, vui chơi với bách tính.

Bởi vì cách một cây cầu, Đoàn Đoàn chỉ có thể nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ náo nhiệt, mà không nhìn thấy cảnh tượng.

Vì vậy tiểu gia hỏa chạy về phía sau, kéo tay Tần Tĩnh Trì, liền làm nũng nói: "Cha! Cha mau bế Đoàn Đoàn lên, con muốn xem!"

"Sắp đến rồi." Tuy rằng miệng Tần Tĩnh Trì nói lời kia nhưng tay lại đã bế Đoàn Đoàn lên, sau đó tiểu gia hỏa liền vững vàng ngồi lên vai hắn.

Một tay Đoàn Đoàn ôm lấy cổ Tần Tĩnh Trì, một tay che lên mắt để che bớt ánh nắng chói chang, nhìn về phía xa.

Thấy nhiều người lớn trẻ nhỏ đang nô đùa dưới nước, mặt sông lấp lánh ánh sáng những cành liễu ven bờ rủ xuống, đung đưa theo gió, quả là một cảnh tượng núi sông hồ biển rực rỡ phồn thịnh.

Đoàn Đoàn vô cùng phấn khích, hét về phía Cẩu Đản và những người khác ở phía trước: “Cẩu Đản ca ca! Có rất nhiều người! Rất náo nhiệt!”

Nghe thấy lời cậu bé, Cẩu Đản và Nhị Oa nhanh chóng chạy lên đầu cầu bám vào lan can, chăm chú nhìn về phía trước.

Tiểu Bảo cũng không chịu thua kém, chạy theo sau họ, lắc lư chạy tới, cố gắng nhón chân nhìn, sau đó trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, một tay nắm lấy vạt áo của Nhị Oa, một tay chỉ xuống cầu, nói với giọng trẻ con: “A!Ca ca ơi! Rất nhiều người!”

Nhị Oa xoa đầu nhỏ của cậu bé, cười khanh khách: "Tiểu Bảo, các ca ca lát nữa cũng dẫn đệ xuống sông chơi nhé."

Mực nước sông Hoài Tang này rất nông hơn nữa xung quanh sông đều có rất nhiều nha dịch nhìn chằm chằm, cho nên lúc đua thuyền, cho dù tiểu đồng cũng tham gia, đều sẽ không xảy ra chuyện gì.

Sau khi mọi người đến bờ sông, Giang Oản Oản đã tìm một bãi cỏ xanh mướt, trải tấm vải trải giường mới toanh mang từ nhà lên, sau đó đặt hai chiếc bàn nhỏ lên, bày bánh ngọt và trà đã mang theo lên bàn.

Đại Ngưu và những người khác cũng mang theo một ít đồ ăn và một tấm vải lớn, cũng học theo Giang Oản Oản trải ra.

Mấy tiểu tử thấy có nhiều người cởi giày, đi lại bên sông, chúng cũng cởi giày ra.

Giang Oản Oản và Kim Thị bèn vội vàng cất giày cho chúng vì bên bờ sông thỉnh thoảng có gió thổi, sợ giày bị thổi bay, hơn nữa bên bờ sông người đến người đi nếu ai không cẩn thận đá một cái, e là sẽ không tìm lại được.

Vừa cởi giày, mấy đứa nhỏ đã nóng lòng muốn chạy ra bờ sông.

Giang Oản Oản vội vàng kéo họ lại và dặn dò: “Các con đi ra bờ sông cẩn thận một chút, đừng đến chỗ nước sâu ở giữa nhé! Biết chưa?”

Mấy tiểu tử liên tục gật đầu, Đoàn Đoàn nói: “Con biết rồi, nương!”

“Biết rồi ạ!” Tiểu Bảo cũng cười híp mắt nói.

“Thẩm yên tâm!”

Tay Cẩu Đản đặt lên vai Nhị Oa, cười ngây ngô: “Thẩm, chúng cháu sẽ chú ý an toàn!”

Tần Tĩnh Trì ở một bên xoa nhẹ đầu nhỏ của Cẩu Đản, cười nói: "Cẩu Đản là huynh trưởng, phải trông nom các đệ đệ đàng hoàng!"

"Vâng!"

Giang Oản Oản gấp ống quần cho Đoàn Đoàn, liền cười nói: "Đi chơi đi!"

Được cho phép, mấy đứa nhỏ liền vui vẻ khẽ hô một tiếng, hưng phấn nắm tay nhau, chạy về phía bờ sông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-211.html.]

Nhưng mà mấy tiểu tử không thể chơi ở bờ sông lâu, chỉ khoảng hai khắc đồng hồ, đua thuyền liền bắt đầu, cuộc thi của Đoàn Đoàn và Tần Tĩnh Trì ngay ở mấy lượt đầu, Cẩu Đản và Đại Ngưu, Tần Đắc Chính và Nhị Oa cũng lần lượt với họ.

Hai tay Đoàn Đoàn khoanh trước n.g.ự.c đứng bên cạnh Tần Tĩnh Trì khuôn mặt nhỏ ngẩng lên, trên mặt tràn đầy phấn khích và tự tin.u và Lý Tam Nương thu dọn một chiếc giỏ tre, bên trong đựng một ít thịt khô, bánh ngọt và bánh chưng và một bình trà bưởi lớn và vài chiếc cốc nhỏ.

Giang Hiền Vũ và Tần phụ thì cầm hai chiếc bàn xếp nhỏ.

Giang Oản Oản thấy mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, bèn nói với hai cha con vừa đi ra từ bếp: "Được rồi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi ra sông Hoài Tang thôi! Ước chừng người đã rất đông rồi."

Hàng năm vào Tết Đoan Ngọ ở đây, ngoài việc ăn bánh chưng và bôi rượu hùng hoàng còn có hoạt động đua thuyền ở sông Hoài Tang.

Mỗi nhà sẽ tự chuẩn bị quần áo đua thuyền, còn thuyền thì do huyện nha cung cấp.

Đua thuyền có nhiều hình thức thi đấu khác nhau, có một nhà thành một đội, cũng có một người lớn dẫn theo một đứa trẻ thành một đội và cả những đội gồm năm sáu thanh niên trai tráng đua thuyền, vì vậy hôm nay cuộc đua thuyền sẽ diễn ra từ sáng đến tối, Tết Đoan Ngọ cũng được coi là lễ hội lớn nhất sau Tết Nguyên Đán.

Cả nhà vừa xách giỏ đi ra khỏi cửa, bên ngoài Đại Ngưu họ đã dẫn theo Cẩu Đản, Nhị Oa và Tiểu Bảo đợi ở cửa, họ vừa định gõ cửa thì Tần Tĩnh Trì và mọi người đã đi ra.

Đoàn Đoàn nhìn thấy mấy tiểu tử, vui mừng chạy đến trước mặt họ, xoay mấy vòng, vui vẻ nói: "Cẩu Đản ca ca, Nhị Oa ca ca và Tiểu Bảo đệ đệ, các người mau nhìn xem! Đây là quần áo đua thuyền mà nương và nãi nãi đã đặc biệt làm cho đệ đó!"

Sau đó cậu bé còn cẩn thận kéo kéo dải băng đỏ trên trán: "Còn cả cái này nữa! Cái này gọi là băng đô đó, cũng là nương và nãi nãi làm cho đệ!"

Cẩu Đản đưa tay nhẹ nhàng sờ vào dải băng đô của cậu bé, sờ vào chiếc thuyền trắng được thêu trên đó, rồi lại cẩn thận quan sát Đoàn Đoàn một lượt, không nhịn được khen ngợi: "Đoàn Đoàn! Hôm nay quần áo đua thuyền của đệ thật là đẹp!"

Sau đó cậu bé lại nhìn về phía Tần Tĩnh Trì, thấy Tần Tĩnh Trì mặc quần áo và đeo dải băng đô giống hệt Đoàn Đoàn, cũng không nhịn được nhìn thêm vài lần: "A! Tĩnh Trì thúc thúc và đệ mặc quần áo giống nhau kìa!"

Đoàn Đoàn cười híp mắt: "Bởi vì Đoàn Đoàn và cha là một đội mà! Nương đệ nói chúng ta mặc đồ này gọi là quần áo chiến đấu cũng gọi là đồ đôi! Mặc quần áo như vậy sẽ giúp tinh thần chúng ta dâng cao! Giành lấy chức vô địch!"

Càng nói, giọng nói càng trở nên to hơn.

Đoàn Đoàn luôn ghi nhớ những lời Giang Oản Oản nói với cậu bé, âm thầm tự cổ vũ bản thân!

Quần áo đua thuyền của Cẩu Đản và Nhị Oa chỉ có màu sắc giống với trang phục của Đại Ngưu và những người khác, bởi vì chỉ mặc một lần trong năm nên cũng không tốn nhiều công sức để làm, kiểu dáng là cơ bản nhất.

Trước kia nhóm Đại Ngưu đều chưa bao giờ tham gia đua thuyền, bởi vì trong nhà nghèo nên cũng lười làm quần áo mới, nhiều lắm là đến sông Hoài Tang bên kia tham gia náo nhiệt.

Mà năm nay điều kiện trong nhà tốt hơn, người báo danh tham gia sẽ nhiều hơn.

Trước đây, người dân thôn Tần gia hiếm khi tham gia lễ hội nhưng năm nay nhờ có phường đậu phụ của Giang Oản Oản, họ cũng kiếm được một ít tiền nên bắt đầu quan tâm đến những sự kiện náo nhiệt như vậy.

Thấy thôn dân từng nhóm từng nhóm đi về phía trước, Đoàn Đoàn cũng hào hứng thúc giục, cất giọng mềm mại nói: “Chúng ta mau đi thôi! Mọi người đều đi rồi!”

Vì sông Hoài Tang cách thôn họ không xa nên mọi người không đi xe ngựa mà định đi bộ thẳng đến đó.

DTV

Mấy tiểu tử nắm tay nhau đi phía trước, người lớn thì vừa đi vừa trò chuyện phía sau.

Chẳng mấy chốc, khi còn cách một cây cầu, khung cảnh náo nhiệt của sông Hoài Tang đã hiện ra trước mắt, nhìn ra xa, biển người đông nghịt, tiếng người ồn ào, náo nhiệt vô cùng!

Hoạt động đua thuyền này không phải huyện nào cũng tổ chức, bởi vì huyện Khúc Phong của họ so với những huyện khác hơi phồn vinh hơn một chút. Hơn nữa Lý Viễn cảm thấy bách tính quanh năm suốt tháng ngoài việc bận rộn với ruộng đồng nên không có hoạt động giải trí nào, cho nên mới kiên trì tổ chức mỗi năm một lần.

Hôm nay ông ấy và Tô Hà cũng đi tới đây nhưng mà hai người chỉ ở trên đình bên bờ sông Hoài Tang nghỉ mát, xem náo nhiệt, vui chơi với bách tính.

Bởi vì cách một cây cầu, Đoàn Đoàn chỉ có thể nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ náo nhiệt, mà không nhìn thấy cảnh tượng.

Vì vậy tiểu gia hỏa chạy về phía sau, kéo tay Tần Tĩnh Trì, liền làm nũng nói: "Cha! Cha mau bế Đoàn Đoàn lên, con muốn xem!"

"Sắp đến rồi." Tuy rằng miệng Tần Tĩnh Trì nói lời kia nhưng tay lại đã bế Đoàn Đoàn lên, sau đó tiểu gia hỏa liền vững vàng ngồi lên vai hắn.

Một tay Đoàn Đoàn ôm lấy cổ Tần Tĩnh Trì, một tay che lên mắt để che bớt ánh nắng chói chang, nhìn về phía xa.

Thấy nhiều người lớn trẻ nhỏ đang nô đùa dưới nước, mặt sông lấp lánh ánh sáng những cành liễu ven bờ rủ xuống, đung đưa theo gió, quả là một cảnh tượng núi sông hồ biển rực rỡ phồn thịnh.

Đoàn Đoàn vô cùng phấn khích, hét về phía Cẩu Đản và những người khác ở phía trước: “Cẩu Đản ca ca! Có rất nhiều người! Rất náo nhiệt!”

Nghe thấy lời cậu bé, Cẩu Đản và Nhị Oa nhanh chóng chạy lên đầu cầu bám vào lan can, chăm chú nhìn về phía trước.

Tiểu Bảo cũng không chịu thua kém, chạy theo sau họ, lắc lư chạy tới, cố gắng nhón chân nhìn, sau đó trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, một tay nắm lấy vạt áo của Nhị Oa, một tay chỉ xuống cầu, nói với giọng trẻ con: “A!Ca ca ơi! Rất nhiều người!”

Nhị Oa xoa đầu nhỏ của cậu bé, cười khanh khách: "Tiểu Bảo, các ca ca lát nữa cũng dẫn đệ xuống sông chơi nhé."

Mực nước sông Hoài Tang này rất nông hơn nữa xung quanh sông đều có rất nhiều nha dịch nhìn chằm chằm, cho nên lúc đua thuyền, cho dù tiểu đồng cũng tham gia, đều sẽ không xảy ra chuyện gì.

Sau khi mọi người đến bờ sông, Giang Oản Oản đã tìm một bãi cỏ xanh mướt, trải tấm vải trải giường mới toanh mang từ nhà lên, sau đó đặt hai chiếc bàn nhỏ lên, bày bánh ngọt và trà đã mang theo lên bàn.

Đại Ngưu và những người khác cũng mang theo một ít đồ ăn và một tấm vải lớn, cũng học theo Giang Oản Oản trải ra.

Mấy tiểu tử thấy có nhiều người cởi giày, đi lại bên sông, chúng cũng cởi giày ra.

Giang Oản Oản và Kim Thị bèn vội vàng cất giày cho chúng vì bên bờ sông thỉnh thoảng có gió thổi, sợ giày bị thổi bay, hơn nữa bên bờ sông người đến người đi nếu ai không cẩn thận đá một cái, e là sẽ không tìm lại được.

Vừa cởi giày, mấy đứa nhỏ đã nóng lòng muốn chạy ra bờ sông.

Giang Oản Oản vội vàng kéo họ lại và dặn dò: “Các con đi ra bờ sông cẩn thận một chút, đừng đến chỗ nước sâu ở giữa nhé! Biết chưa?”

Mấy tiểu tử liên tục gật đầu, Đoàn Đoàn nói: “Con biết rồi, nương!”

“Biết rồi ạ!” Tiểu Bảo cũng cười híp mắt nói.

“Thẩm yên tâm!”

Tay Cẩu Đản đặt lên vai Nhị Oa, cười ngây ngô: “Thẩm, chúng cháu sẽ chú ý an toàn!”

Tần Tĩnh Trì ở một bên xoa nhẹ đầu nhỏ của Cẩu Đản, cười nói: "Cẩu Đản là huynh trưởng, phải trông nom các đệ đệ đàng hoàng!"

"Vâng!"

Giang Oản Oản gấp ống quần cho Đoàn Đoàn, liền cười nói: "Đi chơi đi!"

Được cho phép, mấy đứa nhỏ liền vui vẻ khẽ hô một tiếng, hưng phấn nắm tay nhau, chạy về phía bờ sông.

Nhưng mà mấy tiểu tử không thể chơi ở bờ sông lâu, chỉ khoảng hai khắc đồng hồ, đua thuyền liền bắt đầu, cuộc thi của Đoàn Đoàn và Tần Tĩnh Trì ngay ở mấy lượt đầu, Cẩu Đản và Đại Ngưu, Tần Đắc Chính và Nhị Oa cũng lần lượt với họ.

Hai tay Đoàn Đoàn khoanh trước n.g.ự.c đứng bên cạnh Tần Tĩnh Trì khuôn mặt nhỏ ngẩng lên, trên mặt tràn đầy phấn khích và tự tin.

Loading...