Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 210

Cập nhật lúc: 2025-03-08 22:42:16
Lượt xem: 11

Nhắc đến đua thuyền, Đoàn Đoàn lập tức trở nên hào hứng, trong nháy mắt lại tràn đầy sức sống, líu lo nói: "Cha ơi! Nãi nãi và ngoại tổ mẫu đã may cho chúng ta bộ đồ đua thuyền rất oai phong! Đoàn Đoàn rất thích!"

Tần Tĩnh Trì cười nói: "Vậy ngày mai chúng ta cố gắng hết sức, giành lấy vị trí đầu tiên nhé!"

"Vâng ạ! Hihi... cố lên!"

Hai cha con định tiếp tục tặng bánh chưng cho Đại Ngưu và những người khác nhưng vừa về đến nhà, lại thấy trong bếp nhà mình cũng chất đầy mấy giỏ bánh chưng chính là do Đại Ngưu, Tần Đắc Chính và Lý Quý mang đến.

Bánh chưng họ gói phần lớn là bánh chưng trắng, chỉ dùng gạo nếp, không thêm gì khác.

DTV

Tuy nhiên, Giang Oản Oản cũng đưa phần đã chuẩn bị sẵn ở trong nhà để họ mang về, việc này giúp Tần Tĩnh Trì khỏi phải đi thêm một chuyến nữa.

Tần Tĩnh Trì nhìn những chiếc bánh chưng này, bất lực lại đưa giỏ cho Giang Oản Oản, mở miệng nói: “Viễn thúc cũng cho chúng ta một giỏ bánh chưng nhân thịt, làm sao mà ăn hết được đây?”

Giang Oản Oản nhìn những chiếc bánh chưng trước mặt nên nhất thời cũng không biết xử lý như thế nào, bỗng cảm thấy đau đầu.

"Đây đều là những thứ người ta tặng cho chúng ta, cũng không tiện tặng lại cho người khác, chúng ta chỉ có thể tự giữ lại mà ăn dần."

May mắn là nhà có nhiều người, mọi người đều thích ăn bánh chưng, Giang Oản Oản cất một ít vào không gian, ăn dần cũng không bị hỏng, cũng không sao.

Sáng sớm ngày hôm sau, tiếng trống chiêng trong thôn vang lên ồn ào, Đoàn Đoàn cau mày trở mình trên chiếc giường nhỏ của mình, bịt tai lại, chui vào dưới con thỏ bông muốn tiếp tục ngủ nhưng tiếng ồn bên ngoài ngày càng lớn, hơn nữa còn không ngừng lại.

Cậu bé khẽ hừ một tiếng, đành bất lực ngồi dậy, xuống giường vén rèm cửa sổ, mở cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy trên con đường dưới lầu, thôn dân đang mặc những bộ quần áo mới may riêng cho cuộc đua thuyền, từng nhóm từng nhóm đi qua, nhìn hướng đều là đi về phía sông Hoài Tang.

Đoàn Đoàn nhìn thấy cảnh tượng này, nào còn buồn ngủ, vội vàng xỏ giày chạy xuống lầu.

Vừa xuống đến tầng dưới, thấy Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì vẫn chưa xuống lầu nên biết hai người họ vẫn chưa thức dậy.

Thế là tiểu tử lại chạy lên lầu, dừng lại trước cửa phòng ngủ của Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, nhón chân gõ cửa, nhỏ giọng nói: "Cha nương, hai người dậy chưa sao?"

Giang Oản Oản đang nằm trên giường ngủ nướng, Tần Tĩnh Trì thì chỉ mặc một chiếc tiết khố, để trần thân trên đứng bên cạnh tủ quần áo đang tìm cho Giang Oản Oản bộ quần áo để mặc trong ngày hôm nay.

Hắn nghe thấy giọng nói của tiểu tử, vội vàng nói: "Đoàn Đoàn vào đi con!"

Ngay sau đó, Đoàn Đoàn đẩy cửa bước vào, phấn khích nói: "Cha nương! Dưới lầu có rất nhiều người ạ! Họ đều mặc quần áo mới để đua thuyền, đẹp lắm ạ! Đoàn Đoàn cũng muốn mặc ạ!"

Thấy Tần Tĩnh Trì đang đứng cạnh tủ quần áo, cậu bé liền nói thêm: "Cha ơi, cha cũng phải mặc cùng Đoàn Đoàn nhé!"

Giang Oản Oản ngồi dậy trên giường, nói với Đoàn Đoàn: "Bảo bối, lại đây! Để cha con tìm quần áo trong tủ đi! Con lại đây ngủ với nương một lát."

Đoàn Đoàn nghe xong liền cười tươi rói trèo lên giường, nằm gọn trong lòng Giang Oản Oản, nhẹ nhàng sờ vào bụng nàng, nói với giọng mềm mại: "Đệ đệ, hôm nay ca ca và cha đi đua thuyền đấy! Chúng ta nhất định sẽ giành được vị trí đầu tiên! Đợi sau này đệ ra đời, lớn lên, ca ca và cha cũng sẽ dẫn đệ đi nhé! Đệ ngoan ngoãn trong bụng nương nhé!"

Giang Oản Oản hôn Đoàn Đoàn, xoa đầu cậu bé nói: "Yên tâm, nương và đệ đệ sẽ cổ vũ cho hai cha con!"

Tần Tĩnh Trì ôm hai bộ quần áo lớn nhỏ màu đỏ trắng xen kẽ trong tủ quần áo và một bộ quần áo màu xanh nhạt của Giang Oản Oản đi tới.

Vẫy tay về phía Đoàn Đoàn đang ở trong chăn: "Nhi tử lại đây, để cha mặc cho con."

Nhìn thấy đống quần áo trước mặt hai mắt Đoàn Đoàn sáng lên, tay chân nhanh nhẹn bò ra khỏi chăn, nhào vào lòng Tần Tĩnh Trì: "Cha cha! Mau giúp Đoàn Đoàn mặc vào!"

Đoàn Đoàn mặc quần áo đua thuyền một cách nhanh chóng, liền đứng trên giường sốt sắng giúp Tần Tĩnh Trì buộc thắt lưng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-210.html.]

Hai tay Tần Tĩnh Trì buông thõng tự nhiên, để mặc tiểu tử nhà mình làm.

Đoàn Đoàn rất muốn học theo cách Giang Oản Oản thường giúp cậu bé buộc thắt lưng để thắt nơ bướm cho Tần Tĩnh Trì nhưng lại luôn làm không được.

Cậu bé gãi đầu, nhìn Giang Oản Oản với ánh mắt cầu cứu: "Nương ơi, nơ thắt kiểu gì vậy? Đoàn Đoàn thắt không được."

Giang Oản Oản mặc quần áo xong bèn xuống giường đi đến trước mặt Tần Tĩnh Trì, thắt dây vải màu đỏ ở eo hắn thành một chiếc nơ hoàn hảo, sau đó lại chỉnh sửa quần áo cho Đoàn Đoàn, thắt dây vải trên áo cậu bé thành chiếc nơ giống hệt.

Tần Tĩnh Trì nhìn chiếc nơ trên eo mình, giả vờ chê bai nói: "Sao ta lại có thể thắt thứ này chứ? Người khác nhìn thấy chẳng phải sẽ cười nhạo ta sao!"

Đoàn Đoàn vốn rất vui khi thấy hai cha con có chiếc nơ giống nhau, nghe hắn nói vậy thì ôm lấy hai chân hắn, nũng nịu nói: "Cha ơi! Giống Đoàn Đoàn thì tốt biết bao! Người khác nhìn vào sẽ biết ngay cha là cha của con!"

Tần Tĩnh Trì cúi đầu nhìn tiểu tử trước mặt, bế cậu bé lên, sau đó chỉ vào má mình: "Con hôn cha nhiều cái, cha sẽ đồng ý thắt giống con."

Nghe lời cha nói, Đoàn Đoàn ngoan ngoãn ôm lấy cổ hắn, hôn liên tiếp mấy cái: "Moah! Moah!"

Tần Tĩnh Trì búng nhẹ lên trán cậu bé: "Thế này mới ngoan!"

Giang Oản Oản cầm lấy chiếc băng đô bên cạnh, nhìn hai cha con không ngừng cười đùa: "Được rồi! Hai người đừng nghịch nữa, lại đây, để ta đeo băng đô cho."

Lúc này Tần Tĩnh Trì mới vội vàng đặt cậu bé lên giường.

Chỉ trong chốc lát, hai cha con đã đeo lên chiếc băng đô màu đỏ giống hệt nhau.

Trên dải băng màu đỏ thêu hình chiếc thuyền nhỏ màu trắng, rất phù hợp với màu sắc của quần áo đua thuyền.

Giang Oản Oản búi tóc củ tỏi cao cho Đoàn Đoàn, kết hợp với chiếc băng đô màu đỏ trên trán, cậu bé từ một cục bông nhỏ mềm mại đáng yêu biến thành một cục bông nhỏ bảnh bao tuấn tú.

Sau khi cả ba người họ đi xuống cầu thang. Ở dưới lầu, Giang Hiền Vũ và Tần phụ đã pha xong một ấm rượu hùng hoàng.

"Đoàn Đoàn, lại đây, gia gia sẽ bôi rượu hùng hoàng cho con."

Đoàn Đoàn nhảy xuống bậc thang cuối cùng, sau đó chạy lon ton đến trước mặt Tần phụ, nhắm mắt lại và ngẩng đầu nhỏ lên: "Gia gia, bôi đi ạ!"

Tần phụ dùng tay chấm một ít rượu hùng hoàng bôi lên trán cậu bé rồi lại bôi lên bàn tay nhỏ của cậu: "Xong rồi."

Sau đó, những người khác trong nhà cũng lần lượt bôi một ít lên người.

Sau đó, Lý Tam Nương và Tần mẫu bưng ra từ bếp vài bát mì.

Lý Tam Nương kéo Tiểu Đoàn Đoàn đang đứng ở cửa bếp, cười nói: "Đoàn Đoàn mau lại đây ăn mì nào, hôm nay ngoại tổ mẫu và nãi nãi cho con hai quả trứng chần, phải ăn hết đấy."

Đoàn Đoàn l.i.ế.m liếm môi nhỏ, cười híp mắt gật đầu: "Con biết rồi ạ, ngoại tổ mẫu."

Đoàn Đoàn ăn xong bữa sáng, nhớ lại chuyện hôm qua Tần Tĩnh Trì nói có thể cho cậu bé ăn một cái bánh chưng nhân thịt, bèn kéo tay Tần Tĩnh Trì lắc lắc: "Cha ơi, mau lên! Bánh chưng nhân thịt! Hôm qua, cha đã hứa rồi!"

Tần Tĩnh Trì uống xong ngụm canh cuối cùng trong bát, lau miệng, mới liếc nhìn cậu bé nói: "Trí nhớ của con thật tốt! Chờ chút, cha lấy cho con là được."

Sau khi Tần Tĩnh Trì đứng dậy, tiểu tử như một con rệp nhỏ bám sát theo sau hắn, chăm chú nhìn chằm chằm vào động tác của hắn. Khi hắn lấy ra một chiếc bánh chưng từ tủ, đôi mắt to của cậu bé lập tức bừng sáng, kiễng chân đưa tay ra đón.

Tần Tĩnh Trì bóc hết lá dong rồi mới nhét bánh chưng vào tay cậu bé: "Ăn đi!"

Loading...