Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 208

Cập nhật lúc: 2025-03-08 22:42:12
Lượt xem: 17

Có lẽ Lý Tuyết Trân cảm nhận được sự căng thẳng và bối rối của cậu, hai tay ôm chặt cổ cậu, hôn cậu một cái để an ủi: "Chàng đừng căng thẳng, thiếp không sao đâu nhưng mà hai ngày nay không biết làm sao, cứ ăn không ngon. Hôm nay ngửi thấy mùi thức ăn, trong lòng cảm thấy rất buồn nôn, không biết là thế nào nữa."

Tần Tĩnh Nghiễn cúi đầu hôn lên trán nàng ấy một cái: "Không... Không sao, chúng ta đến y quán để đại phu xem... Xem là sẽ ổn thôi." Nói xong, bước chân cậu càng nhanh hơn.

Rất nhanh, hai người đã đến y quán.

"A! Thật sao!"

Tần Tĩnh Nghiễn bị lời nói của đại phu làm cho choáng váng, mắt cậu trợn tròn như chuông đồng nhìn vị đại phu trước mặt.

Thấy Tần Tĩnh Nghiễn nhìn mình chằm chằm, chân còn hơi run, đại phu khẽ cười một tiếng, nói: "Ngươi đừng căng thẳng, thê tử ngươi không sao nhưng mà có thai rồi, chắc khoảng ba tháng."

Mắt Tần Tĩnh Nghiễn chớp liên tục, nhất thời không phản ứng kịp.

Lý Tuyết Trân nghe lời đại phu nói, trên mặt lập tức tràn đầy ý cười, cúi đầu sờ bụng mình, vừa ngẩng đầu nhìn Tần Tĩnh Nghiễn muốn nói gì đó thì thấy cậu ngây ngốc.

Nàng ấy dịu lòng, nắm lấy bàn tay cậu bóp nhẹ, cười nói: "A Nghiễn! Tỉnh lại đi, chàng nghe thấy không? Cuối cùng chúng ta cũng có hài tử rồi!"

Tần Tĩnh Nghiễn cúi đầu nhìn Lý Tuyết Trân cười rạng rỡ, mới lắp bắp nói: "Ta... Ta... Ta không nằm mơ chứ, chúng ta sắp có nhi tử rồi ư?"

Lý Tuyết Trân híp mắt gật đầu: "Thật đó!"

Vị đại phu bên cạnh nhìn hai phu thê họ như vậy bèn cười nói: "Về nhà đi, ngày thường có thể ăn nhiều thứ bổ dưỡng, có thể đi dạo nhiều hơn, vận động nhiều hơn nhưng phải vừa phải, đừng vận động quá mạnh, giữ tâm trạng bình thường là được. Hơn nữa, người mang thai vẫn còn khỏe mạnh, không cần quá lo lắng."

Tần Tĩnh Nghiễn gật đầu: "Tốt tốt tốt! Vậy... Vậy thê tử của ta luôn buồn nôn, phải làm sao đây?"

Đại phu nhíu mày, thở dài nói: "Ốm nghén cũng là chuyện không thể tránh khỏi, không có cách nào tốt hơn, chỉ có thể ăn chút hoa quả gì đó để giảm bớt."

Sau đó lại nhìn Lý Tuyết Trân dặn dò: "Tuy nhiên, dù khó chịu cũng phải ăn cơm nếu không cơ thể ngươi sẽ suy nhược, hài tử trong bụng cũng sẽ không tốt."

Lý Tuyết Trân nghe rất chăm chú và nhìn ông ta vội vàng gật đầu: "Biết rồi, ta... Ta sẽ cố gắng!"

Tần Tĩnh Nghiên dìu Lý Tuyết Trân đi ra khỏi y quán, hai người im lặng nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói: "Chúng ta đi nói cho cha nương biết đi!"

Lý Tuyết Trân cười nhẹ: "Vậy chúng ta đi nhanh lên, ngày mai lại đi nói cho tẩu tẩu và nương biết nữa."

"Được được được!"

Hai bóng người dần dần đi về hướng Lý phủ, trên đường vẫn không ngừng nói chuyện.

DTV

"Chúng ta đã khóa cửa nhà cẩn thận chưa?"

"Khóa rồi, yên tâm!"

"Vậy thì lát nữa..."

Chưa được bao lâu, hai người đã đến trước cửa Lý phủ.

Tiểu Ngọc mở cửa, thấy người đến là hai người họ, vui mừng kêu lên: "Lão gia! Phu nhân! Tiểu thư và cô gia đã về!"

Lý Tuyết Trân trách móc: "Ngươi nhỏ tiếng thôi, hai chúng ta cách ba ngày lại qua một lần, ngươi làm như chúng ta đi cả ngàn dặm mới đến vậy."

Tiểu Ngọc cười khẽ: "Ai nha, nô tỳ chỉ nhớ tiểu thư thôi mà!"

Lúc này, Lý Viễn và Tô Hà cũng ra đón: "Sao hai con bây giờ mới đến? Nên đến sớm ăn cơm mới phải!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-208.html.]

"Nương con nói đúng, hai con đã ăn cơm chưa? Cha dặn nhà bếp nấu cho hai con."

Nghe vậy, Tần Tĩnh Nghiễn lập tức cảm thấy bụng mình đói, cậu xoa gáy, cười ngượng ngùng: "Vậy nhạc phụ cho người nấu cho con một tô mì nhé."

Sau đó lại nhìn Lý Tuyết Trân: "A Trân, nàng muốn ăn gì?"

Lý Tuyết Trân lắc đầu: "Thiếp không muốn ăn..." Sau đó lại nghĩ đến lời của đại phu, giọng nói thay đổi: "Vậy... Vậy thiếp ăn chút cháo."

Lý Viễn không khỏi trừng mắt nhìn Tần Tĩnh Nghiễn, ông vốn chỉ nói đùa, nào ngờ hai người thật sự chưa ăn cơm: "A Nghiễn, sao trễ thế này con cũng không biết đưa Tuyết Trân đi ăn cơm, thật là! Mau vào mau vào! Ăn mì và cháo sao đủ, ta bảo nhà bếp nấu cho các con mấy món ăn!"

Tần Tĩnh Nghiễn áy náy vô cùng, khi dìu Lý Tuyết Trân, cũng hơi áy náy không dám nói.

Lý Tuyết Trân nghiêng đầu nhìn cậu, sau đó lại mỉm cười, nhìn Lý Viễn nói: "Cha, con thật sự không ăn nổi món mặn, mấy ngày nay thường nhìn thấy món ăn là buồn nôn, cha cho người nấu cho con chút cháo là được rồi."

Nghe những lời này, Tô Hà suy nghĩ miên man, nhướng mày, chẳng lẽ...

Chờ mọi người vào nhà, Tô Hà và Lý Viễn sai người làm cơm, Tần Tĩnh Nghiễn và Lý Tuyết Trân nhìn nhau một cái, mới nhìn hai người cười nói: "Nhạc phụ nhạc mẫu, hôm nay chúng con tới là muốn báo cho hai người một tin tốt, A Trân... A Trân nàng ấy có thai rồi, đại phu nói đã hơn ba tháng!"

Tô Hà nghe xong cười nói: "Ta đã nói mà, mang thai không phải sẽ buồn nôn sao? Ta vừa rồi đã đoán ra rồi!"

Nghe lời này, ánh mắt Lý Viễn sáng rực nhìn về phía đôi phu thê trẻ trước mắt, không ngừng gật đầu, nói: "Lâu như vậy! Rốt cuộc ta cũng có ngoại tôn rồi! Nếu là ngoại tôn nữ thì càng tốt!"

Tần Tĩnh Nghiên cười ngây ngô nói: "Hôm nay trong lúc ăn cơm, Tuyết Trân chạy ra sân nôn khan, làm con sợ muốn chết!"

Hai người họ cũng không có kinh nghiệm, đương nhiên cũng không biết triệu chứng này có thể là dấu hiệu mang thai.

Tô Hà nghe xong, không khỏi nhíu mày, nhìn Lý Tuyết Trân nói: "Tuyết Trân, con ốm nghén nghiêm trọng lắm sao?"

Không đợi Lý Tuyết Trân trả lời, bà ấy lại tiếp tục nói: "Hai con dạo này dọn về nhà ở đi! Ta cũng tiện chăm sóc, thông gia bên kia cũng phải chăm sóc Oản Oản, cái bụng của nàng ấy cũng sắp bốn năm tháng rồi!"

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn Lý Tuyết Trân bên cạnh có sắc mặt hơi tái nhợt, vội vàng gật đầu: "Vâng ạ! Nghe theo nhạc mẫu!"

Ngày hôm sau, cửa tiệm may.

Tần phụ nghe lời Tần Tĩnh Nghiễn nói, thiếu chút nữa đánh rơi chén trà trong tay: "Ta lại có nội tôn nữa rồi!"

Tần mẫu thì ở một bên nắm tay Lý Tuyết Trân, cũng là vui mừng khôn xiết: "Quá tốt rồi, đứa nhỏ trong bụng con đã ba tháng, vậy thì cũng xấp xỉ với đứa nhỏ trong bụng Oản Oản! Sau này, hai đứa không chừng còn có thể cùng nhau ở cữ!"

Lý Tuyết Trân cười nhẹ nói: "Đúng vậy, chỉ cách nhau khoảng một tháng."

Sau đó nàng ấy lại nhìn quanh cửa tiệm người đến người đi, nghi ngờ hỏi: "Tẩu tử hôm nay không tới sao?"

Tần mẫu cười nói: "Cái bụng của nàng ấy đã bắt đầu lớn lên, cũng không nên thường xuyên ra ngoài, chúng ta liền để nàng ấy ở nhà nghỉ ngơi."

Nghĩ một chút, Tần mẫu mở miệng nói: "A Trân, hay là con và A Nghiễn tạm thời dọn về nhà ở đi, chúng ta tiện chăm sóc con, A Nghiễn vụng về, có thể làm được gì chứ!"

Lý Tuyết Trân nghe xong, giải thích cho bà nghe lời của Lý Viễn và Tô Hà, Tần mẫu mới thôi.

"Cũng được, huyện lệnh đại nhân nhất định cũng lo lắng cho con, con và A Nghiễn ở bên đó cũng được, ngày thường đến hiệu sách cũng gần, có chuyện gì cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."

Nói xong những chuyện này, Lý Tuyết Trân nhìn khách hàng trong tiệm, không khỏi cảm thán: "Hôm nay khách vẫn đông như vậy!"

Lý Tuyết Trân không ngờ, chỉ là một tiệm may, lại có thể có nhiều khách như vậy nhưng nhìn người gỗ và những bộ quần áo nhỏ tinh xảo treo trên giá, nàng ấy lại không khỏi cảm thán nhưng kiểu dáng này do Giang Oản Oản thiết kế quả thực rất đẹp! Chất liệu vải sử dụng cũng rất phù hợp, đương nhiên tay nghề may vá của Tần mẫu và Lý Tam Nương cũng không có gì để nói!

Như vậy, cho dù việc buôn bán có đắt khách đến đâu cũng đều không thể nghi ngờ, ngay cả nàng ấy, hiện tại cũng nhịn không được muốn chuẩn bị trước cho đứa nhỏ trong bụng vài món đồ.

Buổi trưa, sau khi tan học, Đoàn Đoàn được Tần Tĩnh Trì đón đến cửa tiệm may. Vừa vào, nhìn thấy Lý Tuyết Trân và Tần Tĩnh Nghiễn ngồi phía trong sau đám đông, cậu bé liền chạy lon ton đến: "Tiểu thúc thúc! Tiểu thẩm thẩm! Sao hai người lại đến đây ạ?"

Loading...