Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 207
Cập nhật lúc: 2025-03-08 22:42:11
Lượt xem: 11
Vương Nguyệt Như bất đắc dĩ nhéo mặt tiểu tử nhà mình, nói với Giang Oản Oản: "Chúng ta nhất định sẽ đi.”
Đưa Vương Nguyệt Như cùng Tiểu Bao Tử ra khỏi cửa tiệm, Đoàn Đoàn mới cảm thán nói với Giang Oản Oản: “Tiểu Bao Tử mặc quần áo anh đào thật đáng yêu!" Lập tức ngẩng đầu nhìn Giang Oản Oản, nhẹ nhàng sờ bụng của nàng, tiếp tục nói: "Nương, chúng ta cũng phải làm cho đệ đệ rất nhiều quần áo mới đẹp mắt! Như vậy đệ đệ vừa ra đời là có thể mặc!”
“Được.”
…
Đến khoảng chiều tối, chờ khi khách đều đi hết, Lý Tam Nương cùng Tần mẫu cũng chuẩn bị đóng cửa tiệm.
Lúc này Tần Tĩnh Trì cũng từ cửa tiệm mộc đi tới, mấy người lên xe ngựa liền về nhà.
Nghĩ đến trong nhà không có người, rốt cuộc vẫn không yên tâm, cho nên hôm nay Giang Hiền Vũ và Tần phụ đều ở nhà trông nhà.
Chờ cả nhà tiến vào trong phòng, hai mắt Tần mẫu sáng lên nhìn về phía Lý Tam Nương, Lý Tam Nương hiểu ý, lập tức đổ tiền trong hộp gỗ đang ôm trong lòng lên bàn trà.
Nhìn thoáng qua, có bạc cũng có tiền đồng, Giang Oản Oản ước chừng hẳn là ít nhất có khoảng hai mươi lượng bạc.
Đoàn Đoàn nằm sấp trên bàn trà, cũng vui vẻ cầm lấy một nắm nhỏ tiền đồng, đếm từng cái.
Cuối cùng, không tính đến số tiền đồng mà Đoàn Đoàn đang đếm, tổng cộng có ba mươi mốt lạng và ba trăm văn tiền.
Lý Tam Nương và Tần mẫu nhìn chằm chằm vào số bạc trên bàn, cả hai đều ngây người ra, trong một lúc lâu không thể hoàn hồn lại.
Ngay cả Giang Hiền Vũ và Tần phụ ngồi bên cạnh cũng mang vẻ mặt kinh ngạc.
Mặc dù họ biết rằng lợi nhuận hàng ngày của tiệm lẩu và cửa tiệm hải sản còn lớn hơn nhưng Giang Oản Oản chỉ nói rằng cửa tiệm may này chỉ là để cho Lý Tam Nương và Tần mẫu mở ra chơi cho vui.
Nghĩ rằng dù sao mua cửa tiệm cũng không thiệt nên lúc Tần Tĩnh Trì đi huyện mua cửa tiệm may, họ cũng không ngăn cản. Hơn nữa mỗi ngày Lý Tam Nương và Tần mẫu làm ra nhiều quần áo như vậy nếu không bán đi thì cũng có chút lãng phí, vậy nên hai người cũng không để ý đến việc mở tiệm may.
Giờ đây, ai ngờ được chỉ một cửa tiệm may như vậy mà trong một ngày đã có thể kiếm được nhiều bạc như thế?
“Bà thông gia, ta không mơ chứ?” Tần mẫu ngây người nhìn Lý Tam Nương, hỏi.
Lý Tam Nương nhìn bà, gật đầu nghiêm túc: “Thật… Thật đấy!”
Ngay sau đó, Tần mẫu mới tỉnh táo lại, nói: “Nhưng đây đều là công lao của Oản Oản, nếu không thì làm sao chúng ta có thể làm ra những bộ quần áo đẹp như vậy được!”
“Bà thông gia nói đúng! Oản Oản của chúng ta thật lợi hại!”
Giang Oản Oản cười nói: “Đó đều là do tay nghề của các nương tốt, người như con không thể làm ra những bộ quần áo đó đâu.”
Nói xong, nàng lại xoa cái đầu nhỏ của Đoàn Đoàn: "Tuy nhiên, hôm nay Đoàn Đoàn nhà chúng ta cũng có công lao rất lớn, rất nhiều khách đến là bạn học của Đoàn Đoàn đấy."
Đoàn Đoàn tự hào chu môi: "Họ rất thích quần áo mới mà Đoàn Đoàn mặc, Đoàn Đoàn đã nói với họ rằng nhà chúng ta sắp mở cửa tiệm, thế là họ đã đến!"
Tần Tĩnh Trì cười nói: "Đoàn Đoàn nhà chúng ta thật giỏi! Còn biết chiêu dụ khách hàng cho nhà chúng ta nữa!"
Giang Hiền Vũ nhìn tiểu ngoại tôn bên cạnh, vẻ mặt đầy ý cười, ôm cậu bé vào lòng hôn một cái.
Tuy nhiên, sau khi đếm xong tiền, Lý Tam Nương và Tần mẫu lại không khỏi lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-207.html.]
Lý Tam Nương nhìn Giang Oản Oản, hỏi: "Oản Oản à, ngày đầu tiên khai trương chúng ta đã bán được hơn nửa số quần áo rồi, điều này... Ta và bà thông gia nhất thời cũng không làm ra được nhiều như vậy, phải làm sao bây giờ?"
Ban đầu họ cũng không ngờ rằng việc buôn bán lại tốt như vậy, còn tưởng rằng một ngày bán được mười mấy bộ đã là cao lắm rồi, nào ngờ một ngày đã bán được hơn nửa số hàng trong kho của họ!
Những bộ quần áo này đều được làm từ vải gấm, hoa văn thêu trên đó cũng rất mới lạ. Mặc dù thêu hình con vật gì đó, mọi người đều đã từng thấy qua nhưng hình dạng con vật nhỏ trên bản vẽ của Giang Oản Oản lại rất đặc biệt. Tuy rằng liếc mắt một cái là có thể nhận ra là con vật gì nhưng hình dáng lại rất ngốc nghếch đáng yêu, toát ra một vẻ đáng yêu khó tả.
Hơn nữa, kiểu dáng quần áo cũng rất mới mẻ, cho dù trong huyện có cửa tiệm bán quần áo may sẵn, cũng không tìm ra được một bộ nào có thể so sánh với quần áo mà họ làm ra.
Vì vậy giá cả cũng sẽ đắt hơn một chút, gần như mỗi bộ đều bán được khoảng một lượng bạc.
Lúc đầu, khi Lý Tam Nương và Tần mẫu nghe thấy mức giá mà Giang Oản Oản định ra, trong lòng đều thấp thỏm không yên, sợ rằng sẽ không bán được. May mà trong huyện có rất nhiều nhà giàu, họ cũng sẵn lòng mua cho con mình một bộ quần áo nhỏ xinh đẹp như vậy.
Mà giờ đây, quần áo đã bán được, tiền cũng kiếm được nhưng lại không đủ bán! Hai người họ cho dù mỗi ngày không ngủ cũng chỉ có thể làm ra nhiều nhất một bộ quần áo mới, hơn nữa còn là loại có hoa văn thêu tương đối đơn giản.
Cảm giác có tiền mà không kiếm được này khiến trong lòng Tần mẫu và Lý Tam Nương giống như bị gãi ngứa vậy, khó chịu vô cùng, vì vậy không khỏi sốt ruột.
May mà điểm này, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì cũng đã lường trước được, ban đầu họ nghĩ rằng nếu việc buôn bán không tốt lắm thì cứ để hai cụ tùy ý xoay sở, nếu việc buôn bán tốt, quần áo không đủ bán thì cũng có đối sách.
"Nương, hai người đừng lo lắng, con thấy trong thôn chúng ta có rất nhiều thẩm thẩm tay nghề may vá cũng không tệ, có thể mời mấy người đến phụ giúp hai người làm, sau đó chúng ta có thể trả tiền theo sản phẩm, ngay trong thôn, cách nhau gần như vậy, công việc này chắc chắn họ sẽ sẵn lòng làm."
Tần mẫu gật đầu lia lịa: "Cũng là Oản Oản nghĩ chu đáo, ta lại không ngờ tới điểm này."
Tần phụ ở một bên nhịn không được mà châm chọc: "Lão bà này, dĩ nhiên không bằng nhi tức phụ thông minh nhà chúng ta rồi."
Tần mẫu trừng mắt nhìn ông: "Chẳng lẽ chàng có thông minh bằng Oản Oản nhà chúng ta sao? Sao chàng không nghĩ ra chứ? Cứ thích nói ta!"
Tần phụ bị bà trừng mắt đến mức chột dạ, nhìn thấy Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ đang cười vui vẻ, vội vàng dời ánh mắt đi: "Ta... Ta không nói với nàng nữa."
"Ha… Ha..." Đoàn Đoàn nhìn thấy dáng vẻ này của ông, không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Sau đó còn nói nhỏ với Tần Tĩnh Trì: "Cha ơi, gia gia nói không lại nãi nãi, ha… ha..."
Khóe miệng Tần Tĩnh Trì cong lên khẽ cười, cúi đầu nhìn tiểu tử một cái, nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của cậu bé, cũng gật đầu, khẽ nói: "Đoàn Đoàn nói đúng."
Cậu bé như được cổ vũ, nụ cười càng rạng rỡ hơn.
Bên này tiếng cười nói vang dội nhưng bên kia lại là một cảnh tượng khác.
Lý Tuyết Trân cảm thấy buồn nôn khi nhìn món ăn Tần Tĩnh Nghiễn bưng lên nhưng nghĩ đến việc Tần Tĩnh Nghiễn đã vất vả nấu rất nhiều món, nàng ấy lại không nỡ không ăn.
Vì vậy, nàng ấy chỉ gắp rau xanh để ăn, có lẽ do rau xanh cũng dính chút mỡ tanh nên chỉ ăn hai miếng đã không nhịn được mà che miệng chạy ra khỏi nhà.
Điều này làm Tần Tĩnh Nghiễn sợ c.h.ế.t khiếp!
DTV
Cậu vội vàng đặt bát đũa xuống, nhanh chóng đuổi theo ra ngoài. Vừa đuổi tới sân thì thấy Lý Tuyết Trân đang ngồi xổm nôn khan không ngừng.
Tần Tĩnh Nghiễn hít một hơi, vội vàng ngồi xổm xuống vỗ lưng cho nàng ấy, miệng lắp bắp hỏi: "Sao… Sao vậy? Ta... Có phải là cơm canh làm không sạch sẽ không?"
Lý Tuyết Trân đang khó chịu, cũng không có sức lực để ý đến cậu, mà Tần Tĩnh Nghiễn thấy nàng ấy không phản ứng, trong lòng càng thêm lo lắng: "A Trân, đều là lỗi của ta! Ta... Chúng ta... Ta đưa nàng đi y quán nhé!"
Lý Tuyết Trân dịu đi một chút, không còn buồn nôn nữa nhưng trong mắt vẫn còn rưng rưng nước mắt, nói với giọng yếu ớt: "A Nghiễn, thiếp khó chịu quá!"
Tần Tĩnh Nghiễn thấy ánh lệ trong mắt và sắc mặt tái nhợt của nàng ấy nên cũng không hỏi thêm nữa, ôm nàng ấy lên rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Tay cậu đều run rẩy suốt dọc đường đi!