Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 206
Cập nhật lúc: 2025-03-08 22:42:09
Lượt xem: 14
Tiểu Bao Tử và Vương Nguyệt Như vừa bước vào cửa tiệm, Đoàn Đoàn liền vẫy tay: "Tiểu Bao Tử, ở đây!"
Tiểu Bao Tử ngạc nhiên mở to mắt, liền chạy tới: "Đoàn Đoàn ca ca!"
Sau khi nói chuyện với Đoàn Đoàn vài câu, cậu bé nhìn xung quanh cửa tiệm, sau đó nhìn thấy có mấy đồng sinh cùng lớp, đang đi cùng cha nương chọn quần áo.
“Chà! Bàn Tử!”
Lâm Tử Hành vội vàng bước tới, nói với Đoàn Đoàn và Tiểu Bao Tử: "Quần áo trong cửa tiệm đều đẹp hết sức, cha nương ta không biết chọn cái nào, thậm chí còn muốn mua hết!”
Tiểu Bao Tử nghe vậy mới cẩn thận nhìn ngắm những bộ quần áo mới treo trong cửa tiệm.
Rất nhanh, ánh mắt của cậu bé tập trung vào người gỗ được đám đông vây quanh.
Cậu bé kinh ngạc vội vàng đi đến, chen vào đám đông và nhìn ngắm người gỗ một hồi, sờ chỗ này chỗ kia. Mãi một lúc sau mới miễn cưỡng chen ra khỏi đám đông, đến bên Đoàn Đoàn và Lâm Tử Hành: "A! Người gỗ đó mặc quần áo mới! Tay và chân của nó đều có thể cử động! Thật kỳ diệu!”
Vương Nguyệt Như thấy tiểu tử này cuối cùng đã chui ra liền vội vàng đi tới, nhẹ nhàng véo véo lỗ tai của cậu bé: "Nhiều người như vậy đừng chạy loạn, biết không? Nếu như đi lạc thì sao? Nương lo lắng lắm đấy?"
Tiểu Bao Tử chột dạ thè lưỡi, lại kéo tay Vương Nguyệt Như làm nũng: "Nương!"
Vương Nguyệt Như nhẹ nhàng gõ đầu nhỏ của cậu bé: "Nghịch ngợm!"
Nghe đến đây, Tiểu Bao Tử biết nàng ấy đã tha thứ cho mình, liền kéo tay nàng ấy, chỉ vào các người gỗ, mềm mại nói: "Nương, quần áo trên người gỗ nhỏ thật đẹp! Có phải không? Nương mua cho con đi! Được không?"
Đương nhiên Vương Nguyệt Như đã chú ý đến những bộ quần áo đó, cho dù nàng ấy đã nhìn thấy nhiều trang phục lộng lẫy ở kinh thành, có phần kén chọn nhưng cũng phải thừa nhận rằng, chất liệu vải của những bộ quần áo này tuy không thể nói là thượng hạng nhưng thiết kế đều rất đáng yêu và khéo léo.
Hình thêu trên quần áo, mỗi chiếc đều rất đặc biệt, tưởng tượng ra dáng vẻ nhi tử Tiểu Bao Tử mặc vào, nàng ấy không khỏi gật đầu.
Nhưng ngay sau đó lại nhíu mày, nhìn kích cỡ của những bộ quần áo này, nhi tử của mình mặc vào có lẽ sẽ hơi rộng.
Còn Đoàn Đoàn thì cười tủm tỉm đi tới, nói với Vương Nguyệt Như: "Thẩm thẩm, nương cháu đặc biệt làm cho Tiểu Bao Tử một bộ đấy ạ, đẹp lắm! Tiểu Bao Tử mặc vào chắc chắn vừa người!"
Nói xong liền vui vẻ kéo Vương Nguyệt Như và Tiểu Bao Tử vào phòng trong.
“Nương ơi! Nương ơi! Áo mới nãi nãi làm cho Tiểu Bao Tử đâu rồi ạ? Chính là cái thêu quả anh đào nhỏ ấy!"
Tiểu Bao Tử thì ở phía sau Đoàn Đoàn ngoan ngoãn gọi: "Thẩm thẩm!”
Vốn dĩ Giang Oản Oản đang nằm trên ghế bập bênh đọc sách, nghe thấy tiếng của Đoàn Đoàn liền ngẩng đầu lên thì thấy hai tiểu tử đi đến bên cạnh nàng, sau đó lại thấy Vương Nguyệt Như đi phía sau hai tiểu tử.
Thấy có khách khác vào, Giang Oản Oản cũng không tiện nằm nữa, vội vàng ngồi dậy mỉm cười gật đầu với Vương Nguyệt Như.
Vương Nguyệt Như cũng vội vàng cười đáp: "Tiểu Bao Tử nhà ta thường xuyên đến nhà ngươi làm khách, còn làm phiền mọi người chăm sóc nó, thật sự ngại quá."
Giang Oản Oản cười lắc đầu: "Không có gì, Tiểu Bao Tử rất ngoan, cả nhà chúng ta đều rất thích nó, mấy ngày nay nó không đến nhà, chúng ta đều có chút nhớ nó."
Đoàn Đoàn ở bên cạnh cũng vui vẻ gật đầu: "Đúng đúng! Hôm qua nãi nãi còn hỏi thăm Tiểu Bao Tử!"
Tiểu Bao Tử quả thực là một đứa trẻ đáng yêu, sau khi theo Đoàn Đoàn về nhà, luôn cười hì hì, rất hoạt bát.
Hơn nữa Tiểu Bao Tử cả ngày đi theo Đoàn Đoàn lên lên xuống xuống, cả ngày không phải đang bảo vệ Đoàn Đoàn thì cũng là đang khen ngợi Đoàn Đoàn, cho nên Tần mẫu cũng đều rất thích tiểu tử này.
Giang Oản Oản ở nhà nhìn dáng vẻ fan cuồng nhỏ của Tiểu Bao Tử, thường xuyên bị chọc cười. Điều này làm cho nàng nhớ tới những người hâm mộ bảo vệ thần tượng của mình ở hiện đại, cho nên có một fan hâm mộ nhỏ như vậy thích con trai mình, đương nhiên nàng cũng rất thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-206.html.]
Hồi phục tinh thần, nghĩ đến mục đích Tiểu Bao Tử tới đây, liền vội vàng lấy bộ quần áo nhỏ treo trong tủ quần áo ra: "Đây là nãi nãi của Đoàn Đoàn đặc biệt làm cho Tiểu Bao Tử nhưng mà bộ quần áo này cũng là do ta thiết kế, Tiểu Bao Tử mặc vào hẳn là rất đẹp!"
Quần áo kia vừa lấy ra, Tiểu Bao Tử liền nhìn chằm chằm không chớp mắt, bàn tay nhỏ bé nhịn không được vươn ra sờ anh đào nhỏ thêu phía trên: "A! Đây là anh đào sao? Thật xinh đẹp nha! Màu sắc thật đẹp mắt!"
Ngay cả Vương Nguyệt Như cũng không nhịn được mà đưa tay sờ soạng, không khỏi gật đầu liên tục. Mặc dù những bộ quần áo treo bên ngoài cũng rất đẹp nhưng rõ ràng bộ trước mắt này được thiết kế riêng cho Tiểu Bao Tử nhà mình, từ màu sắc đến kiểu dáng đều rất phù hợp với cậu bé.
Giang Oản Oản xoa đầu Tiểu Bao Tử, nói: “Tiểu Bao Tử, đến đây để thẩm giúp con mặc thử!”
Tiểu Bao Tử phấn khích gật đầu: "Vâng ạ! Tốt!”
Đoàn Đoàn cùng với nương mình chỉnh sửa lại những dải lụa nhỏ trên quần áo.
Màu sắc của dải lụa nhỏ giống với màu của những quả anh đào được thêu trên áo khoác ngoài. Sau khi Tiểu Bao Tử mặc quần áo vào, cậu bé nắm lấy mặt dây chuyền quả anh đào nhỏ treo trên dải lụa, vui vẻ xoay vài vòng.
Mặt dây chuyền quả anh đào nhỏ được nhồi bông bên trong, bên ngoài được thêu bằng chỉ tơ màu đỏ hơi bóng thành hình quả anh đào nhỏ, đường kim mũi chỉ tinh xảo. Vì vậy quả anh đào nhỏ có một độ nâng đỡ nhất định, bóp cũng không bị xẹp xuống, độ đàn hồi cũng rất tốt!
“Đoàn Đoàn ca ca, thẩm thẩm, nương, mọi người xem, con mặc bộ quần áo này có đẹp không?” Nói xong còn cười khúc khích xoay tròn.
Đoàn Đoàn cười híp mắt gật đầu: "Đẹp, đẹp!”
Giang Oản Oản không khỏi gật đầu: "Đẹp, bộ quần áo này quả thực rất hợp với Tiểu Bao Tử nhà chúng ta!”
Mắt Tiểu Bao Tử cười đến híp lại, sau đó lại chuyển ánh mắt sang Vương Nguyệt Như: "Nương!”
Lúc này Vương Nguyệt Như mới tỉnh hồn lại, ôm đứa con nhỏ bé của mình hôn lấy hôn để: "Tiểu Bao Tử nhà ta sao lại đáng yêu đến vậy! Tuấn tú vô cùng!”
Tiểu Bao Tử nằm trong lòng nàng ấy ngửa đầu nheo mắt cười: "Hihi…”
Đoàn Đoàn bị Giang Oản Oản vuốt ve đầu, hai mẫu tử nhìn hai người họ cũng mỉm cười.
Tiểu Bao Tử rất thích bộ quần áo này, mặc vào rồi không muốn cởi ra, vì vậy Giang Oản Oản liền gói bộ quần áo cậu bé mặc đến đây lại: "Được rồi, Tiểu Bao Tử mặc quần áo mới về nhà thôi!”
Vương Nguyệt Như cầm lấy bộ quần áo cũ đã được gói lại, nhìn Giang Oản Oản: "Bộ quần áo này bao nhiêu tiền vậy?” Nói rồi nàng ấy định lấy túi tiền trong người ra.
Giang Oản Oản vội vàng chặn tay nàng ấy lại: "Lấy tiền gì chứ! Đây là chúng ta đặc biệt làm cho Tiểu Bao Tử! Tiểu Bao mặc đẹp, trong lòng ta cũng vui!”
Đoàn Đoàn cũng phụ họa: “Đúng đúng! Đây là nương và nãi nãi con đặc biệt làm cho Tiểu Bao Tử, không cần đưa tiền!”
Nói một hồi lâu, thấy Giang Oản Oản vẫn không muốn nhận bạc, Vương Nguyệt Như đành thôi.
“Vậy được rồi! Thật sự cảm ơn các người quá, tiểu tử này không chỉ đến nhà các người chơi còn mặc quần áo mới nhà các người, thật sự quá ngại ngùng.”
Trước khi đi, Vương Nguyệt Như nói với Giang Oản Oản: “Hôm nào đó dẫn Đoàn Đoàn đến nhà chúng ta làm khách nhé, nhà ta ở…”
Ánh mắt rơi xuống bụng Giang Oản Oản, bất lực xoa trán nói: “Xem ta này! Lại quên mất ngươi còn đang mang thai, đợi ngươi sinh hạ Lân nhi, ta sẽ dẫn nhi tử đến thăm.”
Huyện Khúc Phong họ từ xưa đến nay có một phong tục, nữ nhân mang thai không thể đến nhà người lạ.
DTV
Mà Giang Oản Oản chưa từng đến nhà họ, không tính là thân thích gì cho nên quả thực cũng không thể đi.
Giang Oản Oản sờ bụng, cười nói: “Đợi sau này đứa bé sinh ra, vậy ngươi nhất định phải dẫn Tiểu Bao Tử đến nhà ta chơi nhé!”
Chưa đợi Vương Nguyệt Như nói gì, Bao Tử đã lập tức đồng ý: "Thẩm thẩm, thẩm yên tâm, con và nương nhất định sẽ đi, hơn nữa mấy ngày nữa con còn muốn cùng Đoàn Đoàn ca ca đến nhà thẩm chơi nữa!”