Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 203
Cập nhật lúc: 2025-03-08 22:42:03
Lượt xem: 14
Nói xong, cậu bé cười cười, rồi lại tiếp tục nói: "Nếu mọi người thích thì cũng có thể đến xem nhé! Nhưng bây giờ vẫn chưa mở đâu, cha và thúc của huynh vẫn đang bàn xem nên mua cửa tiệm ở đâu. Cho nên nếu muốn mua thì phải đợi một thời gian nữa."
Tiểu Bao Tử vui mừng gật đầu: "Tuyệt quá! Đoàn Đoàn ca ca, sau này Tần nãi nãi mở tiệm, đệ sẽ bảo nương và ngoại tổ mẫu mua cho đệ quần áo đẹp!"
DTV
Lâm Tử Hành cũng không ngừng gật đầu: "Ta cũng bảo cha nương mua cho ta!"
Tiểu Bao Tử nghe xong liền nói với cậu bé: "Vậy chúng ta cùng nhau đi mua!"
Cẩu Đản và Nhị Oa nhìn bộ quần áo trên người Đoàn Đoàn, đều cười tít mắt.
Cẩu Đản cười nói: "Nương đã may cho huynh mấy bộ áo mùa hè rồi, nhưng mà vẫn là của Đoàn Đoàn đẹp hơn!"
Nhị Oa cũng gật đầu phụ họa: "Đúng vậy! Nhưng năm nay nương may cho huynh mấy bộ,huynh cũng rất thích!"
Đoàn Đoàn thấy Cẩu Đản và Nhị Oa nhìn bộ quần áo trên người mình rất thích, liền che miệng cười khúc khích, quyết định không nói cho họ biết nãi nãi và ngoại tổ mẫu cũng đã may cho bọn họ.
Đoàn Đoàn đã xem trước quần áo của họ, điểm khác biệt là trên quần áo của bọn họ không thêu hình chú mèo nhỏ, mà là hình chú gấu nhỏ và chú cá nhỏ, hơn nữa màu sắc của quần áo cũng không giống nhau.
Bộ thêu hình chú gấu nhỏ là của Cẩu Đản, màu sắc của quần áo bên ngoài là màu nâu nhạt, trên đó thêu hình chú gấu nhỏ ngộ nghĩnh, áo trong thì có màu trắng.
Còn bộ thêu hình chú cá nhỏ là của Nhị Oa, bộ quần áo của cậu bé có áo ngoài màu xanh lam, trên đó thêu hình chú cá có đuôi cá rộng, trông như đang lắc lư thân mình, còn áo trong cũng có màu trắng.
Lúc đó, Đoàn Đoàn nhìn thấy hình chú gấu nhỏ và chú cá nhỏ thêu trên quần áo của bọn họ, cũng rất thích, nhưng so sánh thì cậu bé vẫn thích chú mèo nhỏ hơn, vì vậy bộ quần áo mà Tần mẫu và Lý Tam Nương may cho cậu bé là hình chú mèo nhỏ.
Những tiểu hài khác trong lớp nhìn thấy quần áo của Đoàn Đoàn cũng đều rất hâm mộ, nghe Đoàn Đoàn nói nhà cậu bé sắp mở tiệm, trong lòng có đứa đã thầm quyết định về nhà sẽ bảo cha nương mình đi mua.
Đến giờ học, Trần phu tử đi từ cửa vào, vừa nhìn thấy Đoàn Đoàn hồng hào trắng trẻo, trong lòng thấy vô cùng đáng yêu, trước khi học còn đi đến bên bàn nhỏ của Đoàn Đoàn, yêu thương véo má cậu bé.
Bị véo má, Đoàn Đoàn vẫn cười tít mắt nhìn phu tử.
Trần phu tử nhìn cậu bé, cười nói: "Tần Kỳ An, con hãy đọc thuộc lòng bài Tam Tự Kinh mà chúng ta đã học hôm qua."
Đoàn Đoàn nghe xong, ngoan ngoãn đứng dậy, giọng mềm mại, từng chữ từng chữ đọc: "Ngọc không mài, chẳng thành vật, người không học, chẳng biết nghĩa, làm con người, khi còn nhỏ, gần gũi thầy bạn, học lễ nghi..."
"Thưa phu tử, con đọc xong rồi."
Trần phu tử xoa đầu cậu bé: "Ngồi xuống đi."
Rồi ông ấy lại nói với những tiểu tử khác: "Các con phải học tập nhiều ở Tần Kỳ An, mỗi ngày ta cho cậu ấy đứng lên đọc sách, cậu ấy đều đọc rất tốt, hơn nữa không đọc sai một chữ nào."
Đoàn Đoàn nghe thầy khen mình, khóe miệng không khỏi cong lên, trong mắt tràn đầy niềm vui.
Tiếp đó, thầy Trần lại nói: "Lâm Hiểu Thanh, con cũng đứng lên đọc đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-203.html.]
Tiểu Bao Tử nghe vậy, lập tức nhăn mặt lại, khóc lóc thảm thiết, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, lắp bắp đọc: "Ngọc... Ngọc không mài, không... Không... Chẳng thành vật, người không học, chẳng biết nghĩa, ừm... Làm... Làm..."
Cậu bé không khỏi nhìn sang Đoàn Đoàn ở bàn bên cạnh cầu cứu, phu tử đang ở bên cạnh, Đoàn Đoàn cũng không dám làm động tác lớn, chỉ há miệng nhắc nhỏ: "Làm người!"
Còn Trần phu tử nhìn Tiểu Bao Tử nghiêng đầu đưa tai về phía Đoàn Đoàn, bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng gõ vào trán cậu bé, nói: "Mỗi ngày về nhà đọc nhiều hơn vài lần, con và Tần Kỳ An thường ở bên nhau, bảo huynh ấy dạy cho con nhiều hơn, biết chưa?"
Tiểu Bao Tử xoa trán mình, giọng non nớt đáp: "Vâng ạ, còn biết rồi, thưa phu tử."
Bên kia, Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn cũng đã định được cửa tiệm may sẵn, cửa hàng nằm không xa hiệu sách của Tần Tĩnh Nghiễn, đều ở trên một con phố, cũng tiện trông nom.
Cửa tiệm ước chừng rộng bằng tầng một của hiệu sách bên kia, ban đầu Tần mẫu và Lý Tam Nương định mua một gian hàng nhỏ hơn là được, nhưng Giang Oản Oản định làm thêm nhiều giá treo quần áo trong cửa hàng, hoặc là loại ma nơ canh bằng gỗ mặc quần áo may sẵn, bày trong cửa hàng để trưng bày, như vậy thì cần không gian trong cửa hàng phải rộng hơn.
Mặc dù Lý Tam Nương và Tần mẫu không biết ma nơ canh mà Giang Oản Oản nói là như thế nào, nhưng trong lòng họ đều rất tin tưởng, Giang Oản Oản nói nhất định là có lý của nàng, cho nên cũng chiều theo nàng.
Hai huynh đệ Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn làm xong giấy tờ mua bán cửa hàng thì cùng nhau trở về hiệu sách bên này.
Ngày nay, hiệu sách ngày nào cũng đông nghịt.
Những ngày này, Lý Tuyết Trân lại vẽ thêm mấy quyển truyện tranh thiếu nhi khác nhau, lại vì số lượng rất ít, mà những đứa trẻ thích những quyển truyện này lại rất nhiều, cho nên rất nhiều cha nương bị con mình quấn lấy không được, đều sẽ dẫn chúng mỗi ngày đến xem một lần, phòng ngừa đột nhiên có hàng mới, cuối cùng lại không mua được.
Mà từ khi Tần Tĩnh Nghiễm lại in thêm một đợt [Đoạn Kiều] thì những thư sinh và người đọc sách trong cửa hàng càng tấp nập không dứt.
"A Nghiễn, hiệu sách của đệ làm ăn tốt thật đấy! Mỗi lần ta đến, khách đều đông nghịt, hoàn toàn không còn chỗ đứng."
Tần Tĩnh Nghiễn sờ sờ gáy mình, cười ngây ngô: "Chủ yếu là mấy ngày này A Trân lại ra truyện tranh mới, cho nên rất nhiều phu thê đều dẫn con mình đến mua, cho nên người mới đông như vậy."
Lý Tuyết Trân bưng một ấm trà đặt lên bàn, cười nói: "Ca, huynh đừng nghe A Nghiễn nói bừa, kỳ thực khách trong tiệm này đều là đến vì chàng ấy, từ sau khi đợt [Đoạn Kiều] lần trước bán hết, những người khác không mua được, ngày nào cũng đến thúc giục, chỉ muốn chàng ấy nhanh chóng in thêm một đợt ra, để họ mua thôi?"
Tần Tĩnh Trì uống trà, gật đầu: "Hai đứa cũng đừng khiêm tốn, mỗi ngày Đoàn Đoàn tan học về nhà đều sẽ nói với chúng ta truyện tranh của đệ muội hấp dẫn đến mức nào, những tiểu đồng học của nó đều đặc biệt thích!"
"Ngay cả những thư sinh thỉnh thoảng đến tiệm lẩu hoặc tiệm hải sản ăn cơm cũng thường xuyên thảo luận về cốt truyện của [Đoạn Kiều], giọng điệu rất sôi nổi, thường xuyên đến nỗi thức ăn nguội ngắt, mới nhớ ra ăn."
Tần Tĩnh Trì và bọn họ đang nói chuyện, thì lúc này hiệu sách có một nhóm thư sinh đi vào, chỉ nghe họ hô to: "Lão bản [Đoạn Kiều] của nhà ngươi bao giờ mới có hàng mới vậy? Chúng ta đã chờ hai mươi mấy ngày rồi!"
Nói đến đây, Thẩm Nham không khỏi thở dài, trong lớp bọn họ cũng chỉ có Vương Lâm Chi mua được một quyển [Đoạn Kiều], bây giờ cả lớp đều chuyền tay nhau xem, mặc dù cậu ấy đã xem xong từ lâu, nhưng muốn xem lại một lần thì thế nào cũng không giành lại được quyển truyện đó.
Ban đầu khi thấy Vương Lâm Chi mua về vào ngày hôm sau, cậu ấy đã vội vã muốn đến mua một quyển, kết quả đến hiệu sách thì còn đâu bóng dáng của [Đoạn Kiều], đã sớm bán sạch sẽ, cậu ấy khó chịu đến nỗi cả ngày hôm đó không ăn nổi cơm.
Mà sau khi cậu ấy đến hỏi lần đó, Tần Tĩnh Nghiễn cũng nói sẽ in lại một đợt, nhưng đã hai mươi mấy ngày trôi qua, vẫn chưa thấy tăm hơi, hỏi xem sao cậu ấy không sốt ruột được?
Tần Tĩnh Nghiễm cười nói: "Ngươi đừng sốt ruột, thêm hai ba ngày nữa ước chừng là in xong rồi, như vậy được không? Đến lúc đó ta để lại cho ngươi một quyển, ngươi cũng không cần sợ mình mua không được."
Thẩm Nham gật đầu liên tục: "Vậy thì tốt quá! Nhưng chủ yếu là ta muốn đọc lại cho kỹ, lần trước bạn học của ta mua một quyển, mọi người đều tranh nhau xem, ta cũng chỉ xem qua đại khái một lần thôi."