Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 196
Cập nhật lúc: 2025-03-08 22:41:50
Lượt xem: 10
Những tiểu hài khác nghe đến đây, đều vô cùng phấn khích, nhưng bây giờ chúng cũng không mua được, chỉ có thể nhìn chằm chằm đám Tiểu Bao Tử đang ăn ngon lành.
Đoàn Đoàn nhìn vẻ mặt chăm chú của các bạn, suy nghĩ một lát rồi lại lấy từ trong cặp sách nhỏ của mình kẹo bưởi và bò khô mà mình cố ý mang theo, chia cho mỗi bạn một ít, ngay cả Lâm Tử Hành không ưa chúng cũng được chia một viên kẹo và một miếng bò khô.
Khi Đoàn Đoàn chia đều rất đau lòng, kẹo bưởi trong nhà cậu bé không còn nhiều, muốn ăn nữa thì phải đợi đến lúc trời đặc biệt lạnh mới được.
Nghĩ tới đây thôi, Đoàn Đoàn không khỏi thở dài.
Lâm Tử Hành ăn xong mấy món đồ ăn vặt mà Đoàn Đoàn chia cho cậu bé.
Cậu bé lau miệng rồi bước tới trước bàn của Đoàn Đoàn, thấy cậu bé không được tự nhiên nói: “Tần Kỳ An, cảm ơn ngươi đã chia cho ta đồ ăn ngon.” Sau đó vỗ n.g.ự.c một cái nói tiếp: “Sau này… Sau này chúng ta sẽ là bằng hữu, ngươi có chuyện gì đều có thể tìm ta.”
Tiểu Bao Tử nghe vậy vội vàng lau cái miệng nhỏ đang dính dầu mỡ, đặt bánh cầm tay còn lại lên bàn mình rồi duỗi cánh tay nhỏ ra, bĩu môi nói: “Lâm Tử Hành, Đoàn Đoàn ca ca là bằng hữu của ta và Cẩu Đản ca ca còn có Nhị Oa ca ca, mới không chơi với ngươi!”
“Lần trước ngươi còn trộm đường đường của Đoàn Đoàn ca ca! Ngươi thật xấu!”
Lâm Tử Hành nhìn Tiểu Bao Tử thấp hơn mình nữa cái đầu trước mắt, bất đắc dĩ giải thích: “Lâm Hiểu Thanh, ta nói hết rồi, ta không có trộm kẹo của ngươi, thật sự là con mèo trắng nhỏ trong học viện trộm, hôm đó chính ta nhìn thấy.”
Tiểu Bao Tử nghi ngờ nhìn cậu bé: “Ta mới không tin, có thể do ngươi thích ăn nên mới mập như vậy, chắc chắn là ngươi ăn!”
Lâm Tử Hành thở dài: “Ngươi đừng nói ta mập, nương ta nói sau này ta lớn lên, rút lại thì sẽ rất gầy.”
Đoàn Đoàn ở bên cạnh nghe hai người họ ngươi một câu ta một câu, cậu bé lập tức nói: “Được rồi, hai người đừng nói nữa, Lâm Tử Hành, sau này chúng ta chính là bằng hữu, còn có Tiểu Bao Tử, đệ ngoan ngoãn đi, chúng ta cũng không có nhìn thấy Lâm Tử Hành lấy kẹo, đệ đừng ầm ĩ với cậu ấy.”
Tiểu Bao Tử bĩu môi: “Vâng ạ.”
Sau đó cậu bé mới bất đắc dĩ ngồi xuống cạnh bàn học của mình, cầm phần bánh cầm tay còn lại đưa lên cái miệng nhỏ ăn.
Trong khi đang ăn, thấy ánh mắt của Lâm Tử Hành thì cắn một miếng lớn, còn cố tình phát ra tiếng nhai, rồi mềm mại khoe khoang: “Bánh mà Đoàn Đoàn ca ca cho đệ ăn thật ngon.”
Chuyện trong học đường, Giang Oản Oản và những người khác đều không biết, lúc này nàng và Tần Tĩnh Trì đang dạy nhóm người Tần Tiểu Quang làm bánh cầm tay, nói chính xác hơn là ở bên cạnh hướng dẫn.
Bọn họ đều đã học được cách làm trứng luộc nước trà, ván đậu thái sợi và cháo thịt nạc, và đã học cách làm bánh cầm tay được hai ba ngày, nhưng họ vẫn nhân lúc còn sớm chưa có ai trên đường phố mà luyện tập thêm chút nữa.
Dần dần trên đường ngày càng có nhiều người hơn, lúc này nhóm người Tần Tiểu Quang đã tự mình chiên một cái bánh cầm tay, có miếng kẹp lạp xưởng được thái mỏng và trứng luộc, hoặc có miếng kẹp ớt xanh và khoai tây thái sợi, bắt đầu giải quyết vấn đề bữa sáng một cách vui vẻ.
Ngửi thấy mùi bánh cầm tay trên tay nhóm người Tần Tiểu Quang, người đi trên đường dần dần tụ tập lại.
“Thứ này của các ngươi là gì? Ngửi thấy rất thơm!”
“Bán thế nào? Cho ta một phần đi!”
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-196.html.]
Tần Tiểu Quang nuốt miếng bánh trong miệng rồi lấy một lọ sành chứ trứng luộc nước trà và một nồi cháo thịt nạc từ trong tiệm ra ngoài. Sau khi giới thiệu từng món một, cậu ấy mới nói: “Nếu mọi người thích thì có thể nếm thử, với lại tiệm chúng ta còn có một món ăn gọi là ván đậu thái sợi, món đó phải làm tại chỗ, các ngươi cũng có thể thử, ăn đặc biệt ngon!”
Trong những người quây quanh thì có rất nhiều người là khách quen, họ đều biết đồ ăn trong tiệm lẩu ngon đến thế nào. Bây giờ đột nhiên có món mới, đoán chừng cũng sẽ không kém, thế là dựa theo đề nghị của Tần Tiểu Quang, ngươi một phần bánh cầm tay, ta một phần ván đậu thái sợi, còn một số người thì múc một bát cháo thịt nạc kết hợp với hai quả trứng luộc nước trà.
Bất kể bánh cầm tay kẹp ớt xanh và khoai tây thái sợi hay kẹp lạp xưởng và trứng gà thì đều đặc biệt thơm ngon. Buổi sáng chính là thời điểm không có cảm giác thèm ăn, mà ăn một cái bánh cầm tay mặn mặn chua cay như vậy sẽ ngay lập tức kích thích cảm giác thèm ăn.
Cháo thịt nạc thơm mềm dẻo, một bát xuống bụng khiến dạ dày lập tức được xoa dịu, lại thêm ngũ vị hương của trứng luộc nước trà, trong phút chốc đã được thỏa mãn cực lớn.
Mà ván đậu thái sợi cũng thơm nức mũi!
Bên trong ván đậu thái sợi không có mùi tanh của đậu, cảm giác mềm mịn, cộng thêm mùi thơm của nước súp khiến mùi vị và hương vị càng thêm đậm đà hơn. Ngoại trừ ván đậu thái mỏng, còn có miếng thịt lợn thái mỏng bên trong, nước súp chính là nước luộc gà vào tối hôm trước.
Ăn một sợi ván đậu, húp thêm một ngụm nước súp, đúng là một sự hưởng thụ tuyệt vời!
Nhưng món ăn sáng này chỉ bán nửa canh giờ thì đã hết.
Giang Oản Oản chỉ bảo nhóm người Tần Tiểu Quang luộc năm mươi sáu quả trứng, một nồi cháo thịt nạc, bột làm bánh cầm tay cũng nhào rất ít, da đậu phụ dùng để làm ván đậu thái sợi cũng chỉ hơn hai mươi cân, cho nên chỉ có năm mươi sáu phần, đương nhiên là hết nhanh.
Những người khác đến sau biết tin đều ảo não vì không mua được gì, còn thúc giục nhóm Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc tiếp tục nhào bột bán bánh cầm tay.
Tần Tiểu Quang nhìn thấy nhiều khách như vậy cũng không đành lòng bỏ qua những chuyện làm ăn tốt này, đôi mắt không khỏi nhìn về phía Giang Oản Oản.
Giang Oản Oản lắc đầu với cậu ấy, rồi nói với những người đang vây quanh: “Ngày mai mọi người có thể lại tới, các ngươi cũng thấy đó, tiệm chúng ta chủ yếu bán lẩu, những điểm tâm sáng này chỉ là nhóm tiểu nhị trong tiệm chúng ta không có gì làm vào buổi sáng nên mới làm, đến trưa thì họ phải chuẩn bị đồ ăn kèm cho nồi lẩu, nên không có thời gian làm tiếp nữa.”
“Sau này, ngày nào tiệm chúng ta cũng sẽ chuẩn bị năm mươi đến sáu mươi phần mỗi loại điểm tâm sáng, nếu mọi người thích thì hãy tới sớm vào ngày mai, khi đó vẫn còn.”
Nghe lời này, đám đông vây quanh mới dần dần tản đi.
Tới gần trưa, tại Thường Hoa học viện, sau khi thấy phu tử thu dọn thước và sách, các tiểu hài trong lớp bắt đầu tự thu dọn cặp sách của mình.
DTV
Lâm Tử Hành nhanh chóng đeo hộp nhỏ của cậu bé lên rồi bước tới cạnh bàn đoàn đoàn: “Tần Kỳ An, các ngươi có về nhà ăn trưa sau giờ tan học không?”
Đoàn Đoàn cũng đâu vào đấy chỉnh sửa lại cặp nhỏ của mình rồi đáp: “Không, ta đến tiệm lẩu của nhà ta ăn cơm, nương và cha ta đều ở đó, họ sẽ làm cho ta.”
Tiểu Bao Tử đeo cặp nhỏ của mình lên lại gần nói: “Còn có đệ! Đệ cũng muốn đi ăn cơm cơm với Đoàn Đoàn ca ca!”
Thấy Tiểu Bao Tử bám theo sau Đoàn Đoàn cả ngày, thậm chí ăn cơm trưa cũng không chịu buông, Vương Lâm Chi đã trả tiền cơm trưa ở tiệm lẩu cho cậu bé, để Tiểu Bao Tử đến ăn cùng đoàn đoàn.
Lâm Tử Hành nghe được Đoàn Đoàn nhắc tới hai chữ tiệm lẩu thì không khỏi thèm thuồng, nhưng vẻ ngạc nhiên trên mặt vẫn không hề giảm bớt: “Hả! Tiệm lẩu là của nhà ngươi sao?”
Thấy Đoàn Đoàn kiêu ngạo gật đầu, Lâm Tử Hành hâm mộ nói: “Vậy thì ngươi hạnh phúc quá! Mỗi ngày đều có thể được ăn lẩu! Cha nương ta cũng chưa từng đưa ta đến đó được mấy lần!”
Đoàn Đoàn lắc đầu giải thích: “Không có, không phải ngày nào ta cũng ăn lẩu đâu, nương ta luôn xào thịt và rau ngon cho ta ăn cơm.”