Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 195

Cập nhật lúc: 2025-03-08 22:41:48
Lượt xem: 14

Vương Lâm Chi cầm một miếng bỏ vào miệng rồi xoa xoa đầu nhỏ của cậu bé nói: "Được rồi, tiểu cữu cữu chỉ lấy một miếng, còn lại Tiểu Bao Tử tự giữ lại từ từ ăn đi."

Tiểu tử lại cầm một miếng nhỏ bỏ vào miệng nhai, mới cẩn thận bọc kỹ miếng thịt khô, trân trọng bỏ vào trong túi áo.

Vương Lâm Chi nhai thịt khô, đặt sách lên chân Tiểu Bao Tử, từng trang từng trang lật ra xem, một tay khác thì nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của tiểu hài trong lòng đùa giỡn.

Tiểu Bao Tử ăn xong thịt bò khô, ngẩng đầu nhìn Vương Lâm Chi nói: “Tiểu cữu cữu.”

“Sao thế?” Vương Lâm Chi vừa đáp vừa lật sách.

“Ngày mai cháu… Cháu không về nhà, cháu muốn đến nhà Đoàn Đoàn ca ca chơi, cữu cữu… Cữu cữu nói với nương và ngoại tổ mẫu nha.”

Vương Lâm Chi nhíu mày: "Mấy ngày trước cháu mới đi, đã cho cháu đi một lần, thế mà còn nhớ mãi."

“Với lại, cũng do lần trước để cho cháu về nhà Đoàn Đoàn kia, mà nương và ngoại tổ mẫu của cháu đã mắng cữu cữu một trận đấy.”

Tiểu Bao Tử quệt miệng rồi nhìn cậu ấy: “Thịt mà cữu cữu ăn là nương của Đoàn Đoàn ca ca cho đấy, thế mà cữu cữu lại không cho cháu đi!”

Vương Lâm Chi bóp khuôn mặt nhỏ của cậu bé nói: “Muốn gì thì đi tìm nương và ngoại tổ mẫu của cháu mà nói, hai người họ nói mới tính.”

Tiểu Bao Tử bĩu môi, lẩm bẩm: “Nương sẽ không cho cháu đi.”

Vương Lâm Chi nhìn dáng vẻ mất mác của cậu bé, khẽ búng trán trán của cậu bé rồi nói nhỏ bên tai cậu bé: “Như vậy đi, ngày mai tiểu cữu cữu tan học, sẽ kép dài một lúc, cháu và Đoàn Đoàn ca ca của cháu nhanh chóng đi, cứ như vậy, khi trở về thì nương và ngoại tổ mẫu của cháu sẽ không mắng cữu cữu.”

Tiểu Bao Tử gật đầu: “Được ạ! Vậy thì đã nói xong rồi nha, ngày mai tiểu cữu cữu không thể tới đón cháu thật sớm đâu đấy!”

“Được được được, mau ăn thịt khô của cháu đi.”

Lý Nghiêm ngồi sau quầy, nhìn Tần Tiểu Quang và những người khác đi xuống từ trên lầu, buồn rầu nói: "Trời ơi... Mấy ngày nay không biết sao, buổi sáng chẳng có ai đến ăn lẩu, nhưng buổi trưa và buổi tối thì khách đông như trẩy hội."

Tần Tiểu Quang rửa mặt xong ở sân sau đi ra, cũng gật đầu, thở dài than ngắn: "Thế này thì biết làm sao? Buổi sáng chúng ta rảnh rỗi đến phát chán."

Lý Nghiêm nói: “Không được, ta phải hỏi lão bản chuyện này phải làm sao mới được.”

Thẩm Mộc gãi đầu, nghi ngờ hỏi: “Nhưng chẳng phải lần trước lão bản đã nói buổi sáng không ai tới là chuyện rất bình thường, bảo chúng ta không cần phải để ý đến sao?”

Ngay sau đó cậu ta lại nói: "Nhưng mà, buổi sáng không có khách, ta chẳng biết phải làm sao? Không có ai gọi tiểu nhị, ta thấy khó chịu lắm!"

Lý Nghiêm gật đầu dặn dò: "Các ngươi trông coi cửa tiệm cho cẩn thận, có lẽ hôm nay lão bản và lão bản nương sẽ không đến, ta sẽ đến thôn bàn bạc với họ, xem có thể bán thêm thứ gì khác không."

Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc vội vàng gật đầu.

Khi Lý Nghiêm về không đi xe ngựa hay xe bò, nhưng lúc đến thôn thì cũng chưa đến một canh giờ.

Giang Oản Oản nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, vội vàng đứng dậy đi xem.

Khi mở cửa thấy Lý Nghiêm ở bên ngoài, lòng không khỏi khẽ động, vội vàng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Tiệm có chuyện gì sao? Hay là có người gây sự?"

Lý Nghiêm thấy vẻ hoảng hốt của nàng, vội vàng lắc đầu: "Không không không, tẩu tử đừng lo, tiệm không có chuyện gì, chỉ là đệ đến tìm mọi người có chút việc."

Tần mẫu thấy cậu ta vào thì rót cho cậu ta một tách trà: "A Nghiêm, mau uống trà đi, đúng rồi, đến sớm thế này, đã ăn sáng chưa?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-195.html.]

Lý Nghiêm gật đầu: “Thẩm, cháu đã ăn ở tiệm rồi mới tới.”

Sáng sớm hôm nay Tần Tĩnh Trì và Tần phụ đến ruộng làm cỏ, lúc hắn vào cửa thấy Lý Nghiêm cũng không khỏi kinh ngạc một lúc.

Tần Tĩnh Trì rửa tay xong, nhíu mày hỏi: “Tại sao đệ lại tới đây, trong tiệm xảy ra chuyện sao?”

Lý Nghiêm lắc đầu, thấy họ đều ngồi xuống, cậu ta mới nói: “Tĩnh Trì ca, tẩu tử, mấy ngày nay tiệm lẩu của chúng ta cũng không buôn bán được gì vào buổi sáng, nên đệ muốn tới hỏi xem huynh tẩu có muốn bán thêm món nào khác cho tiệm lẩu hay không?”

Giang Oản Oản cười nói: “Buổi sáng mọi người đều thích ăn thanh đạm, chắc chắn sẽ có rất ít ai mà sáng sớm đã tới tiệm lẩu ăn lẩu, buổi chiều và tối của tiệm chúng ta, khách vào đều đều đúng không?”

Lý Nghiêm gật đầu: “Sau chiều, buôn bán đều rất tốt! Người xếp hàng rất nhiều.”

Giang Oản Oản lập tức mỉm cười nói: “Ta thấy mấy ngày nay, tiền lời của chúng ta cũng không có giảm nên các đệ đừng lo lắng, buổi sáng không buôn bán được thì các đệ cũng có thể thả lỏng, nghỉ ngơi một lúc, hoặc là có thể ngủ nướng cũng được.”

Lý Nghiêm nghe xong, bất lực cười nói: “Tẩu tử, tẩu không biết thôi, lúc mọi người không có việc gì làm thì tay đều ngứa ngáy, vả lại bọn đệ đã làm việc cho tiệm, dừng tay một chút thì cả người lại khó chịu.”

Giang Oản Oản bất lực gật đầu: “Ừ… Vậy ta để suy nghĩ xem có thể bán thêm gì, bình thường các đệ cứ buôn bán cho tốt, đợi ta nghe ra rồi tính tiếp.”

Lý Nghiêm gật đầu: “Vâng vâng vâng, vậy tẩu tử, đệ về tiệm trước.”

Lý Nghiêm nghe xong lời của Giang Oản Oản, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Suy nghĩ lời vừa rồi của Lý Nghiêm, Giang Oản Oản bắt đầu suy tư, buổi sáng cũng không thể bán đồ ăn nhẹ được.

Ngẫm nghĩ một hồi, nàng thấy có thể bán đồ ăn sáng, chỉ là nếu hấp bánh bao thì nhóm tiểu nhị trong tiệm phải dậy từ khi trời chưa sáng, như vậy sẽ quá vất vả, nên nàng đã bỏ qua món bánh bao.

Thời hiện đại có rất nhiều loại đồ ăn sáng, nàng phải nghĩ xem có món nào đơn giản, làm không quá mệt.

Hơn nữa, phải là món ăn sáng mà các tiệm khác chưa từng làm mới tốt.

Suy tư thật lâu, nàng mới quyết định xong.

Hiện tại mỗi ngày phường đậu phụ của họ đều có thể làm ra rất nhiều thứ như đậu phụ rán, đậu phụ khô, có thể làm thành món miến xào thập cẩm, đây là món ăn quan trọng nhất ở những nơi có thói quen uống trà sáng, mà làm cũng không khó.

Tiếp đến, cũng có thể nấu một nồi cháo thịt nạc và vài chục quả trứng trà.

Không chỉ vậy, còn có thể làm bánh tráng cuốn, bên trong bánh có thể kẹp xúc xích, trứng ốp la và rau diếp, cũng có thể kẹp một phần khoai tây xào ớt xanh chua cay.

DTV

Nhưng những thứ này, mỗi ngày chỉ giới hạn bán vài chục phần, như vậy thì các tiểu nhị trong tiệm cũng sẽ không quá mệt, hơn nữa cũng có thể coi như chiêu trò để thu hút khách.

Nói làm là làm, những ngày sau đó, Giang Oản Oản đã lần lượt làm miến xào thập cẩm, trứng trà và bánh tráng cuốn cho người nhà ăn sáng, mọi người trong nhà đều rất thích.

Ngày đầu làm bánh tráng cuốn, nàng thấy Đoàn Đoàn thích lắm nên Giang Oản Oản đã dùng giấy dầu gói mấy phần bánh tráng cuốn cho Đoàn Đoàn mang đến học viện cho Cẩu Đản, Nhị Oa và Tiểu Bao Tử ăn.

Ngày hôm đó, Đoàn Đoàn vào học đường, vừa lấy chiếc bánh tráng cuốn được gói cẩn thận trong cặp sách ra, thì nghe thấy xung quanh có tiếng nuốt nước miếng.

Những người khác nhìn thấy đám Cẩu Đản ăn ngon lành, đều thèm thuồng lắm, cậu bé mập mạp Lâm Tử Hằng trong lớp họ hôm đó đã khóc lóc đòi đi mua về ăn.

Bây giờ tiểu thông minh Đoàn Đoàn này đã bắt đầu đứng dậy tuyên truyền.

“Loại bánh này gọi là bánh tay cầm, do nương ta làm! Chúng ta sẽ bán ở tiệm lẩu nhà ta, các ngươi muốn ăn thì đều có thể đến mua, trong tiệm không chỉ có loại bánh này, còn có đậu phụ giống như sợi mì, thơm phức, ngon lắm! Hơn nữa còn có trứng rất thơm!”

Tiếp đó cậu bé lại cong môi tiếp tục nói: "Nhưng nương ta đã nói, những món ngon này chỉ bán vài chục phần, rất ít, nếu các ngươi muốn ăn thì phải đến mua thật sớm!"

Loading...