Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 194
Cập nhật lúc: 2025-03-08 22:41:46
Lượt xem: 17
Tần Tĩnh Nghiễn nói: “Dù sao chúng ta cũng không có chuyện gì, hay là nấu chút mì trong bếp nhỏ ăn đi, ở lại trong tiệm lâu thêm một lúc, ta đi thắp đèn cho họ.”
Lý Tuyết Trân gật đầu: “Được, chàng đi đi, thiếp nấu mì cho chúng ta.”
Tần Tĩnh Nghiễn sờ đầu nàng ấy một cái rồi mới lên lầu.
Cầu thang lên tầng hai có một giá sách, trên giá sách bày đồ trang trí và mấy chiếc hộp gỗ, trong hộp gỗ toàn là nến.
Tần Tĩnh Nghiễn đặt nến lên từng bàn, thắp sáng, rồi trong tiếng đa tạ của mọi người mà xuống lầu ăn mì.
Đến giờ Tuất (khoảng bảy tám giờ tối), những người trên lầu mới ôm [Đoạn Kiều] xuống lầu.
“Tần lão bản, sách mới của Nghiễn Thanh tiên sinh thật là hay! Ta đọc một lèo xong hết, Nghiễn Thanh tiên sinh thật không hỗ là Nghiễn Thanh tiên sinh…”
Vương Lâm Chi cứ nói mãi, quên luôn việc mình định hỏi giá sách để trả tiền.
Cho đến khi người phía sau thúc giục, cậu ấy mới nhớ, ngượng ngùng hỏi: “Quyển này bao nhiêu tiền vậy?”
Tần Tĩnh Nghiễn cười nói: Giống với quyển [Phi Sa], năm trăm văn.”
Vương Lâm Chi nghe xong thì sảng khoái trả tiền, trân trọng ôm [Đoạn Kiều] đi về phía cửa tiệm.
Khi bước về phía trước, cậu ấy còn nhìn những cuốn sách mới bày trên bàn dài. Thấy sách chỉ còn chưa đầy năm mươi cuốn, cậu ấy không khỏi mỉm cười nghĩ thầm, hôm nay đám Thẩm Nham đều không đến, đợi ngày mai tan học tới chắc là đã bán hết rồi! Vẫn là cậu ấy thông minh hơn! Đến lúc đó bọn họ chắc chắn sẽ rất hâm mộ!
Quý Lễ và Trương Thần gần như là hai người cuối cùng xuống lầu.
Ban đầu Trương Thần thấy mọi người đã đi hết, đã bắt đầu thúc giục Quý Lễ nhưng sự chú ý của Quý Lễ đều dành vào sách, sao có thể chịu đi, cuối cùng nhất quyết xem hết, đên khi nến trên lầu hai tắt hết mới chịu theo hắn ta xuống lầu.
Lúc đọc sách không thấy, giờ đọc xong, Quý Lễ mới thấy bụng đói cồn cào.
Khi trả tiền, Quý Lễ nói với Trương Thần: “Hôm nay đã trễ thế này, đoán chừng cũng không còn cửa tiệm bào mở cửa, hôm nay chúng ta vẫn nên nhà ai nấy về ăn cơm đi.”
Trương Thần bất lực nói: “Vậy không phải đều do ngươi sao, đã thúc giục từ sớm, vẫn cứ không đi…”
Tần Tĩnh Nghiễn nghe vậy không khỏi đề nghị: “Nếu hai vị muốn tìm cửa tiệm để dùng bữa, có thể đến ăn lẩu và hải sản! Ăn ngon lắm, bây giờ vẫn chưa đóng cửa tiệm đâu.”
Trương Thần nghe xong nói: “Hôm qua chúng ta mới ăn lẩu cua, chẳng qua cái lẩu đó chỉ là nước luộc rau, ta và Quý Lễ đều cho rằng chắc là không ngon, cho nên đều không đi.”
Tần Tĩnh Nghiễn tìm cho bọn họ ít bạc lẻ, cười nói: "Vậy thì hôm nay các ngươi có thể đi nếm thử, tuy rằng là luộc rau, nhưng ngon hơn các ngươi tưởng tượng nhiều! Rất nhiều người đều thích!"
Nói tới đây, Tần Tĩnh Nghiễn nói tiếp: “Thật ra tiệm lẩu và tiệm hải sản đều là a ca và tẩu tử của ta mở, nếu các ngươi thích thích hải sản, nhất định phải tới nếm thử lẩu! Cũng cùng một lão bản mở, mùi vị chắc chắn sẽ không kém đâu.”
Quý Lễ nghe vậy thì vội kéo Trương Thần nói: “Thế thì hôm nay chúng ta đi nếm thử đi! Dù sao cũng đói, tùy tiện nếm thử một chút đi.”
Trương Thần thấy dáng vẻ thật sự bị thuyết phục của hắn ta, lập tức gật đầu: “Được rồi, chúng ta sẽ đi nếm thử ngay.”
Đợi đến khi hai người đi đến bên ngoài tiệm lẩu, quả nhiên trong tiệm vẫn còn đèn đuốc sáng trưng.
Thời điểm này vốn chỉ nên có rất ít khách, nhưng đợi đến khi bọn họ đi vào trong tiệm, nhìn kỹ một chút, thế mà lại không tìm thấy một chỗ trống nào.
Tần Tiểu Quang trông thấy bọn họ, vội vàng nghênh đón: "Hai vị khách quan, hiện tại tiệm chúng ta đã kín chỗ rồi." Nói xong chỉ vào mấy chỗ ngồi bên cửa sổ, nói: "Nếu không các ngài ngồi ở đây chờ một lát đi."
Lúc này chỗ ngồi bên cửa sổ đã có mấy người đang ngồi chờ rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-194.html.]
Trương Thần và Quý Lễ nhìn cảnh tượng trong tiệm, kinh ngạc không thôi, giờ này rồi, thế mà vẫn còn nhiều người như vậy! Hơn nữa còn có người đang xếp hàng!
Hai người nhìn nhau, vô cùng hứng thú với tiệm lẩu này..
DTV
Quý Lễ gật đầu với Tần Tiểu Quang: "Được, vậy thì hai chúng ta chờ một lát là được."
“Được thôi!”
Đợi khoảng một khắc, lục tục có hai ba bàn khách rời đi, cuối cùng Quý Lễ và Trương Thần mới có thể ngồi vào bàn.
Dưới sự giới thiệu của Tần Tiểu Quang, hai người gọi một phần lẩu uyên ương, về đồ ăn, gọi hai phần thịt bò non, một phần khoai tây, một phần dạ dày, một phần tôm trượt, một phần đậu phụ rán, một phần rau xanh, một bình trà nếp và một phần cơm.
Hai người theo lời khuyên của Tần Tiểu Quang, pha hai phần nước chấm, nóng lòng chờ đợi một hồi, Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc một người bưng một nồi nước lẩu, một người đẩy một đĩa đồ ăn đi tới.
Đặt nồi lẩu xuống, đồ ăn đều bày lên bàn, giảng giải cho bọn họ cách nhúng dạ dày, Tần Tiểu Quang mới cười nói: "Khách quan cứ từ từ dùng, có việc gì thì gọi chúng ta là được."
Trương Thần nhắm mắt lại ngửi mùi thơm cay nồng của nước lẩu, khen ngợi: "Nước dùng này thơm quá!"
Quý Lễ múc một bát canh cà chua đưa cho hắn ta: "Tiểu nhị vừa rồi nói, nước dùng này rất thơm, có thể uống hết nước dùng rồi hãy cho đồ ăn vào luộc."
Hai người đều uống một bát canh cà chua nhỏ, Trương Thần lập tức bưng một phần thịt bò non nhúng vào cả nồi cà chua và nồi dầu ớt.
"Phù..." Trương Thần vừa thổi thổi thịt bò rồi cho vào miệng nhai rồi trừng mắt nhìn Quý Lễ: "Ta sai rồi! Nước luộc rau này chẳng trách được lại có nhiều người thích như vậy, hương vị này... Cái cảm giác này, quả thực không phải bình thường mà ngon!"
Quý Lễ nhìn biểu cảm khoa trương của hắn ta, không tin mà kẹp một miếng thịt bò trong nước chấm lên nếm thử, ăn xong một miếng, liền không muốn nói chuyện nữa, bởi vì... Quả thực quá ngon, hắn ta đã hoàn toàn không có miệng để nói chuyện.
Cuối cùng khi hai người bọn họ đi ra khỏi tiệm lẩu, khách trong tiệm đã đi gần hết rồi.
Bọn họ ăn trọn vẹn gần một canh giờ, không chỉ ăn sạch sẽ những món ăn gọi lúc đầu, sau đó lại gọi thêm một ít, đợi đến khi bụng không thể nhét thêm bất cứ thứ gì nữa, mới luyến tiếc dừng lại.
Quý Lễ đi ra ngoài tiệm, quay đầu nhìn lại tên tiệm, nhìn Trương Thần, nói: "Trước đây chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều! Ngay bên cạnh tiệm hải sản, chúng ta thế mà đều không đến!"
Trương Thần gật đầu: “Đúng vậy, ngày mai ta vẫn phải tới!”
“Ta cũng phải tới!”
Bên kia, Vương Lâm Chi ôm sách về nhà liền lại lật ra xem lần thứ hai.
Tiểu Bao Tử ở bên chân cậu ấy kéo kéo vạt áo cậu ấy, trong miệng nhỏ còn ngồm ngoàm nhai miếng bò khô mà ngày đó Giang Oản Oản cho cậu bé.
Vương Lâm Chi bất dắc dĩ ôm cậu bé vào lòng: “Tiểu Bao Tử, cữu cữu bế cháu, cháu đừng quấy rầy cữu cữu đọc sách.”
Tiểu Bao Tử tập trung ăn thịt khô, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ!”
Ngửi thấy mùi thì là nồng nặc trên người Tiểu Bao Tử, Vương Lâm Chi ngược lại có chút thèm, hôn cậu bé một cái rồi thương lượng với cậu bé: “Thịt bò khô của cháu, cho cữu cữu ăn một chút được không?”
Tiểu Bao Tử nhìn cậu ấy rồi mềm mại nói: “Nhưng… Nhưng mà không phải cữu cữu đã nói không ăn mà?”
Vốn dĩ hôm đó tiểu tử này mang một gói lớn bò khô về, vui vẻ chia cho bọn họ ăn, kết quả nhóm người Vương Lâm Chi đều muốn để lại cho Tiểu Bao Tử bảo cậu bé hãy tự ăn đi, tiểu tử đưa cho bọn họ mãi nhưng thấy bọn họ đều không ăn, thế là cậu bé tức giận nói một câu: "Nương, tiểu cữu cữu và ngoại tổ mẫu đều không ăn, vậy thì con tự ăn, sau này không chia cho mọi người nữa đâu!"
Cho nên hiện tại Vương Lâm Chi nhìn thấy Tiểu Bao Tử trước mặt chu môi, còn mang theo vẻ nghi hoặc khiến cậu ấy có chút chột dạ.
Nhưng Tiểu Bao Tử vẫn móc ra từ trong túi áo mình, miếng bò khô được bọc rất kỹ đưa đến trước mặt cậu ấy: "Hừ, ăn đi."