Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 165

Cập nhật lúc: 2025-03-08 08:50:51
Lượt xem: 25

Tần Tiểu Quang cùng mấy tiểu nhị khác nghe xong cũng mặt đầy tán đồng gật đầu.

Khi phát xong tiền công và cũng định xong chưởng quỹ, lúc này bên ngoài tiệm lẩu vang lên tiếng gõ cửa.

Tần Tiểu Quang đi mở cửa, nhóm người Đại Ngưu ở bên ngoài lập tức bước vào, trong miệng nói: "Tĩnh Trì, Oản Oản, chúng ta tới đón Cẩu Đản và Nhị Oa."

Tiếp đó họ thấy những người ngồi trong tiệm thật nghiêm chỉnh, lại không khỏi dâng lên nghi ngờ: "Đây là làm gì?"

Giang Oản Oản nói: "Đại Ngưu ca, muội và Tĩnh Trì đang phát tiền công cho mọi người."

Rồi lại hỏi: "Đại Ngưu ca, mọi người có đói bụng không? Muội nấu lẩu cho mọi người ăn nha?"

Nhóm người Đại Ngưu và Tần Đắc Chính nghe xong, vội vàng lắc đầu: "Không không không, chúng ta ăn rồi mới tới."

Mọi chuyện đều đã nói xong nên Giang Oản Oản bảo mọi người giải tán, rồi mới dẫn theo Đại Ngưu lên lầu gọi hai tiểu tử.

Lên đến lầu đẩy cửa phòng ra, qua ánh sáng mờ ảo của bầu trời bên ngoài cửa sổ, mấy người họ đến bên giường thì thấy hai tiểu tử đầu kề đầu đang ngủ say sưa.

Đại Ngưu khẽ bật cười: "Hai tiểu tử này, còn ngủ ngon lành đấy!"

Nói xong nhẹ nhàng lay chúng thức dậy: "Cẩu Đản, Nhị Oa, mau tỉnh lại, chúng ta nên về nhà rồi."

Cẩu Đản tỉnh dậy trước, mơ màng mở mắt ra thấy cha nương, cậu bé nhíu mày buồn ngủ: “Cha, nương, con buồn ngủ quá, ha..."

Mấy người họ dỗ dành một lúc mới gọi được hai tiểu tử này dậy và đưa về nhà.

Đợi mọi người đi, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì lại gọi Lý Nghiêm và Lâm Lộ vào phòng riêng, nói vài câu rồi mới chuẩn bị về.

Lý Nghiêm nắm chặt đồng bạc trong tay, nhớ tới những lời Giang Oản Oản vừa nói, trong lòng vô cùng xúc động.

"Nếu các đệ làm tốt, thì làm chưởng quỹ một tháng chắc chắn không chỉ có chừng này bạc, sau này nếu có ai gây chuyện gì, đều phải nhanh trí, phát hiện có điều gì không ổn thì lập tức báo cho chúng ta hoặc báo quan cũng được..."

"Bây giờ các đệ đã là chưởng quỹ rồi, nếu làm tốt, có thể đưa ra nhiều ý kiến, hoàn thiện những chỗ thiếu sót của tiệm, mỗi năm sẽ cho các đệ một ít hoa hồng, tiền hoa hồng còn cao hơn tiền công một tháng của các đệ!"

Hoàn hồn lại, Lý Nghiêm cất đồng bạc vào người rồi bước ra khỏi tiệm lẩu, đi về phía quầy thịt.

Trên đường về, xách theo hơn mười cân thịt lợn, dù tay đã cứng đờ vì lạnh nhưng khóe miệng cậu ta vẫn không ngừng nhếch lên, bước chân vẫn nhanh như thường.

“Cha nương, Tiểu Muội, con về rồi!”

Lý phụ Lý mẫu và Lý Tiểu Muội vừa chuẩn bị cơm xong, đang định ăn thì nghe được giọng nói kích động của Lý Nghiêm.

Đôi mắt Lý Tiểu Muội sáng lên: “Là a ca của con!”

Sau đó nhanh chóng đi mở cửa.

DTV

Lý phụ Lý mẫu cũng đứng dậy vội vàng đi ra cửa. Từ khi Lý Nghiêm đi làm ở tiệm lẩu, một tháng chỉ về nhà một lần, đừng nói đến Lý Tiểu Muội, ngay cả hai cụ cũng đều nhớ thương nhi tử của mình.

Lý Tiểu Muội mở cửa, vui vẻ nói: "A ca, sao hôm nay huynh lại về vậy?"

Lý mẫu cười nói: "Nha đầu này, a ca của con trở về cũng không được sao." Ngay sau đó nói với Lý Nghiêm: "Nhi tử, mau tới dùng cơm đi, đúng lúc chúng ta định ăn thì con trở về."

Lý Nghiêm nhìn cơm gạo lứt đơn giản và một đĩa củ cải luộc trên bàn ăn, bàn tay xách thịt lợn siết chặt lại, sau đó mới cười giơ cao miếng thịt lợn trong tay: “Nương, con mua thịt lợn, ước chừng mười mấy cân! Nương nhanh nấu một đĩa ra ăn đi.”

Lý phụ Lý mẫu nhìn thịt heo trong tay cậu ta mà đau lòng, Lý Tiểu Muội mới khoảng mười tuổi, cũng chưa hiểu gì nên khi nhìn có thịt lập tức vui vẻ không thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-165.html.]

Lý mẫu nói: "A nghiêm, sao con mua một miếng thịt lớn thế này! Miếng này là bao nhiêu tiền!"

Lý Nghiêm cười nói: "Nương, hôm nay chúng con được phát tiền công!"

Lý phụ nói: "Con vất vả lắm mới có hai lượng bạc, không thể phung phí! Sau này con lập gia đình đều phải dùng."

Lý Nghiêm cười nói: "Cha, con không chỉ nhận hai lượng, con..." Cậu ta nhìn chằm chằm Lý phụ một lúc rồi nói tiếp: "Bọn con nhận ước khoảng bốn lượng bạc! Vả lại Tĩnh Trì ca và tẩu tử còn nói con sẽ làm chưởng quỹ, về sau tiền công sẽ còn tăng lên nữa!"

Lý phụ Lý mẫu mở to mắt nhìn nhau, một lúc lâu sau cha Lý mới nói: “Bốn… Bốn lượng bạc? Sao lại có nhiều thế này? Làm công ở huyện cũng chỉ được hơn hai lượng bạc! Ngay cả biểu ca của con đi rèn sắt ở huyện, một tháng cũng không đến ba lạng bạc!"

Lý Nghiêm cười nói: "Là Tĩnh Trì ca và tẩu tử nói chúng con đã làm việc vất vả trong thời gian này nên cố ý tăng tiền công, sau này cũng sẽ được nhiều như vậy!"

Lý mẫu gật đầu, mỉm cười mừng rỡ: "May mà lúc đầu con được chọn, nhà họ Tần đúng là phát đạt rồi, chỉ riêng tiền công đã phát nhiều như vậy, vậy thì tiệm của họ một tháng phải kiếm được bao nhiêu tiền bạc!"

Lý phụ cũng lên tiếng: "Họ phát đạt rồi cũng không quên kéo đỡ người trong thôn, ngay cả Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc cũng có hoàn cảnh giống nhà ta, giờ cùng được chọn đi, nhà họ cũng có thể khá hơn một chút rồi."

"A Nghiêm, người ta tốt với chúng ta như vậy, về sau các con không được vong ân phụ nghĩa, cũng đừng làm chuyện gian xảo."

Lý Nghiêm gật đầu: "Con biết, cha, chủ tiệm tốt như vậy, con chắc chắn sẽ làm thật tốt!"

Lý mẫu nhìn hai phụ tử nói chuyện, nhanh chóng xách thịt lợn vào bếp với Lý Tiểu Muội.

Bà ấy nhìn miếng thịt trên thớt, cẩn thận thái thành nhiều miếng rồi xếp vào tủ cất đi, chỉ để lại một miếng trên thớt.

Lý mẫu thấy trên miếng thịt có một miếng mỡ lớn nên đã lấy ra thắng một ít mỡ lợn, phần thịt còn lại thì hầm với củ cải, tuy là món ăn đơn giản nhưng ngoài Lý phụ Lý mẫu và Lý Tiểu Muội, ngay cả thường ngày Lý Nghiêm ăn uống rất ngon cũng ăn rất ngon miệng.

Trong lúc ăn cơm, Lý Tiểu Muội kéo tay Lý Nghiêm nói: "A ca, nếu mỗi ngày chúng ta đều có thể ăn thịt, thế thì cuộc sống thật thần tiên!”

Lý Nghiêm nhìn Lý Tiểu Muội đáng yêu ngây thơ, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Sau này huynh chắc chắn đều mỗi ngày để muội và cha nương được ăn thịt!"

"Vâng vâng! Được!"

Mà bên này hai huynh đệ Lâm Lộ Lâm Giang đang trong ký túc xá, ngồi đối diện nhau ở hai bên bàn, lúc này mới móc tiền trong người ra.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Lâm Giang mới ngây người nói: “Ca... Thật sự... Là năm lượng sao?"

Lâm Lộ nhìn bạc trên bàn rồi lại nhìn Lâm Giang, tiếp đó cầm bạc lên cắn thử, mới nghiêm túc gật đầu một cái: "Hoàn toàn đúng!"

"A! Ca!"

Lâm Lộ bịt tai lại, sau đó kịp phản ứng vội vàng bịt miệng cậu ấy: "Đệ nhỏ giọng thôi, Tiểu Quang bên cạnh chắc đã ngủ rồi, cẩn thận đánh thức họ!"

Lâm Giang cười tươi, sau đó không biết nghĩ tới điều gì đó khiến hốc mắt bắt đầu đỏ lên: "Ca, nếu như mỗi tháng đều có nhiều tiền công thế này, vậy hai ba tháng... Là chúng ta đã có thể trả lại bạc đã thiếu!"

Lâm Lộ lau nước mắt cho cậu ấy, cũng thấy chua xót: "Đúng vậy, Tĩnh Trì ca nói sau khi làm chưởng quỹ, có thể sẽ tăng tiền công! Chúng ta trả hết nợ sớm, huynh sẽ để dành nhiều tiền hơn để thú nương tử cho đệ!"

Lâm Giang cười nói: "Không, huynh lớn hơn đệ, huynh nên thú trước đi, đệ... Muốn tự mình tiết kiệm!"

Lâm Lộ nhìn dáng vẻ hăm hở của cậu ấy, mỉm cười gật đầu: "Được, tự A Giang tiết kiệm."

Còn Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc phòng bên đang nằm trên giường, cũng phấn khích đến nỗi không nhắm mắt được, thỉnh thoảng lại móc bạc ra ngắm.

Thẩm Mộc vỗ một cái lên đầu giường mình thì thấy cái đầu nhô ra từ giường trên của Tần Tiểu Quang, cậu ta mới cười nói: "Tiểu Quang, thật tốt, ta nằm mơ cũng không nghĩ tới một tháng có thể kiếm được nhiều bạc thế này!"

Tần Tiểu Quang nghe xong rồi lại nằm xuống nói: "Cũng không phải sao! Nếu chúng ta có thể luôn làm trong trong tiệm lẩu, một năm này coi như có..." Suy nghĩ một lúc lâu cậu ấy mới nói tiếp: "Thì có bốn mươi tám lượng! Tiền cha nương ta tiết kiệm hơn nửa đời người đều không nhiều như vậy đâu!"

Loading...