Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 142
Cập nhật lúc: 2025-03-08 08:47:55
Lượt xem: 24
Lý Tam Nương sờ khuôn mặt mềm mại của Đoàn Đoàn, cười nói: "Nhưng ngoại tổ mẫu muốn Đoàn Đoàn ở lại với chúng ta thêm vài ngày nữa."
Đoàn Đoàn nhíu mày, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Vâng... Vậy ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu về nhà với Đoàn Đoàn được không?"
Lý Tam Nương xoa đầu cậu bé nói: "Tiểu tử ngốc, sao ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu có thể về nhà với con được."
Lý Tam Nương cùng Giang Hiền Vũ và Đoàn Đoàn đang nói chuyện thì đột nhiên có tiếng đập cửa.
Đoàn Đoàn nghe thấy tiếng động, đôi tai nhỏ dựng đứng lên, hai mắt sáng lên rồi chạy lon ton đến mở cửa.
Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương nhìn nhau, vội vàng đi theo sau Đoàn Đoàn.
Mở cửa ra, đúng là Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản.
Đoàn Đoàn vui mừng hét lên, vui vẻ ôm lấy chân Tần Tĩnh Trì gần mình nhất: "A a a! Cha nương! Cuối cùng hai người cũng đến đón Đoàn Đoàn rồi! Đoàn Đoàn nhớ hai người lắm!”
Tần Tĩnh Trì bế Đoàn Đoàn bằng một tay, hôn lên khuôn mặt nhỏ của cậu bé, cười nói: “Cha nương cũng nhớ Đoàn Đoàn lắm!”
Giang Oản Oản đi đến trước mặt hai phụ tử, nắm lấy bàn tay nhỏ của Đoàn Đoàn, nói: "Đoàn Đoàn, cha nương đến đón con về nhà rồi!”
Đoàn Đoàn vui vẻ cười tít mắt, cậu bé ở trong lòng Tần Tĩnh Trì cúi người hôn lên mặt Giang Oản Oản một cái chụt chụt, sau đó lại ôm đầu Tần Tĩnh Trì, cũng hôn một cái thật mạnh.
“Cha… Nương…”
Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ ở phía sau mỉm cười nhìn ba người họ thân mật nói chuyện.
Một lúc sau, Lý Tam Nương mới nói: “Tĩnh Trì, Oản Oản, mau vào nhanh! Trời lạnh thế này.”
Giang Oản Oản cười nói: “Biết rồi ạ, nương.”
Tần Tĩnh Trì bế Đoàn Đoàn, một tay khác xách giỏ lớn ở cửa vào theo.
Lý Tam Nương mời họ ngồi xuống, vội vàng pha cho họ trà bưởi nóng hổi, cười nói: “Mau uống trà đi, cho ấm người.”
Tần Tĩnh Trì bế Đoàn Đoàn ngồi xuống ghế, rồi đưa giỏ cho Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương: "Nhạc phụ nhạc mẫu, đây là chút thịt và rượu chúng con mang đến.”
Lý Tam Nương nhận lấy giỏ, nhìn vào, thấy một đùi heo béo, một vò rượu nho, mười mấy quả cà chua đỏ au và nhiều quả ớt xanh không cay lắm.
“Ôi chao, sao hai đứa lại tặng một đùi heo to thế này! Đùi heo đắt lắm đấy! Tốn tiền làm gì chứ?!”
Giang Oản Oản cười nói: “Chỉ là một miếng thịt thôi mà, nương, cha nương ở nhà tranh thủ lúc còn tươi mà ăn sớm nhé.”
Giang Hiền Vũ cầm vò rượu, cười nói: “Rượu này thơm quá! Không tệ, không tệ!”
Lý Tam Nương bất lực trừng mắt nhìn ông ấy: "Chỉ biết ăn uống thôi.”
Giang Hiền Vũ cười nói: “Nữ nhi và con rể mang đến cho, có gì đâu, vừa ý cha lắm.”
Nói xong, lại nói với Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản: “Tĩnh Trì, Oản Oản, rượu này thơm quá! Lần trước hai đứa mang đến cho chúng ta, cha đều cất trong hầm rượu rồi! Vò này cha cũng cất đi, để vài năm nữa chắc chắn sẽ ngon hơn!”
Tần Tĩnh Trì cười nói: “Nhạc phụ, cha muốn uống thì cứ uống, ở nhà còn nhiều, cất riêng cũng có nhiều, đến lúc đó cha muốn uống loại nào cũng có.”
“Vậy lát nữa cha sẽ mở vò này ra nếm thử.”
Đoàn Đoàn ngồi trên ghế, cười tít mắt thấu đến bên tai Giang Oản Oản thì thầm: “Nương ơi nương ơi, ngoại tổ phụ thích rượu của chúng ta lắm, Đoàn Đoàn thấy ngày nào ngoại tổ phụ cũng phải xuống hầm rượu để ngửi đấy.”
Tiếp đó lại nói: “Nương ơi, lần sau chúng ta tặng ngoại tổ phụ nhiều rượu hơn nữa nhé, không thì ngoại tổ phụ không nỡ uống đâu.”
Chưa đợi Giang Oản Oản nói gì, cậu bé lại nhanh nhảu nói: “Ừm… Giống như nương chỉ cho Đoàn Đoàn ăn ba viên kẹo mỗi ngày, Đoàn Đoàn đều không nỡ ăn, chỉ ngửi thôi. Nương ơi, nương có thấy ngoại tổ phụ đáng thương không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-142.html.]
Giang Oản Oản nhẹ nhàng véo tai cậu bé, nói: “Tiểu tử này, đừng tưởng nương không biết con chỉ muốn ăn nhiều kẹo thôi!”
Đoàn Đoàn vội vàng che tai, ngượng ngùng nói: “Nương ơi… Nương thông minh quá, vậy… Vậy Đoàn Đoàn về nhà có thể ăn nhiều hơn mấy viên kẹo không?”
Lý Tam Nương đã được Giang Oản Oản dặn dò, nên mấy ngày nay bà ấy cũng không cho Đoàn Đoàn ăn nhiều kẹo.
Cậu bé và ngoại tổ phụ Giang Hiền Vũ giống nhau như đúc, lão đầu tử thì ngày nào cũng đi ngửi vò rượu, còn cậu bé thì ngày nào cũng cầm ba viên kẹo, vừa không nỡ ăn lại vừa mê mẩn.
Giang Oản Oản cười nói: “Vậy thì…” nhìn ánh mắt chờ mong của cậu bé, Giang Oản Oản tiếp tục nói: “Vậy thì… Về nhà cho Đoàn Đoàn năm viên nhé, nhưng chỉ hôm nay thôi.”
Đoàn Đoàn vừa vui vừa buồn: "Vâng… Được rồi, đa tạ nương!”
Ngồi thêm một lúc nữa, Lý Tam Nương đứng dậy chuẩn bị nấu cơm.
“Oản Oản, Tĩnh Trì, hai đứa ngồi chơi trước đi, nương đi nấu cơm cho hai đứa.”
“Nương, con đi cùng nương.” Giang Oản Oản nói xong đã vội đứng dậy.
Lý Tam Nương từ chối: “Không cần không cần, con ngồi uống trà, sưởi ấm người là được rồi, nương không cần con giúp đâu.”
Giang Oản Oản cười nói: “Con nấu cơm cùng nương, vận động một chút mới tốt, như vậy mới nhanh ấm người lên được.”
Lý Tam Nương bất lực vỗ tay: "Nương nói không lại con, vậy con vào giúp nương đi.”
“Vâng.”
Vừa đến bếp, Lý Tam Nương mới nhớ ra điều gì đó, lại đi ra khỏi bếp, nói với Giang Hiền Vũ: “Lão đầu tử, chàng mau đi bắt con gà về đây, chúng ta hầm cho nữ nhi và con rể ăn.”
Giang Hiền Vũ nhanh chóng đứng dậy: "Được! Được! Ta đi ngay đây.”
Giang Oản Oản đi ra khỏi bếp, vội nói: “Cha, cha đừng đi, ăn gà làm gì chứ, nương ơi, gà của cha nương để lại để đẻ trứng ăn đi, chúng con không ăn đâu, lãng phí lắm.”
Lý Tam Nương lên tiếng: “Nha đầu này, hai đứa lâu lắm rồi mới về nhà, một con gà thì có là gì! Con còn từ chối nữa, nương giận đấy.”
Nói xong cũng không đợi Giang Oản Oản phản ứng, lại nói tiếp: “Lão đầu tử, mau đi! Bắt con nào to nhất về đây!”
“Được!”
Giang Oản Oản bất lực, nắm tay Lý Tam Nương, nói: “Nương ơi, nuôi gà vất vả lắm…”
Thấy Lý Tam Nương trừng mắt nhìn mình, nàng cũng không nói gì thêm nữa: "Được rồi được rồi, nương đừng giận, chúng con ăn là được rồi!”
Đợi Giang Oản Oản và Lý Tam Nương vào bếp, Đoàn Đoàn mới bò vào lòng Tần Tĩnh Trì, thì thầm: “Cha ơi, chúng ta có phải không được ăn gà nhà ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu không ạ?”
Tần Tĩnh Trì xoa đầu cậu bé, nói: “Ừm… Thỉnh thoảng có thể ăn một chút nhưng ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu nuôi gà rất vất vả, chúng ta không được ăn nhiều.”
DTV
Nghe xong, Đoàn Đoàn nhăn mặt buồn rầu nói: “Nhưng mà… Nhưng mà mấy ngày nay, ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu làm mấy con gà cho Đoàn Đoàn rồi ạ, cha ơi, phải làm sao bây giờ? Đoàn Đoàn… Đoàn Đoàn không biết là không được ăn nhiều…”
Tần Tĩnh Trì nói: “Ừm… Ăn rồi cũng không sao, ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu thương Đoàn Đoàn quá, mới chịu hầm gà cho con ăn, cho nên sau này Đoàn Đoàn phải hiếu kính ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu thật tốt, biết không?”
Đoàn Đoàn liên tục gật đầu: "Vâng vâng, Đoàn Đoàn biết! Sau này Đoàn Đoàn có đồ ăn ngon cũng phải cho ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu ăn, không được tiếc, vì ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu tốt lắm!”
Đoàn Đoàn nhớ tới buổi tối ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu sẽ ủ ấm chân cho cậu bé, sáng trời lạnh quá, cũng không bắt cậu bé dậy, có thể nằm nướng thêm một lúc lâu. Lúc dậy còn giúp cậu bé ủ ấm quần áo rồi mới đưa cho cậu bé mặc, còn làm cho cậu bé món gà ngon nữa!
Nghĩ đến đây, cậu bé càng thích ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu của mình hơn, nhỏ giọng nói: “Cha ơi, Đoàn Đoàn thích ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu lắm lắm…”
Lý Tam Nương đặt cái giỏ mà Giang Oản Oản họ mang đến lên bàn bếp, nhìn vào thịt chân giò bên trong, nói: "Oản Oản à, thịt chân giò này làm thế nào cho ngon nhỉ? Con nấu ăn ngon hơn nương, nương nghe con."
Giang Oản Oản lắc đầu nói: "Nương, nương giữ thịt chân giò này ăn cùng với cha đi, chúng con cố ý mang đến cho hai người. Chúng con ăn một bữa cũng hết mất một nửa rồi, hơn nữa cha còn phải g.i.ế.c một con gà, thế cũng đủ ăn rồi."