Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 136
Cập nhật lúc: 2025-03-08 08:47:43
Lượt xem: 29
"Tĩnh Trì, Oản Oản, trời cũng muộn rồi, chúng ta về trước đây."
Giang Oản Oản vội vàng đứng dậy, nói: "Đại Ngưu ca, Đắc Chính ca, Tam ca, còn các tẩu tử, hôm nay vất vả cho các huynh tỷ rồi, hiếm khi không phải ra sạp, kết quả lại đến nhà chúng ta, bận từ sáng đến tối."
Mọi người đều lắc đầu, Kim thị cười nói: "Muội nói gì vậy, khách sáo với chúng ta làm gì!"
Giang Oản Oản mỉm cười: "Vâng, vậy các huynh tẩu đi đường cẩn thận."
"Được, biết rồi!"
Cẩu Đản và Nhị Oa nắm tay Đoàn Đoàn nói nhỏ: "Đoàn Đoàn, chúng ta về trước nhé, hôm khác lại đến chơi với đệ."
Đoàn Đoàn luyến tiếc gật đầu: "Đệ biết rồi, Cẩu Đản ca."
Nhị Oa nói: "Đoàn Đoàn, nương huynh gọi huynh rồi, huynh đi đây."
"Được."
Một nhà đứng ở cửa tiễn họ, đợi cho tới khi không còn thấy bóng dáng họ nữa, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì mới nắm tay Đoàn Đoàn vào nhà.
Lý Tam Nương và Tần nương đổ nước nóng đã đun vào chậu gỗ: "Oản Oản, chúng ta đã đun nước nóng, hôm nay cũng mệt cả ngày rồi, nhanh rửa mặt, nghỉ ngơi đi."
"Vâng, được ạ!"
Đợi họ rửa mặt xong, mọi người đều đã vào phòng, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì mới ôm Đoàn Đoàn vào phòng ngủ của họ.
Từ lúc họ trải giường xong thì tiểu tử luôn lẩm bẩm muốn đến nhà mới ngủ, bây giờ họ chuyển đến rồi, chẳng phải cậu bé vui lắm sao.
Tần Tĩnh Trì đặt cậu bé lên giường, tiểu tử lập tức vui vẻ lăn một vòng: "Cha, nương! Giường của chúng ta to và mềm quá! Đoàn Đoàn thích lắm!"
Nói xong tiểu tử nhanh chóng chui vào chăn, vỗ vỗ hai bên giường, nói: "Cha nương mau lên giường đi!"
Tiểu tử nằm ở giữa giường lớn, đắp chăn dày, trông nhỏ xíu đang chớp chớp đôi mắt to, khi nhìn thấy cậu bé sẽ khiến lòng người không tự chủ được mà mềm nhũn.
Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản mỉm cười nhìn nhau rồi lên giường.
Nằm trên giường mềm mại, Giang Oản Oản lập tức mất hết sức lực,cả ngày hôm nay nàng mệt mỏi, nàng thực sự rất mệt mỏi, Tần Tĩnh Trì phía sau khiêng bàn ghế gì đó, cũng chẳng khá hơn là bao.
Chỉ có Đoàn Đoàn vẫn rất có sức sống, tiểu tử này cuộn tròn trên người ấm áp của Tần Tĩnh Trì, hai cánh tay nhỏ ôm lấy một cánh tay của Giang Oản Oản.
Ngày đầu tiên ngủ ở nhà mới nên tiểu tử này rất phấn khích, đôi mắt to tròn đảo quanh nhìn tủ quần áo to đẹp, nhìn án thư bên cửa sổ và bàn trang điểm bên cạnh án thư, rồi lại nhìn rèm cửa to dày, chỉ thấy chỗ nào cũng thích.
Đoàn Đoàn kéo kéo chiếc chăn hơi che miệng, nói: "Cha, nương, nhà mới của chúng ta to quá! Còn có rất nhiều thứ trước đây không có!"
Giang Oản Oản mơ màng đáp: "Ừm... Đoàn Đoàn thích không?"
Đôi mắt tiểu tử này lóe sáng lấp lánh, phấn khích gật đầu: "Thích! Thích lắm!"
Tần Tĩnh Trì khựng lại, thăm dò nói: "Đoàn Đoàn, vậy nếu một mình con ở một phòng thì như thế này, con có thích không?"
Đoàn Đoàn nghi hoặc nhìn hắn, gãi gãi đôi tai hơi ngứa, hỏi: "Cha, Đoàn Đoàn đã có rồi mà, bây giờ chúng ta đều ngủ ở đây rồi mà, cha sao lại ngốc thế!"
Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ giải thích lại: "Cha không có ý đó, ý cha nói là nếu sau này con ngủ một mình được không? Chính là không ngủ cùng cha và nương nữa."
Đoàn Đoàn nghe xong, nhíu chặt mày, một lúc lâu sau vẫn không nói gì, sau đó tự mình buông tay đang ôm Giang Oản Oản, từ trên người Tần Tĩnh Trì bò đến mép giường, chui vào chăn ở góc, co thành một cục nhỏ xíu.
Sau đó truyền đến giọng nói u uất: "Cha, sau này... Đoàn Đoàn đều... Đều chỉ ngủ ở mép giường, được không? Đừng... Đuổi Đoàn Đoàn đi."
Giang Oản Oản nghe thấy giọng nói hơi nghẹn ngào của tiểu tử này, lập tức tỉnh táo lại, liếc nhìn Tần Tĩnh Trì đang ngơ ngác rồi trừng mắt nhìn hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-136.html.]
Sau đó ôm tiểu hài tử bên mép giường vào lòng, hôn lên khuôn mặt nhỏ của cậu bé, an ủi: "Đoàn Đoàn, cha con nói đùa thôi, sao chúng ta lại đuổi con đi được, cha và nương còn chưa kịp thích con đây."
Đoàn Đoàn cúi đầu, nước mắt rơi từng giọt: "Nhưng mà... Nhưng mà cha luôn đặt Đoàn Đoàn ở mép giường, không... Không cho Đoàn Đoàn ngủ cùng với hai người, sáng Đoàn Đoàn thức dậy đều... Đều biết."
"Cha... Tại sao cha không thích Đoàn Đoàn nữa vậy? Trước kia cha đều ôm Đoàn Đoàn ngủ cả đêm... Hức... Là... Là Đoàn Đoàn không... Hức... Không ngoan sao?"
Nhìn Đoàn Đoàn khóc đến đáng thương, trong lòng Tần Tĩnh Trì vừa bất lực vừa chua xót, ngẩn người một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn lại được.
Giang Oản Oản nhìn Đoàn Đoàn đang khóc nức nở trong lòng mình, lại nhìn Tần Tĩnh Trì, ra hiệu cho hắn, Tần Tĩnh Trì mới từ từ hoàn hồn.
Hắn vội bế Đoàn Đoàn từ tay Giang Oản Oản vào lòng mình.
Đoàn Đoàn được hắn bế vào lòng khiến cậu bé càng tủi thân hơn, khóc cũng càng thương tâm hơn.
Tần Tĩnh Trì dựa vào đầu giường, bế tiểu tử ngồi lên người mình, nhìn thẳng vào mắt cậu bé, nghiêm túc nói: "Đoàn Đoàn, con là người quan trọng nhất và cũng là người mà cha và nương thích nhất, sao có thể nói cha không thích con như vậy được?"
DTV
Đoàn Đoàn liên tục lau nước mắt, cũng không nhìn hắn, nghe hắn nói, cậu bé bĩu môi, nghẹn ngào nói: "Nhưng mà... Nhưng mà tại sao Đoàn Đoàn không thể... Không thể ngủ… Với cha và nương chứ?"
"Trước đây Đoàn Đoàn đều... Đều không ngủ với nương mà, Đoàn Đoàn muốn cùng cha nương... Ngủ, không muốn một mình... Cha ơi…"
Tần Tĩnh Trì lau nước mắt cho cậu bé, lại hôn lên khuôn mặt nhỏ của cậu bé mấy cái rồi mới bế cậu bé lên áp vào người mình, nói bên tai cậu bé: "Đoàn Đoàn muốn có đệ đệ muội muội không?"
Đoàn Đoàn tì cằm lên vai hắn, nghe vậy ngẩng đầu lên đầy nghi hoặc: "Hả? Đệ đệ muội muội?"
Tần Tĩnh Trì liếc nhìn Giang Oản Oản, mỉm cười gật đầu, tiếp tục nói: "Đoàn Đoàn nói cho cha biết, có muốn đệ đệ muội muội không?"
Đoàn Đoàn chớp chớp mắt, ngẩn người một chút mới ngừng khóc, trả lời: "Đoàn Đoàn muốn có đệ đệ!"
Tần Tĩnh Trì nghi hoặc hỏi: "Đoàn Đoàn không thích muội muội sao?"
"Không có, chỉ là đệ đệ có thể chơi với Đoàn Đoàn, với lại cũng sẽ thích những thứ Đoàn Đoàn thích."
"Nhóm người Tiểu Như tỷ trong thôn đều không thích chơi với Đoàn Đoàn, Cẩu Đản ca và Nhị Oa ca cũng vậy, nói nữ hài tử không thích những thứ nam hài tử thích."
Tần Tĩnh Trì nghe lời giải thích không đâu vào đâu của cậu bé, cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ tiếp tục giải thích: "Vậy nếu Đoàn Đoàn muốn có đệ đệ thì không thể ngủ cùng cha và nương được."
Đoàn Đoàn nhíu mày nhìn Giang Oản Oản, rồi lại nhìn Tần Tĩnh Trì, nhỏ giọng nói: "Vậy có thể không cần đệ đệ không?"
Giang Oản Oản thấy tiểu bảo bối nhà mình sắp khóc, lại trừng mắt nhìn Tần Tĩnh Trì, xoa đầu Đoàn Đoàn, nói: "Bảo bối đừng buồn, con cứ ngủ với cha nương, đừng nghe cha con nói bậy."
Tần Tĩnh Trì không ngừng thở dài trong lòng, nhi tử mình thật khó dỗ, chỉ thấy cậu bé rơi vài giọt nước mắt, lòng mình đã đau như cắt, nương tử mình cũng không đứng về phía mình, hây…
Đoàn Đoàn chui vào lòng Giang Oản Oản, ôm chặt lấy nàng, nhỏ giọng nói: "Vẫn là nương tốt, nương cũng thích Đoàn Đoàn ngủ với cha nương đúng không?"
Giang Oản Oản véo má phúng phính của cậu bé: "Thích chứ, ngày nào nương cũng muốn ôm bảo bối Đoàn Đoàn của nương ngủ."
Đoàn Đoàn nghe xong cuối cùng cũng nín khóc, ôm Giang Oản Oản hôn liên tục: "Đoàn Đoàn thích nương lắm lắm!"
Tần Tĩnh Trì chỉ có thể đứng một bên nhìn chằm chằm hai mẫu tử họ chơi trò hôn hít, nhi tử mình không thèm nhìn hắn lấy một cái.
"Đoàn Đoàn? Con cũng hôn cha một cái được không?"
Đoàn Đoàn vẫn ôm Giang Oản Oản, rúc vào lòng nàng, không lên tiếng, giả vờ như không nghe thấy lời hắn nói.
Giang Oản Oản cúi đầu nhìn Đoàn Đoàn trong lòng mình, lại ra hiệu cho Tần Tĩnh Trì.
Tần Tĩnh Trì hiểu ý lập tức bế Đoàn Đoàn vào lòng mình.
Đoàn Đoàn vẫn đang buồn, thế là phản kháng đá hắn mấy cái, tay nhỏ cũng vỗ hắn mấy cái.
Tần Tĩnh Trì cũng không quan tâm tiểu tử này có muốn hay không, ôm cậu bé nằm xuống kéo chăn đắp lên, nhẹ giọng dỗ dành cậu bé: "Đều là lỗi của cha, Đoàn Đoàn đừng giận nữa, được không?"