Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 132
Cập nhật lúc: 2025-03-07 17:50:50
Lượt xem: 30
Giang Oản Oản căm hận thứ đó nhưng nàng cũng có chút may mắn, may mắn là ả không thích Tần Tĩnh Trì, may mắn là ả sợ đau đớn.
Trong lòng Tần Tĩnh Trì sợ hãi không thôi, nghĩ đến ả nữ nhân kia từng ngược đãi Đoàn Đoàn như vậy, đôi mắt Tần Tĩnh Trì đỏ ngầu, nắm chặt nắm đấm.
Nhìn Giang Oản Oản tủi thân lại đau lòng, hắn đau lòng vô cùng, ôm chặt người vào lòng: "Không sao rồi, không sao rồi, sau này Oản Oản là Oản Oản của ta, là nương của Đoàn Đoàn, không ai có thể cướp nàng khỏi chúng ta được.”
Giang Oản Oản dựa vào vai hắn, rất lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Tĩnh Trì, may quá… May quá người ở bên chàng… Là thiếp.”
Ánh mắt Tần Tĩnh Trì thâm trầm, nghiêng đầu hôn lên mái tóc, má, đôi mắt nàng… Rồi nhẹ giọng đáp lại: “Ừ, ta rất may mắn.”
“Đoàn Đoàn, sao con lại ra đây? Nương con đã tỉnh chưa?”
Đoàn Đoàn vui vẻ gật đầu: “Dạ dạ, ngoại tổ mẫu, nương đã tỉnh rồi.”
Ngay sau đó, tiểu tử lại nhíu mày: "Chỉ là... Chỉ là nương vừa tỉnh lại liền ôm chặt Đoàn Đoàn khóc, nương nói muốn nói chuyện với cha nên bảo Đoàn Đoàn ra ngoài trước."
Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ nhìn nhau, chuyện gì thế này? Nhưng mà, may là đã tỉnh lại.
Đoàn Đoàn và Tần Tĩnh Trì đã canh giữ trong phòng ngủ từ sáng sớm, giờ đã qua một buổi sáng, không thấy gia gia nãi nãi và tiểu thúc thúc, tiểu tử bèn thắc mắc hỏi: "Ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, gia gia nãi nãi và tiểu thúc đi đâu rồi ạ?"
"Họ đi báo cho người trong thôn rồi, ngày mai các con sẽ tổ chức tiệc mừng chuyển nhà mà." Giang Hiền Vũ xoa đầu cậu bé, ôn hòa nói.
Lúc này Đoàn Đoàn mới ngoan ngoãn gật đầu.
Hôm qua sau khi Giang Oản Oản ngất xỉu, đã đến y quán, đại phu nói không có gì đáng ngại, có lẽ là quá mệt.
Vì vậy, Tần phụ Tần mẫu nghĩ rằng họ đã nói với một số nhà về chuyện tiệc mừng chuyển nhà, cũng không tiện hoãn lại nên vẫn định tổ chức. Tần Tĩnh Trì đã giao những việc này cho họ, còn mình thì cùng Đoàn Đoàn canh Giang Oản Oản.
Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương lo lắng cho tình hình của Giang Oản Oản nên hôm qua đã không về mà ngủ luôn trong nhà mới.
Sáng nay, hai người đã đợi sẵn ở tiểu sảnh từ sớm.
"Cha, nương!"
Giang Oản Oản theo Tần Tĩnh Trì đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương thì không kìm được nước mắt.
Nàng nghĩ đến cảnh được Giang Hiền Vũ bế đi xem chim sẻ, nhớ tới cảnh lén lút theo Giang Hiền Vũ đi hái lê, nhớ tới cảnh Lý Tam Nương bất lực nhưng vẫn dịu dàng trách móc, còn nhớ tới cảnh mình nũng nịu với hai người. Nhớ tới từng chuyện ấm áp như vậy, trong lòng nàng không khỏi vui mừng, nhưng nghĩ đến việc mình đã rời xa họ nhiều năm như vậy thì lại không khỏi buồn bã.
Nàng ôm chầm lấy Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương, đau lòng nói: "Trước đây đều là lỗi của con, sau này con sẽ không bao giờ chọc cha nương tức giận nữa."
"Cha… Nương… Những năm qua, con rất nhớ cha nương."
Giang Hiền Vũ xoa đầu nàng, nhẹ giọng nói: "Cha cũng có lỗi, cha cũng nhớ nữ nhi bé bỏng của chúng ta."
"Oản Oản, đều là lỗi của cha nương, chúng ta đáng ra phải đến thăm con nhiều hơn." Lý Tam Nương bị nữ nhi của mình làm cho xúc động, không biết từ lúc nào mà nước mắt cũng đã rơi xuống.
Trong lòng Giang Hiền Vũ vừa phức tạp vừa xúc động, ông ấy nhìn Giang Oản Oản đang khóc trong vòng tay mình, không biết từ lúc nào đã nhớ đến tiểu cô nương bốn năm tuổi ngày nào vẫn luôn mềm mại dựa vào vai mình, nũng nịu với mình và nương tử, đòi ăn cái này cái kia.
Chỉ là sau này không hiểu sao, lớn lên tính tình nàng lại thay đổi, cũng không thân thiết với hai người họ nữa.
Ba người ôm nhau khóc, Tần Tĩnh Trì liền ôm Đoàn Đoàn ở một bên dịu dàng nhìn, Oản Oản cũng có cha nương yêu thương từ nhỏ.
Đoàn Đoàn tò mò nhìn họ, ghé vào tai Tần Tĩnh Trì thì thầm: "Cha, tại sao nương và ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu lại khóc vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-132.html.]
Tần Tĩnh Trì bế đứa trẻ lên, cười nói: "Nương của con nhớ cha nương nên muốn ôm họ."
Đoàn Đoàn ôm chặt lấy Tần Tĩnh Trì, gật đầu, mềm mại nói: "Vâng, Đoàn Đoàn biết rồi, giống như Đoàn Đoàn nhớ cha nương vậy, có một lần cha nương về muộn lắm."
Sau đó, tiểu tử này ngượng ngùng che mắt, tiếp tục nói: "Đoàn Đoàn... Đoàn Đoàn vì quá nhớ cha nương nên cũng khóc."
Tần Tĩnh Trì cười hôn lên má cậu bé: "Ừ, cha và nưỡng đã lâu không gặp Đoàn Đoàn, cũng sẽ rất buồn."
Đôi mắt Đoàn Đoàn sáng lấp lánh, ôm Tần Tĩnh Trì hôn mấy cái: "Moah... Moah, vậy cha và nương phải thường xuyên nhớ Đoàn Đoàn nhé, nhưng cha nương đừng buồn, hai người về sớm là có thể gặp Đoàn Đoàn rồi! Đoàn Đoàn vẫn luôn ở nhà mà."
"Được." Tần Tĩnh Trì khẽ chạm vào mũi cậu bé, cười đáp.
Giang Oản Oản, Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương ôm nhau rất lâu mới tách nhau ra, lau nước mắt, nói: "Cha nương, hai người mau ngồi xuống đi."
Đoàn Đoàn thấy họ ngồi xuống, nhìn Giang Hiền Vũ vẫn còn rơi nước mắt, liền sốt ruột nói: "Ngoại tổ phụ, cha mau buông Đoàn Đoàn xuống đi."
Đứa trẻ vừa chạm đất liền chạy đến ôm chầm lấy Giang Hiền Vũ, kéo tay áo của mình rồi giúp ông ấy lau nước mắt: "Ngoại tổ phụ ngoại tổ phụ, đừng khóc nữa, xấu hổ lắm."
DTV
Giang Hiền Vũ nhìn tiểu tử trong vòng tay mình, trong nháy mắt đã bị cậu bé làm tan chảy, nín khóc bật cười nói: "Được, ngoại tổ phụ không khóc."
Giang Oản Oản nhìn Đoàn Đoàn ngoan ngoãn của mình, trong lòng tràn đầy yêu thương. Đây là hải tử mà nàng đã hạ sinh, cho dù nữ nhân kia có ngược đãi cậu bé như thế nào, cậu bé vẫn sẽ yêu thương nương của mình, nàng thật may mắn biết bao khi có thể có một hài tử ngoan ngoãn và đáng yêu như vậy.
Tần Tĩnh Trì ngồi bên cạnh nàng, cũng cười nhìn Đoàn Đoàn, nghiêng đầu cảm thán nói: "Đa tạ nàng, Oản Oản."
Giang Oản Oản dựa vào vai hắn, nhẹ giọng nói: "Không, hài tử này chính là bảo bối mà trời ban cho chúng ta, chúng ta đều may mắn."
"Đúng vậy."
Mỗi lần Tần Tĩnh Trì nhìn thấy tiểu tử ngọt ngào này lao vào lòng mình, mềm mại gọi hắn là cha, dù có vất vả hay mệt mỏi đến đâu trái tim hắn cũng tan chảy, hắn cũng thường xuyên cảm thấy may mắn vì mình có được một hài tử ngoan ngoãn như vậy.
Đoàn Đoàn được Giang Hiền Vũ ôm trong lòng, thấy cha nương ở đối diện không ngừng nhìn mình, còn mỉm cười dịu dàng, Đoàn Đoàn vừa nghi hoặc vừa ngượng ngùng.
Cậu bé bị hai người nhìn chằm chằm một lúc khiến khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng: "Ngoại tổ phụ, người để Đoàn Đoàn xuống đi."
Giang Hiền Vũ nghi hoặc buông cậu bé xuống, tiểu tử lập tức chạy đến bên Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, ngượng ngùng nói: "Cha nương, sao hai người cứ nhìn Đoàn Đoàn mãi thế?"
Tần Tĩnh Trì bế cậu bé đặt ngồi giữa hai người, Giang Oản Oản liền ôm lấy tiểu tử, nói: "Vì nương và cha quá thích Đoàn Đoàn, nên muốn nhìn con nhiều hơn."
Đoàn Đoàn nghe xong, chớp chớp đôi mắt to tròn, một lúc sau, cậu bé mới chậm chạp đưa hai tay nhỏ lên che khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của mình: "Nương…"
Tần Tĩnh Trì ở một bên cười không đứng đắn: "Hahaha..."
Đoàn Đoàn càng ngượng ngùng hơn, đứng thẳng người rồi đưa tay che miệng Tần Tĩnh Trì: "Cha… Đừng cười nữa!"
Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương nhìn cảnh hạnh phúc của gia đình ba người họ, trong lòng đều yên tâm hơn rất nhiều.
Cuối cùng Giang Hiền Vũ cũng buông bỏ được sự áy náy ẩn sâu trong lòng, may mà lúc trước ông ấy đã không làm sai.
Mọi người ngồi nói chuyện thêm một lúc nữa, Lý Tam Nương lại lấy số bạc chưa tặng được ra đặt lên bàn: "Oản Oản à, hôm qua con ngất đi, Tĩnh Trì cũng không chịu nhận, số bạc này con cứ cầm lấy đi, đây là tấm lòng của nương và cha con."
Giang Oản Oản nhìn hầu bao vải, lòng đau như cắt, lắp bắp nói: "Vậy còn cha nương thì sao?"
"Ở nhà chúng ta còn để lại hai lạng bạc! Đủ dùng rồi."
Lý Tam Nương mỉm cười nói xong, Giang Hiền Vũ ở một bên cũng gật đầu phụ họa.