Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 13

Cập nhật lúc: 2025-03-04 15:21:24
Lượt xem: 109

Chú mèo tham ăn Đoàn Đoàn phồng má, giống như một chú sóc nhỏ: "Ngon quá!"

Tần Tĩnh Trì ăn rất nhanh, miếng khoai tây vừa vào miệng đã nuốt xuống bụng.

Giang Oản Oản buồn cười đưa đũa cho Tần Tĩnh Trì, nói: "Hai cha con ăn ít thôi, lát nữa gia gia và nãi nãi của Đoàn Đoàn còn đến đây đấy!"

Tần Tĩnh Trì gật đầu, nhưng đũa đã gắp miếng khoai tây. Hai cha con ngươi một đũa ta một đũa, Giang Oản Oản lắc đầu, tiếp tục xào thịt xông khói.

Thịt xông khói có một nửa nhỏ là mỡ nên không cần cho dầu, cho thêm chút nước, xào một lúc là ra mỡ.

Đợi đến khi thịt xông khói xào gần xong, vớt ra để sang một bên, sau đó cho ớt xanh, gừng, tỏi và hoa tiêu vào nồi xào, đợi ớt xanh xào đến khi chín tới thì nêm thêm chút muối, tiếp đó đổ hết thịt xông khói và hành còn lại vào nồi, xào vài lần, một đĩa thịt xông khói xào hành thơm ngon đã hoàn thành.

Vừa ra khỏi nồi, Tần Tĩnh Trì đã vội vàng đưa đũa ra, trước tiên gắp một miếng cho Giang Oản Oản.

Giang Oản Oản nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Tần Tĩnh Trì, vành tai dần đỏ ửng, ngượng ngùng cúi đầu ăn miếng thịt mà Tần Tĩnh Trì gắp cho, vội vàng quay người đi: "Ngươi... Ngươi và Đoàn Đoàn ăn đi, ta... Ta nấu thêm một bát canh."

Cuối cùng lại đơn giản nấu một bát canh rau xanh, một nhà ba người mới bưng thức ăn ra khỏi bếp.

Ba người ngồi ở bàn ăn một lúc, Tần Tĩnh Nghiễn mới dẫn Tần phụ và Tần mẫu vào.

"Gia gia nãi nãi!"

Tần phụ và Tần mẫu vừa vào, Đoàn Đoàn liền chạy đến ôm nãi nãi đang đi trước, đầu nhỏ cọ cọ vào chân Tần mẫu.

Tần mẫu nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu bé: "Tôn tử ngoan của nãi nãi, có nhớ nãi nãi không?"

Đoàn Đoàn rất khôn khéo: "Nhớ ạ, nhớ nãi nãi, cũng nhớ gia gia!"

Đoàn Đoàn nắm tay nãi nãi nũng nịu một lúc, mới giống như một tiểu chủ nhân mở lời: "Gia gia nãi nãi, hai người mau ngồi đi, cơm của nương nấu ngon lắm ạ."

Hai cụ liếc nhìn Giang Oản Oản có hơi ngượng ngùng.

Trong lòng Giang Oản Oản có chút không thoải mái, vội vàng chào hỏi: "Cha, nương! Hai người mau ngồi đi, nhân lúc còn nóng mà ăn!"

Tần phụ và Tần mẫu nghe xong, nở nụ cười, vội vàng đáp: "Hở! Được được được!"

Tần Tĩnh Trì đỡ hai người ngồi xuống: "Cha, nương, hai người ngồi bên này!"

Đoàn Đoàn đã lâu không gặp gia gia nãi nãi, nên muốn ngồi giữa hai người: "Cha, nương! Con có thể ngồi cùng gia gia và nãi nãi không ạ?"

Giang Oản Oản gật đầu: "Tất nhiên là được rồi!"

Bánh bao nhỏ này thân thiết với gia gia nãi nãi như vậy, có lẽ trước đây hai cụ rất thương tiểu tôn tử này.

Giang Oản Oản múc cơm xong, thấy mọi người vẫn chưa ăn, liền cầm đôi đũa gắp thức ăn cho từng người: "Cha! Nương! Hai người mau ăn đi, nếm thử tay nghề của con."

Hai cụ thấy nàng trông có vẻ dịu dàng hiền lành thì đều có phần ngạc nhiên, nhìn thức ăn trên bàn mà có chút bối rối.

Các món ăn rất thịnh soạn, có một đĩa thịt lớn, cách chế biến rất đặc biệt, ngoài thịt ra, các món ăn khác trông có vẻ như được cho rất nhiều dầu, khiến Tần phụ Tần mẫu không biết phải làm sao.

Tần mẫu ngẫm nghĩ rồi vẫn ngập ngừng khuyên nhủ: "Oản Oản à, các con cũng chẳng có bao nhiêu tiền, tiêu tiền cũng đừng... Quá phung phí, vẫn nên tiết kiệm thêm chút tiền, sau này có thể..."

Tần mẫu nói thêm vài câu nữa thì bị Tần phụ cắt ngang, ông nhìn Giang Oản Oản, nói với bạn già nhà mình: "Nàng nói ít thôi!"

Đại tức phụ này của nhà mình không phải là người dễ sống chung, vừa mới gả tới đã bắt đầu quậy đòi tách ra, họ không thể lay chuyển được nên chỉ đành nghe theo, chứ thử hỏi có nhà nào có cha nương còn sống mà lại ở riêng!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-13.html.]

Bấy lâu nay, nàng cũng chẳng có vẻ gì là hòa nhã với phu thê họ, Tần phụ Tần mẫu đều là người hiền lành, tuy không ưa nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

DTV

Sau này họ có Tiểu Đoàn Đoàn, thấy nàng cũng đối xử lạnh nhạt với con trai mình như vậy, còn cai sữa sớm, hai cụ không đành lòng, liền bảo Tần Tĩnh Xuyên đưa Đoàn Đoàn đến cho họ nuôi, nuôi đến hơn một tuổi mới đưa trở về.

Nhìn thấy thái độ của nàng hoàn toàn thay đổi, hai cụ đều không yên tâm, sợ nàng lại làm điều gì xấu!

Giang Oản Oản thấy hai cụ đều có vẻ nghi ngờ, liền giải thích: "Vài ngày trước con bị nhiễm phong hàn, trong mơ màng con đã mơ rất nhiều giấc mơ, cảm thấy mình như sắp c.h.ế.t vậy, thật vất vả mới tỉnh lại, do đó con cảm thấy chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên mà thôi!"

"Trước đây đều là lỗi của con, con quá ngang ngược rồi, sau này sẽ không như vậy nữa, con sẽ đối xử tốt với Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn."

Đoàn Đoàn thấy nương của mình buồn bã, liền quay người ôm nãi nãi: "Nãi nãi, người đừng giận nương của con, nương đối xử với Đoàn Đoàn rất tốt!"

Tần Tĩnh Trì vòng tay qua vai Giang Oản Oản an ủi, nói với Tần phụ Tần mẫu: "Cha nương! Hai người yên tâm, Oản Oản thực sự rất tốt, nàng ấy đối xử với con và Đoàn Đoàn đều rất tốt, sau này chúng con sẽ phụng dưỡng hai người thật tốt!"

Tần phụ Tần mẫu nghe Giang Oản Oản nói lời từ đáy lòng, không khỏi đỏ hoe mắt, Tần mẫu nắm tay nàng dặn dò: "Tốt! Tốt! Một nhà sống hòa thuận mới là tốt, Oản Oản à, sau này có gì cần giúp đỡ thì cứ gọi hai chúng ta, con cũng đừng ngại."

Giang Oản Oản nhìn hai cụ, tâm trạng phức tạp, khi nàng ở thời mạt thế chính là một cô nhi, cuối cùng cũng đợi được đến tuổi trưởng thành nhưng không qua được vài năm thì mạt thế đã đến, nàng lại tiếp tục lang thang, bây giờ nàng đến nơi này lại cảm nhận được hơi ấm của gia đình.

Giang Oản Oản nở một nụ cười rạng rỡ: "Vâng vâng, con biết rồi nương!"

"Cha nương! Mau ăn đi! Thức ăn sắp nguội rồi!"

"Được! Được, ăn ngay đây!"

Sau khi Tân phụ Tần mẫu ăn thức ăn liền vô cùng kinh ngạc, món ăn này thực sự quá ngon! Sợ rằng mở một tửu lâu cũng dư sức.

Tần Tĩnh Nghiễn gặm một cục xương, mùi khói đặc trưng của thịt xông khói rất thơm, lại thêm ớt, hạt tiêu và các loại gia vị khác, ăn vào có vị cay nồng thơm ngon, còn phải nói quá đã!

Trước đây họ đều không dùng ớt và hạt tiêu, hai thứ này ăn vào đều thấy cay lưỡi, hoàn toàn không biết cho vào thức ăn lại ngon đến vậy!

Cậu ăn đến mức đầu muốn vùi vào bát: "Tẩu tử! Tay nghề nấu nướng của tẩu quá tuyệt, sao tẩu nấu món nào cũng ngon thế này!"

Giang Oản Oản chỉ cười, lại gắp thêm cho cậu vài đũa thức ăn: "Ăn nhiều vào!"

Giang Oản Oản gắp thêm cho Tần phụ Tần mẫu một ít khoai tây: "Cha nương! Hai người nếm thử khoai tây đi, răng của hai người không tốt, khoai tây bên ngoài giòn nhưng bên trong rất mềm và ngấm gia vị."

"Được! Được! Con cũng ăn đi!"

Tần nương ăn khoai tây thấy rất ngon, nhưng lại không biết đây là thứ này làm từ gì: "Oản Oản à, cái gọi khoai tây là thứ gì vậy, sao lại ngon thế này!"

Đoàn Đoàn nghe thấy câu hỏi của nãi nãi, mắt sáng lên: "Nãi nãi, Đoàn Đoàn biết, Đoàn Đoàn đi lấy cho người xem!" Nói xong liền nhảy xuống ghế đi vào bếp lấy một củ khoai tây lớn.

Giang Oản Oản bất đắc dĩ lau mặt cho Đoàn Đoàn, đi lấy một củ khoai tây mà mặt mũi lem luốc, đúng là một tiểu hoa miêu!

"Con xem con kìa, đi lấy một củ khoai tây mà biến thành tiểu hoa miêu rồi!"

Đoàn Đoàn cười híp mắt nhìn nương mình, còn có chút chột dạ: "Đoàn Đoàn muốn chọn một củ to cho nãi nãi mà!"

Giang Oản Oản bế Đoàn Đoàn ngồi lên ghế: "Được rồi, tha thứ cho con, ăn nhanh đi!"

Tần mẫu cầm củ khoai tây, mặt bỗng nhợt nhạt, kinh ngạc sợ hãi: "Oản Oản! Sao các con lại đào cái này để ăn thế! Trước đây có người ăn thứ này c.h.ế.t người đấy! Người đó ăn xong thì đau bụng dữ dội, nôn mửa tiêu chảy, mấy ngày sau thì chết!"

Nghe vậy, mọi người đều buông đũa, nhổ thức ăn trong miệng ra: "Á! Nhưng hôm qua chúng ta cũng đã ăn! Giờ phải làm sao đây!"

Giang Oản Oản bình tĩnh hỏi: "Người đó đào lúc nào để ăn vậy?"

Tần mẫu nhớ lại một lúc lâu mới nói: "Hình như là lúc sắp hết mùa đông!"

Loading...