Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 123
Cập nhật lúc: 2025-03-07 17:50:34
Lượt xem: 24
Thấy mấy tẩu tử đang ở trong bếp, dù sao Giang Oản Oản cũng đang rảnh rỗi nên lập tức nói: “Để muội vào bếp giúp các tẩu tử.”
Đại Ngưu xua tay: “Không cần, có lẽ sắp xong rồi, Oản Oản, muội cứ ngồi chơi đi.”
Giang Oản Oản cười nói: “Muội lại không thể ngồi yên được nên cứ để muội vào xem thử đi ạ.”
Nói xong, nàng cầm số rau mà mấy người Đại Ngưu đã nhặt đi vào trong phòng bếp.
Ở bàn bên kia, Đoàn Đoàn đang vui vẻ miêu tả vị ngon của bánh táo như thế nào: “Bánh ngọt mềm thơm, ngon lắm đó ạ! Vừa rồi, Đoàn Đoàn đã ăn rất nhiều đó!”
Tiểu Bảo ngơ ngác lắng nghe, cậu bé chớp chớp đôi mắt to tròn, l.i.ế.m môi một cái, ở khóe miệng đã xuất hiện một vật thể lấp lánh không rõ tên.
Cẩu Đản và Nhị Oa cũng liên tục nuốt nước bọt, cả hai cậu bé vô thức nhìn về mấy cái giỏ đang được đặt trên bàn.
Mấy tiểu tử nhìn nhau, khi đang muốn bàn bạc xem ai sẽ là người đi lấy bánh ngọt thì Tiểu Bảo đã níu lấy cánh tay của Cẩu Đản: “Ca ca! Tiểu Bảo... Đi! Lấy bánh ngọt!”
Sau đó, bóng người nhỏ nhắn với đôi chân ngắn ngủn lập nhoáng một cái đã chạy tới bên cạnh Lý Quý, cậu bé dùng đôi tay nhỏ bé của mình cầm lấy một ngón tay của hắn ta, một bàn tay khác thì chỉ vào cái giỏ ở trên bàn và nói với giọng trẻ con: “Cha, bánh ngọt, bánh ngọt! Tiểu Bảo và ca ca... Ăn!”
Lý Quý cười nói: “Được rồi được rồi, để cha lấy cho con.”
Sau đó, Lý Quý lập tức vẫy tay với mấy tiểu tử khác, khi mấy đứa đã tới gần, hắn ta lập tức lấy mấy miếng bánh ngọt ở trong giỏ ra rồi chia cho mấy đứa bé.
Thấy Lý Quý cũng chia cho mình, Đoàn Đoàn lập tức vỗ chiếc bụng tròn vo của mình rồi nói: “A Quý thúc thúc, Đoàn Đoàn không ăn đâu ạ, vừa rồi Đoàn Đoàn đã ăn rất nhiều rồi, thúc cứ đưa cho Cẩu Đản ca ca, Nhị Oa ca ca và Tiểu Bảo đệ đệ đi ạ.”
Tần Tĩnh Trì xoa đầu Đoàn Đoàn, hắn nói: “Chú mèo ham ăn nhà đệ đã ăn nhiều lắm rồi ạ, nương tiểu tử cũng không cho ăn nữa, tam ca, các ca cứ nếm thử đi, ngon lắm đó!”
Thấy hắn nói vậy, mấy người Lý Quý và Đại Ngưu cẩn thận cầm một miếng bánh lên, số còn lại thì không biết vì sao lại không chịu ăn, cả hai đều định để lại cho nhi tử và nương tử của mình ăn.
Trong khi mọi người đang trò chuyện với nhau ở trong nhà, ở phòng bếp bên kia cũng bắt đầu có mùi thơm của thức ăn lan tỏa.
Mấy thằng nhóc ngửi được mùi thơm đều lập tức tụ tập ở bên ngoài phòng bếp rồi ríu rít gọi nương của mình.
Mấy người Kim Thị đang đứng bên cạnh giúp Giang Oản Oản cắt đồ ăn, từ khi Giang Oản Oản đi vào phòng bếp, nhiệm vụ nấu nướng đã được giao cho nàng.
Khi thấy mấy tiểu tử tụ tập đứng ngoài cửa, Kim Thị đi ra xoa đầu Cẩn Đản rồi nói: “Đồ ăn đã làm xong rồi, con ngoan ngoãn dẫn các đệ đệ đến phòng khách chờ đi.”
Cẩn Đản nghe thấy vậy, cậu bé chỉ đành ngoan ngoãn kéo các đệ đệ đang vương vấn ở đó trở về phòng khách, chỉ là mấy thằng nhóc vẫn còn đang trông mong nhìn về phía phòng bếp, các nam nhân ngửi được mùi thơm cũng đồng loạt nhìn về phía đó.
DTV
Nhưng mà chẳng bao lâu sau, mấy người Giang Oản Oản đã bưng món ăn lên, có thịt kho tàu, đậu hũ Tứ Xuyên, rau xào, khoai tây sợi xào dấm, trứng hấp và canh sườn hầm củ cải, mặc dù không có quá nhiều món ăn nhưng lại có rất nhiều, tuy nhiều người nhưng vẫn đủ để ăn.
Kim Thị đặt bát đũa lên bàn rồi nói: “Tất cả các món ăn hôm nay đều là do Oản Oản nấu, hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi, lát nữa ăn nhiều chút nhé.”
Đại Ngưu cũng phụ họa theo nương tử của mình, hắn ta nói: “Vừa ngửi đã thấy rất thơm!”
Giang Oản Oản và Vương Thị cùng đi xới cơm, nàng nghe vậy thì mỉm cười nhưng cũng không nói gì nhiều, hai người Tần Tĩnh Trì và Đại Ngưu thì lo cho bánh bao nhỏ nhà mình, cả hai bế nhi tử của mình lên ghế ngồi.
Mấy tiểu tử nhìn một bàn đồ ăn thơm ngào ngạt thì lập tức phấn khích thảo luận với nhau: “A, là thịt kho tàu này!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-123.html.]
Cẩu Đản rất thích ăn thịt kho tàu, sau khi ăn vài lần ở nhà Giang Oản Oản thì trở nên vô cùng thích món này!
Nhị Oa cười hì hì nói: “Cẩu Đản ca ca, hôm nay đệ nhất định sẽ ăn ba bát cơm!”
Tiểu Bảo kéo tay Đoàn Đoàn, cậu bé chỉ vào món thịt kho tàu ở trên bàn: “Ca ca! Bóng loáng! Bóng loáng kìa!”
Sau đó lại nhìn món trứng hấp láng mịn rồi phấn khích nói: “Trứng trứng! Trứng trứng!”
Đoàn Đoàn cười híp mắt, cậu bé lau nước miếng ở khóe miệng cho Tiểu Bảo chẳng khác gì một ông cụ non: “Tiểu Bảo đệ đệ, đây là món thịt kho của nương ca đó, lát nữa đệ nhớ ăn nhiều một chút, ngon lắm đó!”
Nương tử của Lý Quý ở bên cạnh cười nói: “Đoàn Đoàn, để thẩm thẩm bế Tiểu Bảo cho đệ đệ ăn cơm, con cũng ăn nhiều vào.”
Đoàn Đoàn ngoan ngoãn gật đầu: “Đoàn Đoàn biết rồi ạ!”
Nhưng mà một nhà ba người bọn họ đã ăn rất nhiều bánh ngọt rồi, bây giờ không thể ăn được nhiều nữa, tuy vậy vẫn không thể lay chuyển được mấy người Đại Ngưu, vì vậy mỗi người đành ăn thêm non nửa bát cơm nữa, câu được câu không gắp mấy món ăn.
Còn những người khác thì ăn rất ngon lành, nhất là mấy tiểu tử, ai nấy đều ăn thêm chút cơm nữa.
Đoàn Đoàn thấy các ca ca và đệ đệ ăn đến mức miệng dính đầy dầu mỡ, cậu bé kiêu ngạo vểnh môi và bật cười, thậm chí còn nhỏ giọng thì thầm với Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì: “Cha nương, Cẩu Đản ca ca và Nhị Oa cac ca, cả Tiểu Bảo đệ đệ chắc chắn rất thích cơm nương làm, ba người họ ăn nhiều lắm rồi đó!”
Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nhìn nhau, hai người nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cậu bé, một người xoa đầu còn một người vuốt ve gương mặt nhỏ của cậu bé, một nhà ba người cười rất vui vẻ.
Đoàn Đoàn cười nhẹ để mặc động tác cha nương, tiểu tử rất thông minh, cậu bé biết rằng hai người họ rất thích mình nên mới thích bóp mặt, xoa đầu mình.
Sau khi mọi người ăn cơm xong, mấy người Đại Ngưu lập tức lấy số bánh táo đỏ mà Giang Oản Oản mang tới ra rồi chia cho nương tử, hài tử và mấy người Giang Oản Oản.
Nhưng mà mấy người Giang Oản Oản lại không ăn được nữa, vì vậy để để lại cho nhóm bánh bao nhỏ ăn.
Cho dù vừa ăn xong một bàn món ngon nhưng cũng không thể ngăn được mọi người nhiệt tình ăn bánh táo, tuy mấy tiểu tử đã được nếm thử nhưng bây giờ vẫn rất trân trọng ăn chúng.
Còn mấy người Kim Thị thì liên tục cảm thán: “Bánh táo đỏ này mềm thật đấy, ngon quá!”
Nhưng các nàng ấy cũng không nỡ ăn nhiều bởi mọi món ngon đều muốn để lại cho nhi tử nhà mình thưởng thức.
Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nói chuyện với mấy người Đại Ngưu về chuyện bán đậu hũ, bây giờ càng ngày càng bán được nhiều đậu hũ hơn, ngày nào cũng có thể kiếm được sáu bảy lượng bạc, mấy người bọn họ cảm thấy rất vui vẻ, đồng thời không kìm được mà bắt đầu có suy nghĩ khác.
“Tĩnh Trì, Oản Oản à, bây giờ chúng ta định tiết kiệm một chút tiền rồi sẽ cùng nhau mở một cửa hàng, hai người cảm thấy thế nào?”
Lý Quý tiếp lời Đại Ngưu, hắn ta nói: “Trời trở gió hoặc có mưa thì chúng ta sẽ không thể mở quầy hàng, vì vậy nếu có một cửa hàng có lẽ sẽ tốt hơn.”
Tần Tĩnh Trì cảm thấy điều này có thể thực hiện được, hắn gật đầu, sau đó nhìn Giang Oản Oản: “Nàng cảm thấy thế nào?”
Giang Oản Oản suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: “Đại Ngưu ca, nếu ca muốn mở tiệm thì đừng chỉ bán mỗi đậu hũ, mà hãy bán thêm xiên nướng đi ạ!”
Mọi người nghe thấy vậy thì nghi ngờ gãi đầu, Tần Đắc Chính nói: “Xiên nướng này là cái gì vậy?”
Giang Oản Oản mỉm cười, nàng giải thích: “Xiên nướng là xâu thịt hoặc đồ ăn thành một chuỗi, sau đó chỉ cần chiên bằng dầu, rắc lớp bột ớt lên đó, mùi vị không chỉ ngon bình thường đâu ạ!”