Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 114
Cập nhật lúc: 2025-03-07 17:50:16
Lượt xem: 23
Giang Oản Oản cũng cười nói: “Tiểu hài nhi của nhà khác có tốt thì cũng kém Đoàn Đoàn của chúng ta, cha nương yêu con nhất.” Nói xong, nàng còn cúi đầu xuống thơm tiểu tử một cái.
Đoàn Đoàn nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, cậu bé mềm mại nói: “Đoàn Đoàn cũng yêu cha nương nhất! Cha nương cũng là bảo bối của Đoàn Đoàn!”
Đôi phu thê mỉm cười, ánh mắt nhìn nhi tử nhà mình tràn ngập sự yêu thương.
...
Sau khi đóng cửa tiệm, Giang Oản Oản bảo hai huynh đệ Lâm Lộ và Lâm Giang về trước, còn nàng và Tần Tĩnh Trì dẫn theo Đoàn Đoàn đóng cửa lại rồi đi sang cửa hàng bên cạnh.
Dùng chìa khoá mở cửa ra, bàn ghế bên trong đã được sắp xếp rất ngay ngắn.
Bàn mà bọn họ yêu cầu được làm theo dạng hình vuông, trên mặt bàn còn được bôi một lớp sơn chống cháy đặc biệt, khi biết điều này, Giang Oản Oản cảm thấy rất kinh ngạc, không ngờ triều đại này đã có sơn chống cháy rồi, nhưng mà như vậy cũng rất tốt, dù sao bàn được làm bằng gỗ, nếu có thì sẽ an toàn hơn.
Đến lúc đó chỉ cần đặt nồi lẩu chuyên dụng là được rồi, nhưng mà nồi phải thiết kế lại để đẹp hơn.
Hiện tại, triều đại này đã bắt đầu sử dụng than đá. Mặc dù nó rất đắt với những gia đình bình dân, bình thường chỉ dùng than lửa nhưng mà tất cả mọi người đều sẽ tiết kiệm tiền để đợi tới mùa đông lạnh giá, khi đó đều sẽ mua nhiều hoặc ít than đá về để đốt, cái này chiếm một phần lớn chi tiêu trong các gia đình.
Đây đều là những điều mà Tần Tĩnh Trì nói cho nàng biết, nếu không Giang Oản Oản hoàn toàn không biết đến những thứ này.
Nhưng mà bởi vì vậy mà Giang Oản Oản cũng không cần lo lắng đến vấn đề than củi, chỉ là tiền vốn có thể sẽ cao hơn.
Cửa tiệm này rất to, ngoại trừ phòng bếp, nơi đặt gia vị ở bên ngoài ra thì còn có thể đặt hai mươi cái bàn lớn trong này là không thành vấn đề, ở giữa mỗi cái bàn sẽ có vách ngăn bằng gỗ, nơi này chẳng khác nào một tiệm lẩu mang hơi hướng cổ kính ở hiện đại cả.
Giang Oản Oản đi tới đi lui trong sảnh, nàng cảm thấy vô cùng hài lòng.
Sau đó mới đi lên tầng, trên tầng vẫn chưa được bày biện bất cứ cái gì, Giang Oản Oản định sẽ dùng hơn nửa diện tích trên tầng làm thành phòng riêng, phần còn lại sẽ có vách ngăn ra vào, dựng thêm vài gian phòng. Khi đó hai huynh đệ Lâm Lộ và Lâm Giang sẽ có thể ở tại nơi này, nếu tuyển thêm vài người nữa thì vẫn có thể ở đây, khi ấy sẽ bảo Tần Tĩnh Trì làm mấy cái giường gỗ hai tầng, một phòng sẽ có thể ở được bốn người.
Nàng cẩn thận xem xét bố cục ở trên tầng rồi khoa tay nói với Tần Tĩnh Trì: “Chúng ta có thể làm phòng riêng ở chỗ này, còn nơi này là phòng ở cho nhân viên.”
Tần Tĩnh Trì nắm tay Đoàn Đoàn đứng bên cạnh liên tục gật đầu: “Ta thấy phòng riêng ở các tửu lâu đều được ngăn cách bằng những khối gỗ dày, rất chắc chắn, để ta tìm thời gian nói với sư phụ một tiếng, bảo ông ấy giúp chúng ta làm là được.”
Giang Oản Oản nói tiếp: “Vâng, bàn ở trong phòng riêng cần được làm to hơn để có thể cho khoảng tám chín người ngồi được.”
“Được, ta nghe nàng.”
Hai người hăng hái bắt đầu lên kế hoạch, còn Đoàn Đoàn cũng ngẩng đầu chăm chú lắng nghe, khi thấy cha nương phấn khích nói về điều gì đó trông rất vui vẻ, mặc dù tiểu tử không hiểu nhiều lắm nhưng vẫn nở nụ cười ngọt ngào.
Giang Oản Oản cúi đầu, nàng lập tức thấy cậu bé đang cười tươi, vì vậy vừa cười vừa ôm lấy cậu bé rồi nói: “Đoàn Đoàn của chúng ta cũng rất vui vẻ phải không? Tiệm lẩu của nhà chúng ta đã sẵn sàng rồi, không bao lâu nữa sẽ có thể chuẩn bị mở cửa.”
Đoàn Đoàn vui vẻ gật đầu: “Vâng ạ, mở cửa đón khách, Đoàn Đoàn rất thích nồi lẩu!”
DTV
Tần Tĩnh Trì ở bên cạnh nhìn mẫu tử hai người cười vui vẻ, trên mặt hắn không khỏi tràn ngập ý cười, trong đôi mắt chính là hình bóng của hai bảo bối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-114.html.]
Một nhà ba người nói chuyện một hồi, sau đó Tần Tĩnh Trì bế Đoàn Đoàn bằng một tay, tay còn lại nắm tay của Giang Oản Oản và từ từ đi xuống tầng.
Ba người đã ở lại trong tiệm quá lâu, vì vậy khi về tới nhà, trời đã tối rồi, Tần phụ Tần mẫu và Tần Tĩnh Nghiễn cầm đèn dầu đứng ở cổng chờ. Từ xa, Tần Tĩnh Nghiễn đã mơ hồ nhìn thấy ba người họ, cậu kích động nói: “Về rồi về rồi, con đã nói là sẽ không có chuyện gì đâu mà.”
Tần phụ Tần mẫu lạnh nhạt nhìn cậu một cái, sau đó hai người cầm đèn lồng đi tới đón bọn họ: “Các con về rồi, sao hôm nay về muộn vậy?”
Giang Oản Oản cười nói: “Sư phụ của Tĩnh Trì đã mang bàn trong tiệm lẩu của chúng con tới, chúng con ở lại xem thử nên mới mất rất nhiều thời gian.”
Tần Tĩnh Nghiễn nghe thấy vậy thì kích động nói: “Vậy chẳng phải tiệm lẩu của chúng ta sắp khai trương rồi sao?”
Tần Tĩnh Trì thấy cậu nói to như vậy, hắn bất lực lắc đầu rồi nói: “Nào có dễ dàng như vậy, vẫn còn rất nhiều những thứ khác phải chuẩn bị đấy.”
Giang Oản Oản thấy dáng vẻ thất vọng của cậu, nàng nói: “Nhưng mà có lẽ sẽ nhanh thôi.”
Bên ngoài, gió lạnh thổi qua khiến Đoàn Đoàn phải rụt cổ lại, Tần Tĩnh Trì lập tức đi vào cổng trước: “Chúng ta mau vào thôi, ngoài này lạnh lắm.”
Hôm nay, Tần phụ ở nhà rảnh rỗi không có chuyện gì làm, sau buổi trưa thấy gió lạnh bắt đầu thổi, ông nghĩ tới chuyện mấy người Tần Tĩnh Trì về nhà chắc chắn sẽ rất lạnh vì vậy đã lấy một cái lò lửa nhỏ ở bên nhà cũ tới rồi đốt than đá đắt đỏ lên.
Vừa bước vào nhà, mọi người lập tức ngồi quanh bếp lửa.
Hôm nay, Tần mẫu đã học Giang Oản Oản làm một nồi cơm chiên trứng, mùi vị khá ngon, nhân lúc ba người còn đang sưởi ấm bà vội vàng đi tới bếp bưng cái nồi đất đặt lên bếp để làm nóng, sau đó lấy thêm vài cái bát và thìa ra rồi xới cơm chiên cho ba người bọn họ: “Mau ăn cho còn nóng, nương cho mấy quả trứng gà liền, thơm lắm đó.”
Ba người ngửi được mùi cơm chiên thì vội vàng nhận lấy bát và ăn từng miếng một rất ngon lành.
Tới bây giờ, từ tận đáy lòng, Giang Oản Oản vẫn phải cảm thán trứng gà được nhà nuôi rất thơm, nào giống với những quả trứng trước kia, tuyệt đối không thơm bằng. Sau này khi xảy ra tận thế, đến bóng dáng của quả trứng cũng không thấy.
“Ngon quá, trứng gà thơm thật đấy! Cơm cũng rất thơm!”
Thấy Giang Oản Oản khen ngợi, Tần mẫu cười nói: “Con thích thì tốt rồi, các con thích ăn là nương vui.”
Đoàn Đoàn ở bên cạnh nghe thấy vậy, cậu bé vội vàng nuốt miếng cơm trong miệng rồi mềm mại nói: “Đoàn Đoàn rất thích, ngon lắm ạ!”
Tần mẫu yêu thương xoa đầu tiểu tử: “Vậy cháu ngoan ăn nhiều một chút, lần sau nãi nãi lại làm cho con nhé.”
“Vâng ạ!”
Sau khi ăn cơm và dọn dẹp xong, Tần mẫu nói: “Lần trước nương và Oản Oản có mua vải cho ba phụ tử đấy, nương đã làm quần áo xong rồi, mỗi người hai bộ, vải rất dày, lát nữa ba người mặc thử xem sao.”
Sau đó bà nói với Giang Oản Oản: “Còn của Oản Oản và Đoàn Đoàn thì còn phải cần chút thời gian nữa mới làm xong.”
Cuộn vải màu xanh băng mà các nàng mau được thật sự rất đẹp, Giang Oản Oản còn cố ý thiết kế y phục cho mình và Đoàn Đoàn, vì vậy Tần mẫu làm rất cẩn thận.
Vốn dĩ Giang Oản Oản định thiết kế luôn cho cả Tần phụ và hai người Tần Tĩnh Trì nhưng lại bị Tần mẫu từ chối, bà nói nam nhân không cần mặc quần áo quá đẹp, làm cho bọn họ sẽ rất lãng phí thời gian. Hơn nữa ba người bọn họ đều đồng ý với lời này, Giang Oản Oản thấy mấy người Tần mẫu rất nghiêm túc nên cũng không khăng khăng muốn làm, nhưng mà nàng lại không để ý tới sự phản đối của Tần mẫu mà thiết kế cho bà môt bộ quần áo.
Vốn dĩ Tần mẫu định tùy tiện làm cho mình nhưng Giang Oản Oản lại nói nàng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể thiết kế ra được bộ quần áo này, nếu không dùng thì quá lãng phí. Lúc này Tần mẫu mới định làm bộ y phục của mình thật đẹp.