Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 108

Cập nhật lúc: 2025-03-06 21:43:59
Lượt xem: 41

Sau khi ăn cơm xong, Lâm Giang và Lâm Lộ định đi về nhà, đúng lúc tiện đường với Tần phụ Tần mẫu nên có thể đưa hai người già về nhà luôn.

Giang Oản Oản đi vào phòng bếp, nàng bưng đồ ăn để riêng cho Tần Tĩnh Nghiễn ra, sờ bát, vẫn còn hơi nóng.

Giang Oản Oản lấy một cái rổ nhỏ rồi đặt thức ăn vào trong, sau đó mới ra khỏi phòng bếp, đưa rổ cho Tần mẫu và nói: “Nương, cơm và đồ ăn vẫn còn nóng đó ạ, vừa hay khi về không cần phải làm nóng nữa, nương và cha mau mang về cho A Nghiễn ăn nhân lúc còn nóng đi.”

Tần mẫu nhận lấy cái rổ rồi nói: “Được, Oản Oản à, vậy ta và cha con đi về với Lâm Lộ và Lâm Giang nhé.”

Đi được vài bước, bà đột nhiên nghĩ đến gì đó, Tần mẫu dừng bước, xoay người lại và nói: “Đúng rồi, số bông và vải con mua đặt ở nhà cũ, ta đã may theo lời con nói rồi đó.”

Giang Oản Oản gật đầu: “Vâng ạ, con biết rồi.”

“À, đúng rồi, ngày mai cha nương không cần lên huyện với chúng con đâu, dù sao cũng có hai người Lâm Lộ rồi, hai huynh đệ đều là người nhanh nhẹn, hơn nữa cũng không bận rộn lắm ạ.”

“Được, nương biết rồi, đúng lúc có thể ở nhà làm thêm một cái đệm.”

Bởi vì mua được tôm cua từ Hoàng Hữu Tài nên ngày hôm sau, Tưởng Đại Hải lập tức mang đến cho Giang Oản Oản.

“Tĩnh Trì, đệ muội, không phải hai người bảo ta bắt nhiều hơn sao, nhưng mà một mình ta không thể bắt được quá nhiều. Vì vậy ta đã nhờ hộ gia đình trong thôn thường xuyên ra biển rồi mua rất nhiều tôm cua từ bọn họ, hôm nay, ta lập tức tranh thủ để giao tới này.”

Giang Oản Oản nhìn những con cua to béo trong mấy cái thùng gỗ to, nàng cười nói: “Vậy cũng tốt, Đại Hải ca có thể mua lại với giá thấp, như thế có thể kiếm được nhiều tiền hơn ạ.”

Tưởng Đại Hải cười, hắn ta gật đầu: “Hahaha, không giấu gì muội, ta mua lại tôm cua với giá hai văn tiền một cân, mỗi cân ta sẽ kiếm được một văn tiền!”

Giang Oản Oản gật đầu: “Vậy thì tốt ạ.”

Cuối cùng, Giang Oản oản xào cho hắn ta một phần tôm hùm chua cay, lúc này Tưởng Đại Hải phấn khích rời đi.

DTV

Bây giờ, hắn ta biết bọn họ bán tôm cua được mấy chục văn tiền một cân, nhưng mà người ta cũng phải bỏ dầu và gia vị gì đó, hắn ta biết được đó là thứ không thể thiếu. Có lẽ chỉ mỗi Giang Oản Oản mới có thể biến những con côn trùng này thành món ngon thôi, hắn ta và nương tử từng tự làm ở nhà nhưng mùi vị cuối cùng lại tanh đến mức không thể ăn được.

Mặc dù bọn họ chỉ cho mình ba văn tiền một cân nhưng hắn ta cũng rất thỏa mãn rồi, nếu không có bọn họ thì đến một văn tiền hắn ta cũng không thể kiếm được.

Tưởng Đại Hải ngửi được mùi tôm ở trong tay, hắn ta ngồi trên xe bò không nhịn được mà ăn thử vài con, số còn lại thì để dành cho nương tử, nương và nhi tử của hắn ta, ngày nào bọn họ cũng chờ mong hắn ta sẽ mang tôm về để ăn.

Hôm nay, hiếm khi trời không có mây mà còn nóng chói chang, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì bị Đoàn Đoàn làm nũng, cả hai mềm lòng dẫn tiểu tử tới tiệm.

Bây giờ, Tần Tĩnh Trì dời một cái quầy nhỏ vào một góc ở trong phòng bế, đúng lúc có thể để Đoàn Đoàn ngồi sau quầy, nghĩ đến chuyện lát nữa bọn họ sẽ vô cùng bận rộn, Tần Tĩnh Trì lập tức khóa cửa của quầy bán hàng lại, như vậy cho dù một mình Đoàn Đoàn ở trong đó cũng không sao cả.

Sau đó, hắn và Lâm Lộ, Lâm Giang cùng chuyển số tôm cua mà Tưởng Đại Hải vừa đưa tới.

Lần này số tôm cua mà Tưởng Đại Hải mang tới nặng khoảng bốn, năm trăm cân.

Nghĩ đến mấy chum đựng nước ở trong phòng bếp vẫn còn rất nhiều tôm cua, ba người quyết định chuyển số tôm cua này ra sân sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-108.html.]

Thật ra cái sân sau này chính là một cái túp lều bằng cỏ tranh rộng rãi được Tần Tĩnh Trì và Tần phụ dựng, đúng lúc có thể nuôi tôm cua ở trong đó.

Giang Oản Oản đang chuẩn bị nguyên liệu ở trong phòng bếp, thỉnh thoảng nàng sẽ nhìn Đoàn Đoàn đang ngồi bên ngoài qua cánh cửa sổ nhỏ, còn mấy nam nhân thì đang bận rộn ở sân sau.

Lúc này, đột nhiên có một nữ nhân đi vào trong viện, sắc mặt của bà ấy vừa do dự vừa căng thẳng.

Từ khi Lý Tam Nương nghe được chuyện Giang Oản Oản mở cửa tiệm, bà ấy rất muốn lén đi gặp nữ nhi nhà mình, khi thấy hình như trong tiệm không có ai thì mới dũng cảm đi vào.

Sau khi vào, bà ấy nhìn xung quanh một vòng và thấy không có một ai, còn Đoàn Đoàn vốn đang nằm sấp trên bàn sau quầy hàng, đột nhiên cậu bé nghe thấy tiếng động, vì vậy lập tức ngồi thẳng người dậy.

Lý Tam Nương và Đoàn Đoàn nhìn nhau một hồi lâu, khi thấy tiểu tử có vài phần giống với Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì, bà ấy kích động đi qua đó, vừa muốn ôm cậu bé một cái thì lại bị cái cửa nhỏ được khóa chặt ngăn cản.

Lý Tam Nương đành phải nhìn chằm chằm Đoàn Đoàn cách cánh cửa gỗ, bà ấy nhớ trước kia mình tới thăm Giang Oản Oản, lúc đó tiểu tử mới được sinh ra không bao lâu, bây giờ đã lớn như vậy rồi sao?

Sau đó lại nghĩ tới chuyện nữ nhi mắng mình, thậm chí còn đuổi mình ra khỏi cửa, bà ấy lại cảm thấy rất xấu hổ, từ đó về sau, Giang Hiền Vũ không cho bà ấy đến thăm Oản Oản nữa.

Mặc dù sau đó có vài lần lén lút tới, vốn dĩ chỉ muốn thăm ngoại tôn của mình nhưng sau nhiều lần không gặp được Đoàn Đoàn, lại nghĩ đến lần đầu tiên gặp tiểu tử, khi ấy cậu bé rất yếu, tiếng khóc yếu ớt như mèo con nên bà ấy đã cho rằng...

Bây giờ nhìn thấy bánh bao nhỏ trắng trẻo khỏe mạnh, trong lòng bà ấy lập tức tràn đầy sự trìu mến.

Đoàn Đoàn chớp mắt nhìn người đột nhiên xuất hiện, vốn dĩ cậu bé cảm thấy rất sợ hãi nhưng khi thấy đôi mắt Lý Tam Nương ngấn lệ nhìn mình đầy trìu mến, cậu bé lại cảm thấy hơi buồn bã. Vì vậy nhỏ giọng an ủi bà ấy qua cánh cửa: “Nãi nãi, người sao vậy? Người đừng khóc nữa!”

Giang Oản Oản đang cắt đồ ăn, đột nhiên nàng nghe thấy giọng nói của Đoàn Đoàn, vì vậy vội vàng lau sạch tay rồi đi ra khỏi phòng bếp.

Nàng nhìn lão nhân rưng rưng nước mắt ở trước mặt thì cảm thấy hơi nghi ngờ, nhưng lại không biết làm sao.

Lý Tam Nương gọi nàng rồi cầm lấy tay nàng, bà ấy nói: “Oản Oản, con đừng đuổi nương đi, nương... Nương... Chỉ muốn tới thăm con một lúc thôi.”

Giang Oản Oản mở to mắt, nguyên chủ vẫn còn phụ mẫu sao? Nhưng mà trong trí nhớ mà mình được nhận lại hoàn toàn không có chuyện của cha mẹ! Nàng còn tưởng rằng nguyên chủ giống mình, cũng là cô nhi...

Không... Không đúng! Suy nghĩ cẩn thận nghĩ lại, ngày đầu tiên mình vừa tỉnh lại, Tần Tĩnh Trì từng nói nguyên chủ bị phụ mẫu ép gả cho hắn.

Khi đó suy nghĩ của nàng đang rất lộn xộn nên không quá chú ý tới lời nói của hắn, vì vậy khi không nhận được ký ức về phụ mẫu của nguyên chủ, nàng đã cho rằng nguyên chủ không còn cha nương.

Nhưng vì sao cha nương là người quan trọng mà nàng lại không được nhận những ký ức này chứ?

Ngay khi Giang Oản Oản đang ngẩn người, mấy người Tần Tĩnh Trì và Lâm Lộ đã về từ sân sau.

Hắn nhìn thấy Lý Tam Nương đột nhiên xuất hiện thì cũng ngẩn người một lúc, sau khi phản ứng lại, hắn vội vàng nói: “Nhạc mẫu, người mau ngồi xuống đi!”

Tần Tĩnh Trì đã không gặp đôi phu thê Lý Tam Nương hai năm rồi.

Trước kia Giang Oản Oản khăng khăng muốn đoạn tuyệt quan hệ với đôi phu thê bọn họ, nhưng Lý Tam Nương vẫn luôn nhớ nữ nhi. Sau khi bọn họ thành thân, thỉnh thoảng bà ấy vẫn sẽ tới thăm nhưng lần nào cũng bị nguyên chủ đuổi ra ngoài.

Tuy vậy bọn họ vẫn là nhạc phụ và nhạc mẫu của mình nên Tần Tĩnh Trì vẫn đi thăm hai người họ, ai ngờ sau khi bị nguyên chủ biết được, nàng chạy đến làm loạn trước mặt hai người họ vài lần. Đồng thời cũng không cho Tần Tĩnh Trì đi nữa, thậm chí còn dùng Đoàn Đoàn để uy h.i.ế.p hắn.

Loading...