Dương Vĩ  dẫn  dễ dàng. Hai  còn  thì sững sờ một lúc mới kịp  hồn, lảo đảo  dậy, run rẩy chỉ tay  :
 
"Lý Mộng, cô điên ! Dương Vĩ là chồng cô đó! Cô tống    đồn,    mặt con trai thế nào? Anh  thi công chức còn  xong, cô hại đời    đó!"
 
 sững  – đúng thật,   đang ôn thi công chức.
 
Từ lúc  mang thai đến giờ, ngày nào cũng bảo là đang học. Cả năm nay    gì.
 
May mà   cắt đứt giấc mơ công chức của  .
 
 mở cửa chính,  thẳng:
 
"Không cần cảm ơn. Giờ thì các   thời gian mà  con tình cảm với   đấy."
 
Bà  chồng xây xẩm mặt mày,  nhờ chị chồng dìu  khỏi cửa.
 
Căn nhà trở  bình yên.
 
Thật tuyệt.
 
Dù chỉ năm ngày, cũng đáng giá!
 
   cần cảm ơn A Trạch.
 
   tương lai sẽ  .    rõ: Dương Vĩ  còn xứng đáng để dựa dẫm.
 
Giờ điều duy nhất   thể  là phục hồi sức khoẻ,    việc, và giành quyền nuôi con.
 
 tha thứ cho bản  vì từng mù quáng, từng yêu sai.   sẽ  tha thứ nếu  dẫm lên vết xe đổ một  nữa.
 
A Trạch khuyên  nên lắp camera trong nhà, phòng trường hợp  chồng và chị chồng   gây sự.
 
Nghe   lý,  liền đặt một chiếc trong tủ TV phòng khách.
 
Năm ngày , Dương Vĩ  về.
 
Lần  còn kéo theo hai  đàn bà .
 
Nhìn  vẻ    "cải tạo" chút ít, mặt mũi bớt hung hãn.
 
Vào nhà là  phịch xuống bàn ăn, bóc hạt dưa:
 
"Không   bảo mẫu ? Nấu cơm nhiều tí nhé, bọn  ăn ké luôn. Tiền thuê 5 ngàn chứ ít ."
 
Rõ , đổi chiến thuật đây.
 
 liếc A Trạch, nhướn mày:
 
"Đi  vài món sở trường của  ."
 
A Trạch ực một cái,  lúng túng:
 
"Thế   ?"
 
 gật đầu:
 
"Quá hợp! Mấy   chỉ xứng ăn loại đó."
 
Nửa tiếng , từ bếp vang lên một tràng la hét...
 
"Vãi chưởng! Múc nhựa đường   canh ?!"
 
"Nhìn như... canh cứt !"
 
"Ê, múc từ cống lên hả? Bộ tính cho tụi  ăn rác hả?!"
 
 mở cửa bếp,      đống đồ ăn  bàn...
 
 , chính là nó!
 
Mì tím nấu cải bắp tím + huyết lợn hầm cà tím.
 
Lần đầu A Trạch nấu cho ,  cũng tưởng là thuốc đen chữa thoát vị đĩa đệm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-minh-sinh-con-toi-thue-bao-mau-nam-trung-tri-ca-nha-chong/4.html.]
 
  xuống, cả bọn đồng loạt :
 
"Cô cho cháu  ăn cái thứ  á? Đến chó còn  thèm!"
 
 đảo mắt:
 
"Làm ơn dùng đầu mà nghĩ. Cháu cô mới 1 tháng, chó  ăn, nhưng mấy  ăn  mà? Mời, mỗi  một tô, đừng ngại!"
 
Cả ba giật b.ắ.n như thấy ma. Dương Vĩ liếc A Trạch, tức tối :
 
"   cuối!   chấp nhận  ở trong nhà .  thấy khó chịu!"
 
 vẫn  ăn  dửng dưng:
 
" thấy dễ chịu là . Hay    công tác tiếp ?  quen , nhà    vẫn  hơn."
 
Dương Vĩ thấy  lay chuyển , kéo  sang một bên:
 
"Nghe  , thằng đó   . Em với con ở nhà,  lo lắm. Thế  nhé, để  giới thiệu  mới, đổi A Trạch ,  chịu một nửa chi phí."
 
 
 c.h.ế.t lặng…
 
 là  đang  thiếu tiền, và một phần cũng  Dương Vĩ chịu trách nhiệm.
 
Nếu   thực sự  đổi...
 
Có thể...  cần ly hôn.
 
   ngờ—quyết định  suýt khiến  con  mất mạng.
 
A Trạch dường như nhận  sự do dự của , nhẹ nhàng gật đầu:
 
“Bên đó khi nào  thể tiếp nhận công việc,  sẽ rời . Phải bàn giao  thỏa  mới yên tâm.”
 
Câu   khiến tim  như nghẹn .
 
Những ngày qua,   là   đồng hành cùng  vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất, nhưng suy cho cùng… giữa chúng  chỉ là mối quan hệ thuê –  – thuê,  cũng đến lúc  kết thúc.
 
 nhẹ giọng đáp:
 
“Ừ, thời gian  thật sự nhờ  .”
 
Ánh mắt  bất giác  về phía giường em bé:
 
“Nếu   sự chăm sóc chuyên nghiệp của ,  lẽ  con    vượt qua nổi.”
 
Phải, chẳng ai    ôm đứa bé đang đói   qua  bao đêm dài khổ sở.
 
Cũng chẳng ai  vết khâu tầng sinh môn của  từng lở loét đến thế nào, càng  ai   từng sốt tới 39 độ vì viêm tuyến sữa,  mà vẫn  cố cho con ợ   mỗi cữ bú.
 
Tất cả những ký ức rời rạc đó, cuối cùng chỉ trở thành dấu ấn trưởng thành của riêng .
 
Hôm   rời , trời mưa  to.
 
 kiên quyết trả thêm cho  một tháng lương, coi như phí vi phạm hợp đồng.
 
 chỉ mong, nếu  dịp,  sẽ  … thăm  con  một .
 
Ngày mà  giúp việc do Dương Vĩ giới thiệu bước  nhà,  thật sự sốc nặng. Nếu  tận mắt thấy  …  tiểu tiện,   nghĩ đây là phụ nữ cải trang.
 
Vì  ư?
Đi vệ sinh cũng   đóng cửa!
 
 cố nén sự khó chịu, đóng cửa nhà vệ sinh ,  nhắc nhở qua khe cửa:
 
“Anh Lý ,   dùng nhà vệ sinh nhớ đóng cửa. Dù  trong nhà cũng  phụ nữ và trẻ nhỏ…”
 
Chưa  hết câu,    vênh váo đẩy cửa bước :
 
“Yên tâm  chị gái, loại như chị  cho  cũng chẳng thèm!”