Trong mơ, Tử Tang đạo nhân xuất hiện.
Ban đầu nghĩ ông là một ông lão tiên phong đạo cốt, ngờ là một đàn ông trung niên.
Tóc đen nhánh, bộ ria mép thẳng tắp cũng .
Ta kinh ngạc, hỏi:
"Ông... là Tử Tang đạo nhân?"
Người đàn ông mặt gật đầu.
"Chính là ! Ngươi kinh ngạc như , ngờ trẻ và tuấn tú đến thế ?"
Ta: "Ờ... ông quả thật trẻ!"
Chỉ là giọng già.
Và cái từ tuấn tú cũng…
Tất nhiên là .
Ta hỏi:
"Chẳng ông du ngoạn ? Sao xuất hiện ở đây?"
Tử Tang đạo nhân thở dài liên tục.
"Đừng nhắc nữa! Chẳng vì tên sư phản bội của !”
"Ban đầu đ.á.n.h bại , nhưng van xin tha mạng.”
"Ta nhất thời mềm lòng, tay sát hại.”
"Ai ngờ nhân cơ hội ám toán , nhốt trong viên lưu ly !"
Ta hỏi: "Sư của ông là ai?"
"Chẳng là Vương Túc Tinh!"
Thấy vẫn hiểu, Tử Tang đạo nhân : "Chính là chủ nhân của cái viện , cái ông lão râu bạc đấy!"
Ta giật .
"Ông là... Vương Thiên Sư?"
Tử Tang đạo nhân thấy, tức giận nhảy dựng lên.
"Phì! Vương Thiên Sư gì chứ! Hắn là Vương phản đồ! Vương tiểu nhân!
"Ta thề, đợi thoát ngoài, nhất định sẽ tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t !"
"Sư phụ, mau cho con cách cứu ! Lư Chiêu ở còn đang đợi đến cứu!"
"Lư Chiêu? Nó ?"
Ta kể chi tiết chuyện xảy với Lư Chiêu và cho Tử Tang đạo nhân .
"Thật là vô lý! Vương Túc Tinh ! Ngươi chỉ ức h.i.ế.p , mà còn ức h.i.ế.p cả tử của , món nợ tính toán kỹ với ngươi!"
Tử Tang đạo nhân tức giận, vẫy tay về phía : "Nhóc con! Lại đây ghé tai! Ta sẽ chậm, con cho kỹ!"
Ta theo.
Tử Tang đạo nhân cho một đoạn chú ngữ.
"Con học thuộc đoạn chú , lát nữa lên viên lưu ly. Viên lưu ly khó giải, từ bên ngoài mới tác dụng!"
Trước mặt Tử Tang đạo nhân, học thuộc lòng đoạn chú giải .
Tử Tang đạo nhân hài lòng gật đầu với .
"Được ! Con thể ngoài !"
Nói , ông vung tay áo, dùng chưởng phong nhẹ nhàng đẩy một cái.
Ta bừng tỉnh.
Nhớ những gì xảy trong mơ, vội dậy, ôm lấy viên lưu ly, chú giải.
Đọc xong chú ngữ, đầy hy vọng chờ Tử Tang đạo nhân xuất hiện.
đợi hồi lâu, viên lưu ly vẫn chút đổi nào.
Ta gọi mấy tiếng Tử Tang đạo nhân, bên trong vẫn tiếng trả lời.
Ta xuống, nhắm mắt, chuẩn nữa giấc mơ.
, tài nào ngủ .
Ta hoang mang!
Hai hàng nước mắt lăn dài má.
Lẽ nào tất cả chỉ là ảo giác của , thật sự thể cứu Lư Chiêu ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-khac-ngan-vang-noi-nguc-tu-tam-toi/chuong-17.html.]
Thoáng cái là mùng tám tháng Mười.
Sau bữa sáng, Vương Thiên Sư chuẩn khởi hành, nhà lao để áp giải Lư Chiêu.
Trong ngục bùa chú của ông .
Không giải bùa chú, những khác thể áp giải Lư Chiêu pháp trường.
Ta rút cây trâm gỗ đầu, chĩa thẳng bụng .
"Đưa cùng! Bằng sẽ đ.â.m xuống!"
Vương Thiên Sư lạnh: "Lão đạo tin, con ruột thịt của mà ngươi nỡ lòng nào g.i.ế.c c.h.ế.t?"
"Có gì mà nỡ? Cùng lắm thì cả nhà ba chúng , cùng xuống suối vàng!"
Trong mắt lộ sự kiên quyết, đầu nhọn của cây trâm tiến gần hơn đến bụng.
Vương Thiên Sư vẫn hề lay chuyển.
"Thủ đoạn của lão đạo , ngươi đấy! Ta cách khiến ngươi thể động đậy!"
"Điều đương nhiên tin!"
Ta lạnh lùng Vương Thiên Sư.
" cũng phát hiện , những bùa chú của ông, thể tùy tiện sử dụng!
"Cứ lấy ông định Lư Chiêu và mang mà , thể lực mà ông tiêu hao đến giờ vẫn hồi phục!
"Ta đúng ?"
"Nói bậy, gì chuyện đó!"
Vương Thiên Sư sức phủ nhận.
rõ ràng quan sát thấy, ông vẻ hoảng loạn như thấu.
Lần , càng tin suy đoán của !
Ta mở to mắt, lặng lẽ ông .
"Ta hỏi nữa, đưa ?"
"Được ! Đưa ngươi thì đưa! Ngươi đừng tưởng sợ ngươi, thấy ngươi đang mang thai, nên so đo với ngươi thôi!"
Vương Thiên Sư đưa đến nhà lao, mà thẳng đến pháp trường.
Sau ba ngày, cuối cùng cũng gặp Lư Chiêu.
Trên pháp trường, mặc một bộ đồ tù sạch sẽ, hiên ngang thẳng.
Ánh sáng lấp lánh trong mắt hề giảm chút nào.
Ta rơi lệ, lao đến ôm .
sợi dây thừng trói buộc hành động của .
Vương Thiên Sư sợ bỏ trốn, trói một ngôi lầu nhỏ cạnh pháp trường.
Lại sợ Lư Chiêu chống cự, một nữa định .
Ta lớn tiếng gọi tên Lư Chiêu, nhưng tiếng ồn ào xung quanh át giọng của .
Đây là tiếng của bách tính.
Họ tụ tập xung quanh pháp trường, tiễn Lư Chiêu một đoạn cuối.
"Đã đến giờ Ngọ! Hành hình!"
Giám trảm quan rút lệnh tiễn ném .
Đao phủ cầm cây đại đao, đến bên cạnh Lư Chiêu.
Hắn ngậm một ngụm rượu mạnh, phun lên lưỡi đao.
Hai tiến lên, cưỡng ép Lư Chiêu quỳ xuống đất.
Tim đau như d.a.o cắt, hai bàn tay dây thừng trói chặt, nắm chặt .
Ta cam tâm, nữa niệm chú.
Đọc xong một lượt, thêm một lượt nữa.
Tổng cộng mười .
Cây đao của đao phủ c.h.é.m về phía Lư Chiêu.
Ta đau khổ nhắm mắt, dám nữa.
Bỗng nhiên, bên tai truyền đến tiếng vỡ vụn của viên lưu ly.
Ngay đó, đỉnh đầu vang lên một tiếng hét lớn long trời lở đất.
"Đệ tử! Sư phụ đến !"