Một Khắc Ngàn Vàng Nơi Ngục Tù Tăm Tối - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-10-21 16:22:27
Lượt xem: 142
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/70ByQbCbPw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta một bên lời của Vương thiên sư, lòng đầy lo lắng.
Mặc dù cũng , chuyện giả vờ động phòng sớm muộn cũng sẽ lộ.
ông chỉ bằng một đôi mắt, thể dễ dàng thấu, tài năng thể xem thường.
Không lát nữa Lưu công công sẽ trừng phạt như thế nào.
Tay ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng.
Lư Chiêu nắm lấy tay , ánh mắt hiệu cho đừng sợ.
Lưu công công sững sờ một lúc, cuối cùng tin phán đoán của Vương thiên sư.
Ông đầu , đôi mắt nhỏ sáng rực như thể phun hai luồng lửa.
"Tiểu Mộc Chước! Ngươi giỏi lắm! Dám lừa gạt , lừa gạt cả Bệ hạ, ngươi đáng tru di cửu tộc, ?"
Lưu công công đang mắng hăng, bỗng một sợi xích sắt bay , đập thẳng sống mũi ông .
"Ái chà!"
Lưu công công kêu lên một tiếng t.h.ả.m thiết, đau đớn ôm mũi, còng lưng, mãi mới hồn.
Ông ngẩng đầu , mới thấy sợi xích là do Lư Chiêu quăng.
"Lư Chiêu! Ngươi! Ngươi dám đ.á.n.h ! Ngươi dám đ.á.n.h !" Ông tức giận nhảy dựng lên mắng.
Lưu công công hình thấp bé.
Cùng thẳng, ông Lư Chiêu giống như ngước một cây tùng.
Lư Chiêu nghịch sợi xích trong tay, thưởng thức Lưu công công như một con rối nhảy nhót.
Một lúc lâu , mới thong thả :
"Nữ nhân của , đáng tru di cửu tộc , do ngươi quyết định!"
"Ta sẽ thưa với Bệ hạ! Ngài mới là quyết định!"
Lưu công công đầu định .
Vương thiên sư túm lấy ông , nhịn khuyên nhủ:
"Lưu công công đừng nóng! Bệ hạ đang bận tâm chuyện của đoàn sứ giả Hồng Nhật quốc, nếu ông lúc quấy rầy, sẽ là điều bất lợi lớn!
"Dù thì mũi của ông cũng chỉ là vết thương nhỏ, lão đạo t.h.u.ố.c , lát nữa cho ông hai liều dán , đảm bảo khỏi ngay.
"Giờ đây, vẫn để bọn họ động phòng, sớm cháu để bẩm báo mới là việc quan trọng."
Lưu công công tức đến chảy nước mắt.
Hai hàng nước mắt chảy dài, hòa với m.á.u mũi, mặt trông như một cửa hàng nước tương.
Trông buồn .
lời của Vương thiên sư vẫn tác dụng với ông .
Ông lấy khăn tay lau m.á.u mũi, hỏi:
"Vương thiên sư cách nào ?"
Vương thiên sư vuốt râu, vẻ mặt đầy tự tin.
"Đương nhiên ! Lão đạo chỉ cách để bọn họ đêm nay động phòng, mà còn thể khiến bọn họ một con trai!"
Lưu công công lập tức phấn chấn.
"Có cách gì?"
"Thiên cơ bất khả lộ! Mời Lưu công công ngoài cửa ngục, chờ tin lành từ lão đạo!"
Vương thiên sư , đưa mắt và Lư Chiêu.
Ánh mắt đó quá bí ẩn và khó lường.
Ta và Lư Chiêu đều giật .
Lưu công công ngoài, trong ngục chỉ còn , Lư Chiêu và Vương thiên sư.
"Trong lòng hai chắc chắn đang oán trách lão đạo, nhưng hai hiểu lầm ! Năm đó là thời cơ để hai kết hợp, còn hôm nay thì chính là lúc!"
Vương thiên sư từ từ tiến về phía và Lư Chiêu, mỉm lấy hai lá bùa từ trong tay áo.
"Chiến vương, Mục Chước, đêm nay sẽ là đêm tân hôn , hồi hộp ?"
Lư Chiêu che chắn phía , đồng thời chất vấn:
"Vương thiên sư! Ông đang giở trò gì ? Ba năm , ông cố ý chia rẽ và Chước Nhi ? Và hôm nay vì ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-khac-ngan-vang-noi-nguc-tu-tam-toi/chuong-11.html.]
Vương thiên sư:
"Xem hai ngốc, đoán chuyện ba năm là do !
"Giờ đây thẳng với hai ! Ba năm , chia rẽ uyên ương, là vì thời cơ đến!
"Còn hôm nay, là thời cơ ngàn năm một!"
Lư Chiêu nhíu mày: "Thời cơ gì? Trong hồ lô của ông rốt cuộc bán t.h.u.ố.c gì?"
"Thiên cơ bất khả lộ! Sau hai tự nhiên sẽ !"
Nói , Vương thiên sư tung lá bùa trong tay lên đầu và Lư Chiêu, tay kết hình hoa sen, miệng niệm chú: "Đêm trăng tròn, thiên cẩu ăn mặt trời. Rồng đơn phượng lẻ, trời kết đất hợp. Rồng thần , lúc giáng, còn đợi đến bao giờ?"
Niệm xong chú ngữ, Vương thiên sư chỉ tay lên trời, hét lớn một tiếng: "Tới!".
Lập tức ánh sáng rực rỡ khắp căn phòng, như đang bay lên mây.
Một luồng khí nóng vô cớ bốc lên trong cơ thể.
Ta nắm lấy tay Lư Chiêu, cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
dường như vẫn đủ…
Cảm giác của Lư Chiêu dường như cũng giống .
Sợi xích , dường như cũng sống , tự động rơi xuống.
Trước khi choáng váng, cố gắng giữ một tia lý trí, về phía Vương thiên sư.
ông biến mất.
Chỉ còn một câu vang vọng trong tai :
"Hai cứ thoải mái, lão đạo đây!"
Hai chúng ngủ cho đến gần sáng mới thôi.
Ai ngờ nhắm mắt, ngoài cửa ngục tiếng ồn ào.
Không một , mà là một đám .
Họ chuyện rôm rả, náo nhiệt.
"Tối qua các ông thấy , một con rồng và một con phượng, đều phát ánh sáng vàng, đ.á.n.h nóc nhà giam !"
"Thấy , thấy , còn thấy, rồng vàng và phượng vàng, chính là bay từ trong phòng giam !"
"Trong nhà giam ai ở thế? Có thể dẫn dụ rồng vàng và phượng vàng, chắc chắn là thần tiên !"
"Không thần tiên, là Chiến vương và Chiến vương phi!"
"Chiến vương, ngài là một đại hùng, nhốt trong tù?"
"Haiz! Ngươi buôn bán quanh năm nên ! Không lâu đây, Chiến vương thông đồng với địch, xử tử!"
"Hừ! Chiến vương công huân hiển hách, lập bao nhiêu công lao cho Đại Nhạc quốc chúng ! Ngài thể thông đồng với địch ?"
" ! Không gì khác, chỉ riêng việc Chiến vương giành mười thành Tây Bắc từ tay Hồng Nhật quốc, ngài chính là thần trong lòng , là Chiến thần!"
"! Chiến thần! Chính là Chiến thần! Chiến thần thể thông đồng với địch! Chắc chắn là vu oan cho ngài !"
"..."
Mọi càng càng kích động, càng giọng càng to.
Phần lớn đều là bênh vực cho Lư Chiêu.
Trong đó còn xen lẫn tiếng quát mắng của lính gác.
Ta mệt mỏi trở , đối diện với Lư Chiêu.
Trong chiếc màn đỏ, ngũ quan rõ nét của Lư Chiêu bao phủ một lớp ánh sáng, điểm xuyết những giọt mồ hôi.
Đôi mắt vốn đang nhắm, cảm nhận ánh mắt của , từ từ mở mắt.
Đôi mắt đó vốn trong trẻo, thích nhất.
khoảnh khắc mở mắt , trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.
"Sao ?" Ta hỏi.
Lư Chiêu trả lời ngay.
Chàng chằm chằm trán , đồng thời đưa tay vuốt ve nó.
Nhẹ nhàng, từ tốn, xoa xoa .
Mãi lâu , nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán .
Thì thầm: "Bông hoa phượng xinh , trở ..."