MỘT KẺ TIỆN NHÂN - 9

Cập nhật lúc: 2025-06-04 00:37:02
Lượt xem: 4,615

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ là mỗi đều ấp úng, tìm cớ tặng chút đồ lặt vặt, nhưng tuyệt mở miệng lời gì rõ ràng.

 

Tiểu Mỹ bực bội:

“Có rắm thì mau phóng!”

 

Bình ca nhi đỏ mặt :

“Con… học ở Bạch Lộc Thư Viện nữa.”

 

Tiểu Mỹ đáp ngay:

“Muốn thì , thì thôi, mắc mớ gì tới ?”

 

Bình ca nhi mặt đỏ như gấc:

“Sao ăn lúc nào cũng thô lỗ thế chứ? Học tịch của con còn ở Bạch Lộc Thư Viện, thể tùy tiện chuyển sang nơi khác .

Muốn thôi học, giấy xác nhận từ song . Xin cho con một tờ tay, gửi đến cho của con.”

 

Tiểu Mỹ đang tháp ăn nho, liếc mắt một cái, cố ý kéo dài giọng:

“Ồ~ Thế thì ngươi cầu xin đấy——”

 

Bình ca nhi nghiến răng, cúi thi lễ thật sâu:

 

“Cầu xin mẫu , giúp con thôi học.”

 

Tiểu Mỹ đảo trắng mắt, thong thả bóc vỏ nho:

“Cầu cũng vô ích.”

 

“Ngươi—!”

Bình ca nhi tức giận đến giậm chân bình bịch.

 

“Ngươi thật là kẻ lời giữ lời!”

 

Tiểu Mỹ hì hì:

“Bởi vì vô học, đạo đức, chuyên môn nuốt lời, đó là sở trường của đó!”

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Bình ca nhi:

“…

“Vậy rốt cuộc thế nào thì mới chịu giúp con?”

 

Ta nóng ruột lên tiếng:

“Tiểu Mỹ cô nương, chuyện thể đáp ứng! Cô hiểu bên trong bao nhiêu lợi hại , Bạch Lộc Thư Viện… nơi bỏ là bỏ !”

 

22

 

Bạch Lộc Thư Viện tại phủ Vĩnh Khang kế bên, nơi đó vốn là phong địa của Vĩnh Vương.

 

Thế tử của Vĩnh Vương cũng đang theo học tại thư viện , còn mời nhiều đại nho về giảng dạy. Học trò xuất từ đó, thường sẽ Vĩnh Vương tiến cử kinh đảm nhiệm chức vụ, coi như một chân đặt con đường quan, bởi sĩ tử các nơi đều đổ xô tới.

 

Năm xưa, nhà nhờ cậy quan hệ với nhà họ Vương, bỏ một khoản bạc lớn mới đưa Bình ca nhi nhập học. Nay nhà họ Vương còn trông cậy nữa, thì càng nắm chặt cơ hội trong tay. Sao thể nghỉ là nghỉ chứ?

 

Tiểu Mỹ đến đó, mặt đầy vẻ tò mò.

 

“Ngươi cho , tại chịu đến Bạch Lộc Thư Viện học nữa. Nói , sẽ thư cho.”

 

Bình ca nhi cắn chặt răng, bướng bỉnh lắc đầu .

 

“Ta sẽ tự nghĩ cách.”

 

Hắn xoay bỏ , bước một nửa, thì đụng Cẩm Nguyệt đang cầm túi thơm tới.

 

“Đại ca ——”

 

Cẩm Nguyệt bất ngờ nắm chặt lấy cánh tay Bình Chương.

 

“Huynh với mẫu , kể hết cho , sẽ ép nữa .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ke-tien-nhan/9.html.]

 

Bình ca nhi bật lạnh lẽo:

 

“Nói thì ? Ta vẫn là quá ngây thơ. Trong mắt họ, chuyện đều quan trọng bằng tiền đồ của nhà họ Hạ.”

 

Cẩm Nguyệt lắc đầu:

“Không ! Nếu thật sự màng sống c.h.ế.t của chúng , thì họ gả nhà họ Vương , còn cần đoái hoài gì nữa?”

 

Bình ca nhi :

“Tình cảnh của khác . Muội mà gả cho Vương Văn Xương – cái tên cầm thú – e rằng sẽ mất mạng. Còn … chẳng qua là chịu nhục mà thôi.”

 

Tiểu Mỹ chen ngang:

“Bị nhục gì cơ? Trong thư viện bắt nạt ngươi ?”

 

23

 

Bình ca nhi đột nhiên xoay , nghiến răng nghiến lợi :

 

“Phải! Bọn họ lột sạch y phục của con, bắt con bò đất mà ăn cơm, còn sai con chui qua háng của Thế tử!

Chúng còn cướp hết bạc con mang theo.

Ở nơi đó, phận phân chia ba hạng chín bậc — tử thương hộ như con là hạng thấp nhất, ai ai cũng thể bắt nạt.

Dù học hành giỏi nhất, cũng thành hạng bét! Con cái nơi khốn nạn đó nữa!”

 

Ánh mắt rực lửa căm hận, tay siết thành nắm, run rẩy.

 

“Người cũng ép con tiếp tục đến đó sách ?”

 

Hắn bất chợt gào lên một tiếng, khiến Tiểu Mỹ giật nảy , vỗ n.g.ự.c trấn an.

 

“Không thì khỏi ! Ngươi hét cái gì chứ?

Đi, tới thư phòng thư cho. Ngươi , .”

 

Không ngờ nàng đồng ý dứt khoát như thế, Bình ca nhi sững , ngơ ngác nàng, tin nổi tai .

 

Cẩm Nguyệt khẽ, nháy mắt với ca ca:

 

“Thấy , bảo mẫu sẽ thương mà.”

 

Đến thư phòng, chỉ thấy phu quân đang vung bút chữ, còn Lưu di nương bên cạnh tay áo phất phơ, chuyên tâm mài mực, một cảnh giai nhân hiền nội, tình thâm ý mật.

 

Tiểu Mỹ chẳng khách sáo, rút ngay một tờ giấy trắng, trải lên bàn:

 

“Ngài ở đây , đúng lúc lắm. Viết cho Bạch Lộc Thư Viện một phong thư, bảo từ nay Bình Chương nhà học ở đó nữa.”

 

Phu quân mặt lập tức sa sầm, quẳng luôn bút xuống bàn.

 

“Nói nhảm cái gì đấy!

Bạch Lộc Thư Viện là nơi thế nào, bao nhiêu ! Sao thể nghỉ là nghỉ?”

 

Tiểu Mỹ thẳng:

“Tốt cái gì mà ! Toàn lũ chó khinh nghèo, bắt nạt yếu. Học hành thì ở chẳng học, để nó chịu nhục nữa! Ngài ?”

 

Phu quân hừ lạnh, vứt luôn bút lông xuống bàn.

 

“Bị bắt nạt thì ? Bình Chương, đây! Nhà nghèo hơn , ức h.i.ế.p một chút cũng là chuyện thường.

Nam nhi đại trượng phu, đến tí khuất nhục cũng chịu nổi, nên nghiệp lớn?

Cường giả xưa nay oán trách cảnh ——”

 

Chưa xong, Tiểu Mỹ cắt ngang:

 

“Nó mới mười sáu, một đứa nhỏ nửa lớn nửa bé, cường cái rắm gì mà giả?

 

“Cường giả tất nhiên oán than cảnh ! Vĩnh Vương Thế tử là cường giả, chính mới là kẻ khiến cảnh trở nên tồi tệ như thế, oán cái gì?

Loading...