Nói thật,   dám chắc thành công.
Thời  thiếu thốn đủ điều,  chỉ cố giữ sạch sẽ nhất  thể.
 
Ta đuổi sạch  dư, chỉ để  một đại phu  kinh nghiệm cầm máu.
Hách Tranh  ,  thở yếu ớt mà kiên định: “Hết sức mà .”
 
Ta  chuẩn  dụng cụ  dặn:
“Nhớ kỹ tên từng món  gọi, phẫu thuật cần gì  nấy.”
 
Lưỡi d.a.o rạch xuống, m.á.u rỉ  — tâm  lập tức yên tĩnh. Giờ đây, chỉ còn là một thầy thuốc.
Mũi tên rút , m.á.u phụt mạnh.
 
Ta quát: “Đừng động! Ngươi động một phần, cơ may sống giảm một phần. Muốn sống thì nhịn!”
 
Máu giảm,  bắt đầu khâu vết thương.
Cuối cùng, m.á.u ngừng chảy, mạch  định.
 
Ta  thở phào, mắt tối sầm, lảo đảo vài bước  ngất.
 
—--
 
Ba ngày  mới hồi sức.
Mộc Mộc bảo  suýt sảy thai.
Ta chỉ im lặng vuốt bụng, nghĩ  khi…  theo luân hồi  là phúc.
 
Mộc Mộc lau nước mắt, chỉ  cả phòng đầy bổ phẩm:
“Tướng quân lớn mạng, cô nương lập đại công, e rằng sẽ  ở  Hầu phủ.”
 
Ta mệt mỏi  lưng: “Ta mệt,  nghỉ.”
 
Tối , Hách Tranh tới. Nghe    phong Phiêu Kỵ tướng quân, ban vàng ngàn lượng.
Hắn  bên  thật lâu,  thở dài:
“Ngươi cứu mạng ,  cho ngươi một nguyện vọng.”
 
Ta do dự,  nhẹ nhàng :
“Chậm rãi nghĩ, lúc nào  thì .”
 
Khi  sắp ,  giữ tay, tha thiết:
“Ta  rời Hầu phủ.”
 
Ánh mắt  sáng lên khi kể về mảnh ruộng phía Nam, mùa bội thu, và cửa tiệm nhỏ cùng cha nuôi con.
Hắn thoáng sững,  vuốt trán :
“Thân còn  khỏe, đợi tỉnh táo hãy .”
 
Cửa khép , gian phòng lặng như tờ.
Ta vuốt bụng, lòng bi thương mà càng thêm quyết tâm:
Nếu thiên hạ  để con  sống,  sẽ mở đường cho nó.
 
Hách Tranh dường như  lời   hôm nọ chọc giận, để mặc  bặt vô âm tín  lâu.
 
Lần nữa y đến,  là khi tiết đầu thu  sang.
 
Y bẻ mấy cành quế, thong dong đặt nơi song cửa.
 
Một lúc  mới chậm rãi cất lời:
 
“Đã nghĩ kỹ  gì ?”
 
Ta cúi mi, giấu  bi thương nơi đáy mắt, khi ngẩng lên  là nụ  ngoan thuận:
 
“Thiếp thấy  minh châu trong phủ thật  mắt.”
 
Lời  dứt, Hách Tranh liền cất giọng sai bảo:
 
“Người , đem  minh châu Hoàng thượng mới ban, thêm mấy chiếc trâm vàng khảm chỉ mang tới đây.”
 
Trong lòng   nghĩ,  minh châu kích thước nhỏ, dễ đem theo bên  nhất.
 
Ngón tay y khẽ vuốt mu bàn tay , trong mắt tràn đầy ý :
 
“Sao tay nàng  lạnh thế .”
 
Đoạn   khoác cho  một chiếc áo choàng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ke-du-hanh-lac-loai-thay-doi-mot-trieu-dai/3.html.]
 
“Thu đến , nhớ thêm y phục.”
 
Ta ngoan ngoãn nhận ý , ôn nhu đáp:
 
“Tạ ơn hầu gia.”
 
Đầy tớ bưng  minh châu , viên ngọc to bằng quả trứng gà, phát  ánh sáng trong suốt.
 
Hách Tranh  dậy,  lấy một cây trâm vàng, chăm chú cài lên tóc .
 
Ngắm nghía một lượt, y dịu giọng :
 
“Nàng cứ yên tâm sinh con,  sẽ cho nàng một danh phận.”
 
Giọng y như ban cho  ân sủng tột bậc.
 
Thật lòng mà , với  phận như ,  thể   của hầu gia quả thực là ân đức lớn lao.
 
Hôm , y  bên , tụng kinh cả buổi chiều cho đứa nhỏ trong bụng.
 
Thoạt trông chẳng khác gì phu thê nhà thường dân.
 
Hách Tranh nhớ ơn cứu mạng,  ăn mặc dùng tới đều là hạng  nhất.
 
Ngay cả Mộc Mộc cũng bảo, hầu gia  từng đối xử với nữ nhân nào  như .
 
 thế thì ? Vạn sự đều là mệnh, chẳng do  quyết.
 
Đã  ai hỏi  một câu,   nguyện ý  ?
 
Kẻ cầm quyền  cho là  với ngươi, thì ngươi chỉ đành nhận lấy, còn  cao giọng hô “tạ ơn thánh ân”.
 
Dù Hách Tranh  đối với   đến , cũng chẳng ngăn  Hách phu nhân  y lựa chọn chính thất.
 
Thậm chí, nữ tử thế gia thường tình  chẳng lọt mắt bà nữa.
 
Bà để ý tới trưởng nữ  Thánh thượng sủng ái nhất — Trường An công chúa.
 
Nghe  công chúa    duyên với Phật, dung nhan hiền hòa như Bồ Tát, lòng cũng như Bồ Tát, bởi   thánh thượng yêu mến.
 
Ngày Thất Tịch, Trường An công chúa đích  đến hầu phủ.
 
Từ xưa giai nhân mến  hùng, Hách Tranh  là thiếu tướng  tuấn nổi bật, nàng thích y cũng là chuyện thường tình.
 
Hôm , Họa phu nhân sai  giấu  ở gian phòng phía , sắc mặt nghiêm nghị:
 
“Nếu để công chúa thấy ngươi, thì đừng mong sống nữa.”
 
Ta cúi đầu đáp thuận, nhưng trong lòng  tính sẵn kế hoạch.
 
Tiếng   từ tiền viện từng chập truyền tới.
 
Ta quỳ  tượng Bồ Tát, chắp tay khẩn cầu phù hộ cho  sự hanh thông.
 
Kiếp   vốn là kẻ vô thần kiên định, nhưng khi   chuyện chẳng do  định đoạt,  chỉ còn cách thành tâm tin rằng,  cao ắt  thần minh.
 
Cửa phòng khẽ kẽo kẹt mở ,  từ tốn  dậy, hành lễ với   đến:
 
“Tham kiến công chúa.”
 
Vẻ ngạc nhiên thoáng qua  mặt nàng,  nhanh chóng bình tĩnh :
 
“Kẻ đó là ngươi sắp xếp, đúng ?”
 
Ta  trả lời, nhưng cả hai đều ngầm hiểu.
 
Nàng thông minh, Thánh thượng nhiều công chúa như , chỉ sủng ái một  nàng, ắt  nguyên do.
 
Ánh mắt Trường An công chúa dừng nơi bụng , khẽ nhíu mày:
 
“Bụng ngươi  thế?”