Ta ngước lên  thẳng:
"Ta  sống."
 
Có lẽ ngoài dự liệu của , Hách Tranh im lặng hồi lâu.
Rồi ánh mắt dần đỏ lên,  phất tay tắt lư hương, siết chặt cằm , nghiêm giọng:
"Đây là kế sách của ngươi?"
 
Ta chỉ mỉm , vòng tay qua cổ , khẽ áp môi bên tai…
 
Tiếng thở của Hách Tranh càng lúc càng gấp gáp, cuối cùng  ôm chặt   ngực.
Hắn hận  dám tính kế, cố ý  dằn vặt, động tác dồn dập, nhanh và mạnh.
 
Màn trướng ấm áp, xuân tiêu thoáng chốc.
 với  mà , nơi  chỉ còn  một cái xác, một khí cụ để truyền nối huyết mạch.
 
Hồn  như rời khỏi xác,  bên lặng lẽ  tất cả.
Dẫu tự nhủ hết   đến  khác: “Chỉ để sống mà thôi, chẳng  gì nhục nhã”, nhưng  rõ tự khi nào, lệ  đẫm đầy mặt.
 
Hách Tranh hiếm khi nảy sinh chút thương xót, bàn tay dài khẽ lau  giọt lệ nơi khóe mắt:
“Ngươi… ngoan ngoãn  lời…”
 
Ta cúi mắt che  nỗi tủi hổ, ngẩng lên  là nụ  nhu thuận.
 
Xong việc, gia nhân sớm đợi ngoài cửa lập tức , nâng   khỏi phòng Hách Tranh.
Tắm rửa sơ qua,   ép uống một bát lớn dược bổ dưỡng  thể.
 
Hầu mẫu   quỳ nơi đất với ánh mắt ghét bỏ, vốn cho rằng  chẳng xứng với Hách Tranh, thấy  chướng mắt cũng là lẽ thường.
Trước khi , bà sai  đêm nay ở từ đường chép kinh, chớ manh tâm vọng tưởng.
 
Đêm đông tại từ đường lạnh buốt,  ánh đèn xanh,  chép suốt đêm bộ “Nữ đức”.
Gần sáng, Hách Tranh đến   một thoáng,   gì,   .
 
Nghe  tình thế phương Bắc ngày càng nguy ngập, e rằng chỉ một tháng nữa  sẽ xuất chinh.
Những ngày ,   trở .
 
Hầu mẫu lo đoạn tuyệt huyết mạch nhà Hách, bèn sai  ở trong phòng Hách Tranh, ngấm ngầm dặn dò  tìm cách.
 
Ba ngày , Hách Tranh trở về.
Ta khoác áo mỏng tựa cánh ve, khẽ nghiêng  tựa đầu giường, ánh mắt mơ hồ  .
 
Hách Tranh, rốt cuộc cũng là nam nhân m.á.u nóng, bên ngoài dù đoan chính kiềm chế, tận xương vẫn phóng túng.
Vừa mắng  học thói thanh lâu,    chính thất,  cúi đầu hôn lên môi.
 
Hừ, đàn ông!
 
Một tháng ,  hoài thai.
 
—---
 
Từ khi mang thai,   gặp  Hách Tranh.
Với ,  chỉ là công cụ sinh con;   thành việc, cần gì gặp . Ta cũng thấy thảnh thơi.
 
Hầu mẫu cho một nha  chăm sóc ,  thứ đều lấy đứa nhỏ trong bụng  trọng.
Nha  tên Mộc Mộc, xinh xắn, tính tình hoạt bát, giữa  và nàng chẳng giống chủ – tớ, chỉ như tỷ .
 
Qua rằm tháng Giêng, Hách Tranh lĩnh binh  trận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ke-du-hanh-lac-loai-thay-doi-mot-trieu-dai/2.html.]
Những ngày  vắng,  ở Hầu phủ yên .
 
Không việc gì,    y thư. Trước khi đến nơi ,  là y sĩ, nên sách  chẳng mấy khó.
Khi thì luyện khâu da lợn, khi thì thêu áo giày nhỏ cho con.
Nghĩ nếu  ngày trở về, cũng chẳng bỏ phí hết vốn liếng.
 
Cuối tháng, theo Hầu mẫu lên chùa khấn Phật, cầu cho Hách Tranh bình an trở về.
Khác họ,  cầu cho … vĩnh viễn  về.
 
Hắn  về, con  sẽ là huyết mạch duy nhất của Hầu phủ, dù   , cũng sẽ  nâng như châu báu.
Hắn mà về,  sẽ cưới vợ sinh con, khi  đứa nhỏ trong bụng  sẽ thành kẻ khó xử nhất.
Thân phận  rõ,  nuôi  danh nghĩa chính thê, nếu gặp   kế nghiêm khắc, e sống còn  bằng chết.
 
Ta khẽ xoa bụng — nơi đây đang  một sinh mệnh, kỳ diệu  bao.
Dù sự xuất hiện của nó là hồi ức nhục nhã nhất đời , nhưng đó là lựa chọn của , chẳng can hệ gì đến nó.
 
Ta hướng về pho tượng Phật vàng, chắp tay, thành kính khấn:
“Chỉ nguyện Hách Tranh, vĩnh viễn chớ trở về.”
 
 Phật chẳng  lời nguyện, giữa tháng Sáu, Hách Tranh trở về.
Toàn  nhuốm máu, mặt tái trắng.
Khi , con   sáu tháng.
 
—------
 
Hách Tranh gầy , da sạm đen, thêm vài vết sẹo  mặt,   khiêng  phủ.
Hầu mẫu thoáng   sợ đến ngất.
 
Người hầu rối loạn,     gì.
Phó quan  cùng quát lớn: “Còn  đực  đó  gì? Mau mời đại phu!”
 
Hách Tranh trúng tên nơi chiến trường, mũi tên ở chỗ hiểm gần tim.
Binh y  dám rút, đành đưa  về kinh.
 
Bao nhiêu đại phu, cả Thái y cũng  lượt tới, song chẳng ai dám động thủ.
Càng trì hoãn, sắc mặt  càng xám tro.
Ta  rõ,  rút tên thì chỉ còn đường chết.
Mà nếu  chết,    lợi.
 
Đại phu khuyên Hầu mẫu nên để Hách Tranh  lời trăn trối.
Tướng sĩ  cùng giận dữ: “Đây là ‘y giả nhân tâm’ ? Chưa trị  bỏ cuộc?”
 
Hách Tranh mê man, vô thức hộc máu.
Ta   định , nhưng bước đến cửa  khựng .
 
Lời thề Hy Lạp vang lên trong tâm:
“Ta nguyện hết sức loại trừ bệnh tật cho nhân loại… giữ gìn sự trong sạch và danh dự của y thuật.”
 
Dù  là kẻ thù,  cũng  thể thờ ơ  một sinh mạng.
 
Trong tĩnh lặng,  bước  phòng.
Ánh mắt  đen sâu, dù cận kề cái c.h.ế.t vẫn  áp lực.
Ta  chậm, rõ:
“Không để  thử, ngươi tất chết.”
 
Hắn im  lâu,  khàn giọng: “Được.”