Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười - Chương 69.

Cập nhật lúc: 2025-05-20 17:59:36
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KroxNriOP

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mai Tư Nặc sợ đến mức run lẩy bẩy hai lần, nép mình sau lưng Dung Dục.

Dung Dục cảnh giác nói:

“Cậu có thể nói, nhưng không được đe dọa Tư Nặc, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”

Phong Cương không để ý tới ông ta, rút từ túi ra một xấp giấy tờ:

“Tôi đã giúp Mai Tư Nặc làm thủ tục thôi học và được trường phê duyệt.”

“Đây là giấy xác nhận thôi học.”

Anh ném tờ giấy vào người Mai Tư Nặc.

“Đây là bằng tốt nghiệp cấp ba của cô.”

“Đây là bằng tốt nghiệp cấp hai của cô.”

“Đây là bằng tốt nghiệp tiểu học của cô.”

Tất cả… anh xé hết ngay trước mặt cô ta.

Xé xong, anh lạnh lùng nói:

“Toàn bộ quần áo, giày dép, túi xách mà cô và mẹ cô để lại ở nhà họ Phong đã đem cho người giúp việc.”

“Ảnh chụp và video liên quan đến hai người cũng bị xóa sạch.”

“Trang sức, nữ trang các người từng dùng cũng đã quyên góp cho tổ chức từ thiện.”

“Từ nay về sau, nhà họ Phong không còn một dấu vết gì liên quan đến cô và mẹ cô nữa.”

“Thế thôi.”

Mai Tư Nặc tức đến đỏ cả mắt, môi cắn đến mức sắp rỉ máu.

Hạt Dẻ Rang Đường

Những gì Phong Cương làm chẳng khác nào sỉ nhục trắng trợn, cố tình dằn mặt cô ta!

Nhưng không sao…

Cô ta tự nhủ:

“Đường còn dài.”

“Mình còn trẻ, nhất định sẽ có ngày trả được mối thù này.”

Dung Dục nắm tay con gái an ủi:

“Nhà họ Dung chúng ta không thiếu tiền. Những gì nhà họ Phong từng cho con, bố cũng có thể cho.”

Nói rồi ông ta kéo con gái lên xe, rời đi hiên ngang.

Phong Tước lầm bầm:

“Con nhỏ Mai Tư Nặc đúng là số đỏ, vừa bị đuổi khỏi nhà họ Phong đã có bố ruột đến nhận lại…”

Nói đến đây, anh lườm bố mình một cái, giọng đầy căm tức:

“Miệng bố nói yêu Mai Đại, c.h.ế.t rồi cũng muốn tro cốt chôn chung, vậy còn mẹ của bọn con là cái gì?”

“Chẳng lẽ giống như trên mạng đồn, bố cưới mẹ của bọn con chỉ vì công ty và tài sản của nhà mẹ?”

Phong Mang lạnh lùng đáp:

“Chuyện này phức tạp, mấy đứa đừng chen vào chuyện của người lớn.”

Phong Tước vừa định chửi—

Phong Cương đứng chặn trước mặt em trai, nhìn thẳng vào bố, hỏi nghiêm túc:

“Bố, con hỏi thật, mười năm trước, vào cái đêm em gái đốt phòng của bố, có đúng là bố đã đánh mẹ, ép mẹ ly hôn và từ bỏ quyền nuôi con không?”

Năm đó, khi mẹ mang thai Tiểu Chỉ, trong nhà phát hiện là con gái.

Bố và bà nội ra sức phản đối việc sinh con, còn liên tục gây khó dễ cho mẹ.

Nhưng mẹ kiên quyết giữ em gái, dọn ra ngoài dưỡng thai, rồi sinh em gái ở bên ngoài.

Sau khi sinh xong liền chuyển vào viện điều dưỡng, mãi đến khi Tiểu Chỉ bảy tuổi mới dọn về nhà họ Phong.

Suốt tám năm dài, ba anh em họ rất ít khi được gặp mẹ và em gái.

Thêm vào đó, người trong nhà luôn ám chỉ rằng mẹ yêu em gái hơn rất nhiều, còn nói mẹ không hề yêu cha bọn họ..

Nghe mãi thành quen, trong lòng ba người con dần nảy sinh khoảng cách.

Đặc biệt là lúc mẹ dọn ra ngoài dưỡng thai..

Ba anh em một đứa hai tuổi, một đứa bốn tuổi, một đứa sáu tuổi.

Đều đang ở độ tuổi rất cần tình thương của mẹ.

Chính vào lúc đó, Mai Đại dọn vào nhà họ Phong với thân phận bảo mẫu.

Bất kể bà ta có thật lòng hay không, nhưng bà ta quả thật chăm sóc ba đứa trẻ rất chu đáo, khiến chúng dần sinh lòng tin tưởng và ỷ lại.

Nhìn lại mới thấy:

Tất cả đều là âm mưu giữa bố và Mai Đại.

Họ lợi dụng việc mẹ không ở nhà, để Mai Đại đường hoàng bước vào, lấy lòng bà nội, lấy lòng ba đứa trẻ, rồi từ từ làm cho mẹ con xa cách.

Thời điểm ấy, bố và Mai Đại chắc chắn đã vụng trộm với nhau.

Mai Đại có thể đã thì thầm bên tai ba, khuyên ông không cho mẹ sinh đứa con gái đó.

Vì bà ta đã có con riêng, nếu mẹ tiếp tục sinh con gái thì sẽ khiến kế hoạch nhận lại con ruột của bà ta thất bại.

Khi mẹ chuẩn bị đón Tiểu Chỉ trở về nhà họ Phong, Mai Đại đã chủ động xin nghỉ trước vài ngày để tránh mặt mẹ.

Bà nội từng nói với ba anh em rằng:

“Mẹ các cháu và Tiểu Chỉ không thích dì Mai, nói rằng chỉ cần dì Mai còn ở nhà thì họ sẽ không quay về, nên dì Mai buộc phải rời đi.”

Những lời như vậy dần dần khiến họ có khoảng cách với mẹ và Tiểu Chỉ.

Dù vậy, họ vẫn chưa đến mức ghét bỏ mẹ và em gái. Trong lòng, thậm chí họ còn rất mong ngóng được gặp người mẹ xinh đẹp, dịu dàng hơn cả dì Mai, cùng với cô em gái đáng yêu, dễ thương.

Nhưng bố và bà nội thì lại không ưa gì mẹ và Tiểu Chỉ.

Bố rất lạnh nhạt với mẹ và em gái, thậm chí còn nói với ba anh em rằng mẹ không yêu ông, còn dạy Tiểu Chỉ ghét bỏ ông, nên bảo ba anh em đừng tiếp xúc với hai người họ.

Chỉ cần thấy ba anh em thân thiết với mẹ và em gái, bố lập tức sa sầm mặt.

Còn bà nội thì suốt ngày giám sát mẹ và Tiểu Chỉ, hễ thấy họ đến gần ba anh em là sẽ tìm cách ngăn cản, phá hoại.

Ban đầu, ba anh em còn thường xuyên tranh cãi với bà nội để bênh mẹ và em gái, thậm chí còn trừng phạt người giúp việc nói bậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ke-dien-thi-phe-gap-doi-hai-ke-dien-thi-phe-gap-muoi/chuong-69.html.]

Nhưng mỗi lần bố biết chuyện đều nổi giận, bênh vực bà nội và trừng phạt bọn họ.

Mà mỗi lần bị bố phạt, mẹ lại cãi nhau với bố.

Rồi bà nội lại bênh bố, còn Tiểu Chỉ thì bênh mẹ, cả nhà loạn như cái chợ.

Lúc đó, họ chỉ thấy rất mệt mỏi và không biết làm thế nào để xử lý mớ mâu thuẫn trong nhà.

Dần dần, họ không dám công khai chơi với mẹ và em gái nữa…

Để cắt đứt sự thân thiết của ba anh em với mẹ và Tiểu Chỉ, gia đình sắp xếp vô số lớp học thêm, tối về thì ngập trong bài tập.

Cuối tuần và nghỉ lễ cũng phải học.

Mùa hè và mùa đông thì đi trại hè, trại đông, du học nước ngoài…

Lên cấp hai thì bắt đầu ở nội trú…

Tiểu Chỉ rõ ràng đã cảm nhận được bầu không khí tồi tệ đó, nên luôn tỏ ra thù địch và hung hăng với mọi người trong nhà.

Tiếc rằng ba anh em còn nhỏ, bị người lớn tẩy não, lại đang tuổi nổi loạn, không hiểu rằng đó chỉ là cách Tiểu Chỉ tự vệ.

Chỉ nghĩ rằng em gái không thích họ, nên họ cũng chẳng muốn lấy lòng em gái nữa…

Hiểu lầm cứ thế tích tụ ngày càng sâu.

Thật ra, m.á.u mủ vẫn là m.á.u mủ.

Chỉ cần thời gian trôi qua, mối quan hệ giữa ba anh em và mẹ, cùng em gái chắc chắn sẽ được cải thiện.

Nhưng đúng vào lúc mối quan hệ bắt đầu chuyển biến tốt, thì lại xảy ra chuyện Tiểu Chỉ phóng hỏa muốn g.i.ế.c bố.

Hôm đó là kỳ nghỉ hè.

Ba anh em đang tham gia trại hè hoặc các hoạt động cạnh tranh học thuật, nên không có mặt ở nhà khi sự việc xảy ra.

Khi họ chạy về đến nơi, thứ họ thấy chỉ là căn phòng bị cháy đen cùng với người bố quấn đầy băng gạc, chân bó bột, khiến họ hoảng sợ tột độ.

Họ còn nghe bác sĩ bệnh viện tâm thần hỏi Tiểu Chỉ có hối hận vì muốn g.i.ế.c bố không.

Tiểu Chỉ trả lời rất nghiêm túc: cô không hối hận vì đã muốn g.i.ế.c bố, chỉ hối hận vì chưa g.i.ế.c được ông ta.

Họ nghe xong mà lạnh sống lưng, cảm thấy Tiểu Chỉ thật quá đáng sợ…

Sau đó, Tiểu Chỉ bị đưa đi.

Lúc đó mẹ đang hôn mê, không thể có mặt.

Sau khi tỉnh lại, mẹ không giải thích gì cả, chỉ rơi nước mắt và nói rằng tất cả là lỗi của bà, bà không thể ở bên cạnh ba anh em để chăm sóc, thật sự có lỗi.

Mẹ còn nói bà sẽ đi tìm Tiểu Chỉ, cố gắng đưa Tiểu Chỉ ra khỏi viện tâm thần, bảo họ đừng lo lắng cho mẹ và em gái…

Sau đó, mẹ ly hôn với bố, lặng lẽ rời khỏi nhà họ Phong, không nhắn lại gì, rồi mất hút không tin tức.

Ai ai cũng nói mẹ không cần họ nữa, đã có gia đình mới bên ngoài, nói mẹ chỉ yêu Tiểu Chỉ, không yêu họ.

Lúc đầu họ không tin.

Nhưng gọi điện mãi mẹ không bắt máy, nhắn tin mãi cũng không ai trả lời.

Dần dần, họ bắt đầu tin rằng có lẽ mẹ thật sự không yêu họ nhiều như họ tưởng…

Họ từng muốn đến thăm Tiểu Chỉ.

Nhưng bố không đồng ý, không chịu đưa họ đi, mà họ lại là vị thành niên, muốn thăm bệnh nhân tâm thần cần có người giám hộ dẫn theo.

Không có sự cho phép của bố, họ thậm chí còn không biết Tiểu Chỉ nằm viện ở đâu.

Họ nghĩ, có lẽ Tiểu Chỉ đã đi cùng mẹ rồi, sống một cuộc sống hạnh phúc, và họ không nên làm phiền hai người nữa…

Sau đó, Mai Đại quay lại nhà họ Phong làm bảo mẫu.

Bà ta dịu dàng quan tâm, hỏi han ân cần, thường xuyên nói:

“Khi buồn thì cứ khóc đi, dù mẹ các con không còn bên cạnh, nhưng dì sẽ mãi ở đây với các con…”

“Trong mắt dì, các con không chỉ là những đứa trẻ ngoan nhất thế gian, mà còn là con ruột của dì…”

Cứ như vậy, ba anh em dần chấp nhận bà ta là mẹ kế, và cũng chấp nhận Mai Tư Nặc ngoan ngoãn, nghe lời làm em gái nuôi.

Còn mẹ và Tiểu Chỉ dần trở thành ký ức chôn kín, không muốn nhắc tới.

Còn sự thật đằng sau tất cả biến cố, mãi đến hôm nay mới được phơi bày.

Phong Cương chưa bao giờ nghi ngờ những gì Tiểu Chỉ nói là thật.

Nhưng anh vẫn muốn chính miệng bố thừa nhận sự thật.

Phong Mang nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng bật cười mỉa mai:

“Nếu sự thật đúng như lời con điên đó nói, mày cũng định học nó g.i.ế.c bố à?”

Phong Cương siết chặt nắm tay:

“Chúng tôi có quyền được biết sự thật.”

Phong Mang cười lạnh:

“Mày tin cái gì, thì cái đó là sự thật.”

Nói rồi ông ta đóng sầm cửa xe, đạp ga rời đi như bão lốc.

Phong Cương nhìn chằm chằm theo hướng Phong Mang biến mất, đứng lặng rất lâu.

Một lúc sau, Phong Tước mới lên tiếng:

“Anh cả, anh định làm gì?”

Phong Cương nghiến răng, ánh mắt băng giá:

“Dù ông ta là bố ruột, cũng phải trả giá cho tội lỗi của mình.”

Phong Tước trầm mặc hồi lâu, rồi gật đầu:

“Đúng, ai cũng phải trả giá cho tội lỗi của mình.”

Bao gồm cả bọn họ.

Bao gồm cả Tiểu Chỉ.

Chỉ là Tiểu Chỉ đã phải trả giá bằng mười năm tự do và chia cách với mẹ.

Tiếp theo, đến lượt họ.

Còn lúc này, Phong Chỉ chẳng hay biết gì, cũng chẳng quan tâm đến chuyện của Mai Tư Nặc.

Cô đang livestream chơi game, thì nhận được điện thoại từ đạo diễn Vi.

Đạo diễn Vi hào hứng hỏi cô:

“Tôi đang lên kế hoạch cho một show thực tế ngoài trời siêu thú vị, cô có muốn tham gia không?”

 

Loading...