Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười - Chương 66.
Cập nhật lúc: 2025-05-20 17:58:26
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Bốp!”
Ly rượu trong tay Mã Hóa Long rơi xuống đất.
Chai rượu vang nhập khẩu trị giá cả trăm ngàn tệ b.ắ.n tung tóe, trông như m.á.u tươi loang trên sàn gỗ, vẽ thành một đóa hoa kỳ dị.
“A… anh là ai?”
Hắn run rẩy hỏi, tay cũng run, giọng cũng run:
“Tôi… tôi không quen anh.”
“Anh giả vờ tự tin, giả vờ có bản lĩnh trước mặt tôi, thật sự rất buồn cười.”
Sa Tuyệt bật cười, “Như bây giờ đây, rõ ràng đã sợ đến vỡ mật, mà còn cố tỏ ra không biết gì. Cũng giống như mười năm trước, sau khi lén sửa điểm thi rồi bị bố mẹ phát hiện, cái dáng vẻ đáng thương của anh y chang.”
Vốn dĩ Mã Hóa Long còn định giả vờ ngơ ngác.
Nhưng sự mỉa mai của Sa Tuyệt đã hoàn toàn chọc giận hắn.
Những ngày tháng cùng lớp với Sa Tuyệt lại hiện về, bao nỗi đau đớn, đố kỵ, tự ti, bất lực… ùa lên, như xiết lấy linh hồn hắn, khiến hắn vừa sợ vừa hận, mà vẫn uất ức chưa nguôi.
“Tôi có buồn cười cỡ nào cũng chưa từng ngồi tù!”
“Tôi dốt cách mấy cũng vẫn thi đậu đại học!”
“Cậu có khinh tôi cỡ nào, thì tôi cũng là công dân hợp pháp, trong sạch, chứ không như cậu, một tên ác ma g.i.ế.c ba cô gái, cả thế giới đều biết!”
“Còn nữa, mười năm cậu ngồi tù, tôi không biết sống vui vẻ cỡ nào!”
“Đó là mười năm hạnh phúc nhất, viên mãn nhất cuộc đời tôi!”
Sa Tuyệt chẳng hề tức giận, ngược lại càng cười sảng khoái:
“Nghe anh nói vậy, tôi thấy thoải mái rồi.”
“Một người rơi xuống địa ngục từ bùn lầy, làm sao đau đớn bằng rơi từ mây xanh xuống địa ngục?”
“Kịch bản đời anh, tôi đã viết xong từ lâu.”
“Sự trả thù dành cho anh… đã bắt đầu rồi.”
“Tôi khuyên anh, từ giờ muốn ăn món gì thì ăn, muốn chơi gì thì chơi, kẻo sắp tới chẳng còn cơ hội đâu.”
Mã Hóa Long nghe mà sợ hãi run người:
“Sa Tuyệt, tôi khuyên cậu đừng làm bậy…”
“Đây là Đông Đại, không phải nơi vô pháp vô thiên, cảnh sát và pháp luật sẽ không để anh muốn làm gì thì làm.”
“Tôi còn là người nổi tiếng, dưới trướng có cả đống nghệ sĩ và minh tinh, nếu tôi xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ gây chấn động.”
“Cậu… cậu mà dám động đến tôi, kết cục chỉ có cùng nhau c.h.ế.t mà thôi…”
“Cùng nhau chết?”
Sa Tuyệt bật cười khinh bỉ,
“Anh cũng tự tin quá mức rồi đấy.”
“Dọn dẹp rác rưởi như anh, còn dễ hơn cả thi giữa kỳ cấp một.”
Hai câu đó như d.a.o găm đ.â.m vào nỗi đau của Mã Hóa Long.
Phải biết rằng, từ nhỏ đến lớn hắn luôn là học sinh xuất sắc, thành tích chưa bao giờ rớt khỏi top ba của lớp.
Bố mẹ hắn, một người là bác sĩ trưởng khoa, một người là giáo sư đại học, luôn đặt kỳ vọng rất cao, dốc toàn lực bồi dưỡng hắn từ bé.
Hắn cũng tin rằng sau này mình sẽ thành tài, sẽ không thua kém gì bố mẹ.
Thế nhưng, khi lên cấp ba, một ngôi trường nổi tiếng nhất Minh Thành, tất cả bạn học đều là tinh anh.
Thành tích của hắn không còn nổi bật như trước, nhưng vẫn nằm trong top 10.
Cho đến khi lên lớp 11 và bị phân lớp.
Hắn cùng lớp, thậm chí cùng bàn với Sa Tuyệt.
Cơn ác mộng bắt đầu từ đó.
Dù là học gì, thi gì, đấu gì, Sa Tuyệt luôn giành hạng nhất một cách dễ dàng, bỏ xa người thứ hai một khoảng cách khổng lồ.
Không ai từng thấy Sa Tuyệt phải cắm đầu học như điên, thức trắng đêm, cày cuốc đến quên ăn quên ngủ…
Thậm chí, mỗi chiều học xong Sa Tuyệt vẫn có thời gian đi đánh bóng rổ, buổi tối ngắm sao, kỳ nghỉ thì chế tạo phần mềm, máy bay không người lái…
Tất cả đều công nhận: Sa Tuyệt là thiên tài trong các thiên tài, không cần cố gắng, cũng có được mọi thứ.
Chưa kể Sa Tuyệt sinh ra trong gia tộc trăm năm, diện mạo cực kỳ xuất chúng, tính cách lạnh lùng kiêu ngạo, đúng chuẩn nam chính bước ra từ tiểu thuyết.
Ban đầu, Mã Hóa Long cũng từng ngưỡng mộ Sa Tuyệt, lấy Sa Tuyệt làm mục tiêu.
Nhưng chẳng bao lâu, hắn phát hiện ra dù cố đến đâu, cũng chẳng chạm nổi đến gót chân của người kia.
Đã vậy, vì là bạn cùng bàn của Sa Tuyệt, hắn liên tục bị so sánh, cả bố mẹ, lẫn cô gái hắn thích, ai cũng vô tình hay cố ý nói những lời như:
“Con còn lớn hơn Sa Tuyệt mấy tuổi mà sao kém xa thế?”
“Con là bạn cùng bàn của Sa Tuyệt, phải học hỏi người ta nhiều vào…”
“Thành tích không bằng thôi cũng được, thể thao cũng kém, đến cả chiều cao cũng thua…”
“Điểm số sao ngày càng tệ? Từ top 10 xuống top 20, giờ đã gần đội sổ, mẹ thật thất vọng. Mẹ chẳng còn mặt mũi nào đi họp phụ huynh…”
“Con xem Sa Tuyệt kìa, đã đại diện quốc gia đi thi đấu rồi…”
…
Cứ thế, hắn dần đánh mất sự tự tin, mất đi sự quan tâm của thầy cô, bạn bè và cả tình thương của bố mẹ. Hắn trở nên nhạy cảm, tự ti và rụt rè…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ke-dien-thi-phe-gap-doi-hai-ke-dien-thi-phe-gap-muoi/chuong-66.html.]
Hai năm lớp 11 và lớp 12 đối với hắn là một cơn ác mộng không thể xóa nhòa cả đời.
Cũng chính quãng thời gian đó đã khiến hắn thi đại học không như mong đợi, chỉ đủ điểm vào một trường hạng hai, khiến bố mẹ vô cùng thất vọng.
Mười năm đã trôi qua.
Hắn tưởng rằng cơn ác mộng đó đã hoàn toàn kết thúc.
Nhưng Sa Tuyệt lại xuất hiện…
Còn tuyên bố muốn trả thù hắn…
Lại còn chế giễu hắn là kẻ vô dụng và đáng cười…
“Sa Tuyệt, tôi không sợ cậu!”
Hắn gào lên vào điện thoại một cách điên cuồng:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Tôi sẽ ghi âm, quay video, viết di thư!”
“Tôi sẽ nói với gia đình, người thân và bạn bè!”
“Bất kể xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không tự sát, cũng sẽ không tự dưng mất tích!”
“Nếu tôi biến mất hoặc chết, nhất định là do cậu hại tôi!”
“Cậu có gan thì g.i.ế.c tôi đi, thủ tiêu luôn xác xem có che nổi trời không!”
“Phụt!”
Sa Tuyệt cười khẽ như thấy chuyện gì đó rất thú vị:
“Xem anh sợ đến mức nào kìa.”
“Tôi là công dân tuân thủ pháp luật, sao có thể làm chuyện g.i.ế.c người phi tang xác được chứ?”
“Chết rồi là hết đau khổ.”
Giọng anh thản nhiên:
“Tôi không nỡ để anh không còn đau đớn.”
“Trên đời này có vô số cách để hành hạ con người mà không phạm pháp.”
“Tôi sẽ từ từ, từng chút từng chút một hành hạ anh, tận mắt chứng kiến anh thất bại, sụp đổ, và thưởng thức nỗi đau tự hủy của anh.”
Giọng anh vẫn đang cười, nhưng lại là nụ cười của ác ma đến từ vực sâu, vang vọng không dứt, đ.â.m thẳng vào đáy lòng Mã Hóa Long, khiến hắn run rẩy vì sợ hãi tột độ.
Mã Hóa Long run giọng nói:
“Tôi… tôi đã ghi âm hết lời cậu nói rồi…”
“Tùy anh.”
Sa Tuyệt vẫn cười,
“Chỉ cần nghĩ đến việc anh sẽ lại giống mười năm trước, dù cố gắng vùng vẫy đến đâu cũng không thắng nổi tôi, dù chỉ một lần, là tôi đã thấy vui rồi.”
“Không!”
“Tôi đã từng thắng cậu một lần!”
Mã Hóa Long gào lên đầy kích động:
“Mười năm trước ở Đông Nam Á, tôi đã thắng cậu một lần!”
“Cậu thua thảm hại!”
“Chỉ cần tưởng tượng đến việc cậu phải sống trong tù ở đó, ngày nào cũng bị phạm nhân X, là tôi đã cảm thấy mãn nguyện vô cùng…”
“Anh đừng tự nâng mình lên nữa.”
Sa Tuyệt vẫn không tức giận, giọng nói đầy mỉa mai:
“Chuyện năm đó, tôi đúng là thua thật.”
“Nhưng tôi thua là thua nhà họ Sa, không phải thua anh.”
“Anh chẳng qua chỉ là viên đá nhỏ mà Nhà họ Sa tiện tay nhặt lên ném vào tôi, đến lông cũng không tính là có.”
“Anh chỉ có thể trong trí tưởng tượng tự huyễn rằng mình đã đánh bại tôi. Thật đáng thương.”
Mã Hóa Long hoàn toàn mất kiểm soát.
Một tay hắn cầm điện thoại, tay kia đập mạnh xuống bàn trà, gào lên khản giọng như phát điên:
“Sa Tuyệt, cậu có gì mà kiêu ngạo chứ? Cậu cũng chỉ là con sâu nhỏ của Nhà họ Sa mà thôi…”
“Tút… tút… tút…”
Trong tai vang lên tiếng tút dài chói tai.
Sa Tuyệt đã cúp máy.
Mã Hóa Long bỗng như kiệt sức, điện thoại rơi xuống đất, cả người ngã vật lên sofa, thở dốc dữ dội như con cá hấp hối đang giãy c.h.ế.t khi bị kéo ra khỏi mặt nước…
Nỗi sợ hãi mà hắn trải qua trong mười phút ngắn ngủi đó, không ai hay biết.
Sa Tuyệt sẽ làm gì hắn, cũng chưa ai biết được.
Nhưng—
Chiều hôm đó.
Trên mạng lan truyền một tin tức chấn động:
Phong Tư Nặc cuối cùng cũng bị cảnh sát tìm thấy và áp giải đi, còn bị cư dân mạng chụp lại rõ mồn một, ảnh thật, bằng chứng thật.