Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười - Chương 63.

Cập nhật lúc: 2025-05-20 08:50:40
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phong Chỉ đang ôm một cái bát to tướng, vừa gặm trái cây vừa ăn kem.

Hạt Dẻ Rang Đường

Nghe đến đó, cô liếc mắt nhìn bà cụ Phong một cái, thản nhiên nói:

“Mẹ tôi nói, ai cũng có quyền tự do. Muốn vào viện dưỡng lão để tự kiểm điểm, hay đi sống với Phong Tư Nặc, là do bà tự chọn.”

Tất cả người giúp việc: …

Một là chọn leo núi đao.

Hai là chọn lội biển lửa.

Chỉ duy nhất không được chọn ở lại nhà này.

Rất tốt, rất “tự do”…

Bà cụ Phong hoàn toàn đơ người, khóc đến nửa chừng mà quên cả khóc tiếp, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng trên gương mặt đầy nếp nhăn, nhìn cực kỳ nhếch nhác và kinh khủng.

“Các người… các người thực sự định đuổi tôi ra khỏi nhà sao?”

“Tôi nuôi các người lớn thế này, các người lại còn giàu có thế kia, mà không muốn phụng dưỡng bà già này…”

“Hu hu hu, số tôi sao mà khổ thế này…”

Bà lại gào lên, vừa vỗ đùi vừa khóc như thể vừa mất con ruột:

“Kêu bố mấy đứa đến gặp tôi! Tôi không tin nó sẽ để mấy đứa đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy…”

Phong Cương cười lạnh:

“Bố đang chạy khắp nơi tìm Mai Đại, không lo công ty, cũng chẳng quan tâm chuyện trong nhà.”

“Ông ấy mê Mai Đại, bà thì thương con gái của Mai Đại, hai người đúng là mẹ con đồng lòng, chỉ thương người ngoài, không thương con cháu ruột.”

Cả nhóm người giúp việc đều nín thở, không dám thở mạnh.

Tuy đại thiếu gia không tàn nhẫn bằng đại tiểu thư, nhưng một khi anh nổi giận… cũng cực kỳ đáng sợ…

Bà cụ Phong lần này đúng là thảm!

Không, phải nói là thảm hơn bao giờ hết!

Mặt mũi bà cụ bị mắng đến chẳng còn gì để giữ.

Bà ngồi bệt xuống đất, đập tay xuống sàn, vừa khóc vừa lăn lộn:

“Nhà của tôi là ở đây! Tôi có c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t ở đây…”

“Tôi không muốn chuyển ra ngoài! Cũng không muốn sống với Nặc Nặc!”

“Ai đuổi tôi, tôi sẽ đi chết…”

Phong Tước tức đến bật cười:

“Bà cứ nói là không nỡ rời xa Mai Tư Nặc, cô ta tốt thế này tốt thế kia, vậy bây giờ cho bà sống với cô ta thì bà lại làm như bị ai g.i.ế.c vậy.”

Phong Hầu cũng mệt mỏi nói:

“Bà ơi, nếu bà không thích Mai Tư Nặc, thì xin bà đừng vì cô ta mà tổn thương chúng cháu.”

“Còn nếu bà thật sự thương cô ta, vậy thì cứ sống với cô ta, chúng cháu sẽ đưa tiền để bà an dưỡng, đảm bảo bà không phải chịu khổ.”

“Tôi… tôi…”

Bà cụ nghẹn lời, lăn ra đất lăn lộn, vừa khóc vừa kêu:

“Tôi vừa thương Nặc Nặc, vừa không muốn chuyển ra ngoài, có gì mâu thuẫn sao?”

“Tôi muốn Nặc Nặc quay về, sống với tôi! Thì sao chứ?”

“Các người định đánh c.h.ế.t bà già sao?!”

Mọi người: …

Một bà già vừa ăn vạ vừa khóc lóc, độ phiền toái +10086…

Phong Cương chẳng buồn dỗ nữa, đập bàn trà cái “rầm”:

“Hay thế này đi, bốn anh em chúng tôi chuyển ra ngoài sống, để bà ở lại căn biệt thự này một mình, thế bà hài lòng chưa?”

Phong Tước vỗ tay tán thành:

“Hay đấy! Ý kiến hay lắm!”

“Một mũi tên trúng hai đích, đôi bên đều vui vẻ!”

Bà cụ Phong lại đơ người lần nữa: …

Con trai thì lâu lắm mới về nhà.

Mai Đại và Nặc Nặc tám chín phần là không về nữa.

Nếu ba anh em Phong Tước cũng chuyển ra ngoài, thì chẳng phải bà sẽ trở thành người cô độc sao?

Nỗi sợ bị bỏ rơi khổng lồ ập tới trong lòng bà…

Bà đập sàn khóc rống:

“Các người… các người chán ghét tôi rồi!”

“Tôi già rồi, không làm được việc gì nữa, không giúp được gì, nên các người chê tôi, không muốn sống với tôi nữa…”

Phong Tước thì thầm:

“Lúc chúng cháu sinh ra thì nhà đã giàu sẵn rồi, chẳng cần bà nuôi, cũng không cần bà chăm.”

“Bà đừng lúc nào cũng mở miệng ra là nói ‘bà nuôi tụi bây lớn’, làm mấy cái chiêu trò đạo đức giả đó nữa…”

“Mày vừa nói gì đó?”

“Mày dám nói lại lần nữa không?!”

Bà cụ Phong tai thính vô cùng, vừa nghe được là nổi đóa, nhìn trái nhìn phải, chộp lấy một cái ly, nghiến răng nghiến lợi, đập thẳng lên đầu mình.

“Mày muốn bà c.h.ế.t thì nói thẳng đi!”

“Không cần dùng lời độc địa như d.a.o cùn cứa thịt thế đâu…”

Lúc này, Phong Chỉ đã ăn xong ly kem, đứng dậy, ngáp một cái nhỏ rồi nhìn về phía bà cụ Phong, nghiêm túc nói:

“Bà nói chuyện trước sau mâu thuẫn, tư duy lộn xộn, logic rối loạn, còn có khuynh hướng tự ngược, tự làm đau bản thân.”

“Cháu nghi ngờ tinh thần bà không bình thường.”

Đám người giúp việc: …

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ke-dien-thi-phe-gap-doi-hai-ke-dien-thi-phe-gap-muoi/chuong-63.html.]

Cô phân tích thì rất có lý, nói năng mạch lạc, chuyên gia hành người chứ không bao giờ tự hành, nhưng mà… tinh thần cũng không giống người bình thường lắm.

Bà cụ Phong thì như con mèo bị giẫm đuôi, phản ứng dữ dội:

“Mày mới là đồ thần kinh! Mày…”

Nhưng Phong Chỉ đã nghiêm túc nói tiếp:

“Tôi thấy, bà nên đến bệnh viện tâm thần Thanh Sơn ở lại vài năm thì hơn.”

Cả phòng tức thì lặng ngắt như tờ.

Người giúp việc choáng váng: …

Quá độc!

Cực kỳ tàn nhẫn!

Quả nhiên đại tiểu thư là kiểu “im thì thôi, mở miệng là chấn động”.

Ba anh em nhà họ Phong: …

Ý kiến này… hình như cũng không tệ.

Nhưng mà… có hơi… không nhân đạo?

Bà cụ Phong thì sợ đến trợn tròn mắt, há hốc miệng, cổ họng rung lên muốn phát ra tiếng nhưng lại nghẹn lại, chỉ có thể thở hổn hển, dồn dập…

Phong Chỉ vẫn nghiêm túc phân tích:

“Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn rất chuyên nghiệp, điều kiện và môi trường đều rất tốt.”

“Bà xem tôi ở bệnh viện đó suốt mười năm, giờ tinh thần tốt lắm đấy…”

Chưa dứt lời, đã thấy bà cụ trợn trắng mắt, tay chân co giật, ngất xỉu tại chỗ.

Người giúp việc: …

Nếu là họ thì chắc cũng bị dọa đến ngất như vậy thôi…

Ba anh em nhà họ Phong: …

Không hổ là em gái bọn họ.

Ra tay một cái, ba anh em cộng lại cũng không đấu lại nổi.

Phong Chỉ bước lên vài bước, ngồi xổm xuống, lật mí mắt kiểm tra, bắt mạch rồi nói:

“Bà chắc do chuyện của Phong Tư Nặc mà lo lắng quá độ, lại bị sốc tâm lý, nên nhất thời không chịu nổi, ngất đi thôi.”

“Mọi người đưa bà về phòng nghỉ, cho uống thuốc, nghỉ ngơi vài hôm là ổn.”

Quản gia Lưu dè dặt hỏi:

“Đại tiểu thư, vậy… chiều nay còn đưa bà đến viện điều dưỡng không ạ?”

Phong Chỉ suy nghĩ một chút:

“Đợi vài hôm nữa bà khỏe hơn chút, rồi để bà chọn lại ba phương án.”

Đêm qua xảy ra quá nhiều chuyện.

Bọn họ còn phải phối hợp với cảnh sát lấy lời khai tại khách sạn, đến tận bây giờ mới được về nhà, ai nấy đều mệt mỏi.

Chuyện của bà cụ, tạm thời hoãn lại.

Nói xong, cô quay sang chị Lượng:

“Chị thích bà và Phong Tư Nặc như vậy, sau này bà đi đâu, chị đi theo đó nhé.”

Mọi người giúp việc cùng rụt cổ lại.

Đến rồi!

Cuối cùng cũng đến lượt chị Lượng!

Quả nhiên, bất cứ ai đối đầu với đại tiểu thư, đều không thoát.

Chị Lượng biết mình đã phạm lỗi.

Trong lòng rất hoang mang.

Nhưng vẫn ôm chút hy vọng, cảm thấy mình cũng chỉ là bị Nhị tiểu thư lừa, lại được bà cụ che chở, chắc không sao to chuyện.

Ai ngờ, lại nghe thấy quyết định này…

Sấm sét giữa trời quang, chân mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất, khóc lóc:

“Đại tiểu thư, tôi biết lỗi rồi!”

“Nhưng tôi thật sự không cố ý, tôi chỉ đưa bà cụ đến gặp Nhị tiểu thư để xác định chỗ ẩn thân của cô ấy rồi báo lại cho nhà mình. Tôi không ngờ Nhị tiểu thư lại cho thuốc mê vào đồ uống…”

Phong Chỉ cắt lời:

“Chị không thích bà nội sao?”

Chị Lượng: “Có… thích.”

Phong Chỉ: “Vậy tôi để chị đi chăm bà, chị nên cảm thấy vui chứ.”

Chị Lượng: …

Vui cái khỉ gì!

Tôi còn trẻ, còn đẹp, còn muốn yêu đại gia, sao có thể theo bà cụ vào viện an dưỡng đầy người già và bệnh nhân?

Càng không thể rời khỏi Nhà họ Phong, đi theo bà cụ sống với nhị tiểu thư đã mang tiếng xấu đầy trời.

Lại càng không thể vào bệnh viện tâm thần…

Đến con heo cũng hiểu ý đồ trong lời nói ấy.

Chỉ có kẻ điên này lại dùng giọng điệu ngây thơ hỏi như thể đang thật lòng quan tâm.

Muốn chửi quá!

Nghẹn mấy giây, chị Lượng khóc rống lên:

“Tôi không nỡ rời khỏi ngôi nhà này, tôi yêu căn nhà này…”

“Nhưng nhà này không phải của chị.”

Phong Chỉ nghiêm túc nói:

“Chị chỉ là người được thuê làm giúp việc, nhà này bảo chị làm gì, thì chị phải làm nấy.”

“Nếu không muốn làm, thì xin nghỉ việc đi.”

Loading...