Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười - Chương 62.

Cập nhật lúc: 2025-05-20 08:35:48
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sa Tuyệt vẫn chưa nói xong.

“Còn một chuyện nữa, mấy ngày trước cháu trai yêu quý của các ông cùng để ý đến cùng một cô gái hát thuê trong quán bar. Hai bên nhiều lần vì cô ta mà tranh giành, thậm chí còn đánh nhau, miệng mồm thì ngông cuồng, rất nhiều người đều đã thấy.”

“Tối nay, hai người họ hẹn nhau vào phòng riêng để đấu rượu, ai thua thì rút lui.”

“Nếu Cao thiếu thực sự đ.â.m c.h.ế.t Trần thiếu, cảnh sát rất có thể sẽ cho rằng đó là vụ xô xát sau khi say rượu, Cao thiếu vô tình đ.â.m c.h.ế.t người. Mà chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi cả.”

Cao lão và Trần lão lại thêm một lần nữa kinh hãi: “Những chuyện này… đều là cậu tính trước sao?”

“Đúng thế.” Sa Tuyệt lười biếng nói, “Chưa rời khỏi trại giam, tôi đã nghĩ kỹ nên báo thù thế nào rồi.”

“Tôi không chỉ muốn bắt tất cả phải trả giá thật đắt, mà còn phải quang minh chính đại, làm một công dân tuân thủ pháp luật.”

Cao lão và Trần lão: “…”

“Điên rồi, cậu điên thật rồi.”

Sa Tuyệt: “Vậy các ông ký hay không ký đây?”

“Nếu không ký, thì để cháu trai các ông đền mạng đi.”

Trần lão cầm lấy bút, vẫn cố gắng thuyết phục: “Oan có đầu, nợ có chủ, cậu hà tất phải làm khó chúng tôi…”

“Bớt giở trò trước mặt tôi đi.” Sa Tuyệt cười nhạt, “Dù các ông không phải chủ mưu, cũng tuyệt đối không vô tội.”

Nói xong lại quay sang điện thoại: “Đâm thêm nhát nữa.”

“Tôi ký.” Trần lão hét lớn, “Tôi ký ngay! Đừng làm hại cháu tôi nữa!”

Chẳng qua là cùng ký tên với các cổ đông khác, trong cuộc họp hội đồng quản trị kiến nghị bổ nhiệm Sa Tuyệt làm tổng giám đốc công ty công nghệ trực thuộc tập đoàn… So với mạng sống của cháu trai, cái này rõ ràng là không đáng gì.

Cùng lắm là đắc tội với một vài người…

Cao lão thấy Trần lão ký rồi, ngoài thở dài cũng không còn cách nào khác, đành phải ký theo.

Ký xong.

Đóng dấu vân tay.

Sa Tuyệt cầm lấy bản kiến nghị, cẩn thận kiểm tra chữ ký và dấu tay của họ, sau đó búng tay một cái rõ to: “Biết thời biết thế mới là kẻ khôn ngoan.”

“Hy vọng sau này các ông thông minh hơn, đừng đối đầu với tôi nữa.”

“Nếu không, về già chắc chắn sẽ thảm hại, c.h.ế.t cũng không nhắm mắt đâu.”

Trần lão và Cao lão trầm mặc.

Sa Tuyệt không thèm để ý đến họ nữa, nói với điện thoại: “Đi thôi.”

Trong video, bàn tay đeo găng buông tay của Cao thiếu ra, biến mất khỏi khung hình.

Sa Tuyệt để lại địa chỉ hiện trường vụ án, rồi rời khỏi phòng bao.

Sau khi ngồi vào xe.

Anh theo thói quen lên mạng xem có chuyện gì đang xảy ra trên thế giới.

Internet lập tức dựa theo sở thích và cài đặt của anh, ưu tiên đẩy tin tức về Phong Chỉ.

Ngay lập tức, anh đã thấy được cảnh Vạn tổng nhào tới người Phong Chỉ, gương mặt liền lạnh hẳn đi, trong mắt lóe lên sát khí.

Anh không lập tức đến Đường Thành cứu Phong Chỉ.

Thứ nhất, không kịp thời gian.

Thứ hai, anh tin chắc Phong Chỉ sẽ không sao cả.

Thế nên anh lựa chọn hành động qua máy tính xách tay, tìm số điện thoại của Vạn Trung Lỗi và trợ lý của ông ta, sau đó sử dụng kỹ thuật hacker để xâm nhập và tắt toàn bộ điện thoại của bọn họ.

Tại sao phải tắt điện thoại?

Bởi vì anh muốn không ai có thể liên lạc được với tên cặn bã kia, không ai nhắc nhở ông ta, để ông ta cứ thế tiếp tục hành vi phạm tội , như vậy thì khả năng ông ta phải ngồi tù lâu hơn mới cao.

Nhưng như thế vẫn chưa đủ.

Hành vi xâm hại của Vạn Trung Lỗi chưa thành công, hơn nữa lúc đó trạng thái tinh thần của ông ta có vẻ không ổn, như thể đã uống quá nhiều. Lại thêm việc Phong Chỉ bị Phong Tư Nặc lừa đến, hành vi của ông ta chưa chắc đã đủ cấu thành tội hình sự.

Vì vậy, anh cần lật tung quá khứ của Vạn Trung Lỗi, tìm ra những chứng cứ phạm tội khác của ông ta.

Thế là, sau khi gặp mặt Tiểu Bạch, anh ngồi trên siêu xe tiến về Tống Thành.

Trên đường đi, anh đã điều tra rõ ràng tất cả các bất động sản mà Vạn Trung Lỗi sở hữu tại Tống Thành.

Loại rác rưởi như ông ta, chắc chắn không chỉ có mỗi cái tật “quy tắc ngầm với nữ nghệ sĩ”. Nhất định còn rất nhiều hành vi trái với đạo đức và vi phạm pháp luật khác.

Những chứng cứ đó gần như không thể đặt tại công ty.

Hoặc là để ở nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ke-dien-thi-phe-gap-doi-hai-ke-dien-thi-phe-gap-muoi/chuong-62.html.]

Hoặc là giấu trong những căn nhà khác mang tên ông ta.

Hạt Dẻ Rang Đường

Anh định lục từng căn một, kể cả căn biệt thự nơi ông ta sống cùng vợ con…

Vài tiếng sau.

Trời đã sáng.

Khi những người vừa tỉnh giấc lần lượt lên mạng hoặc xem tin tức, họ đều biết chuyện Vạn Trung Lỗi, cấp cao của công ty Anh Đào, không chỉ quy tắc ngầm với nữ nghệ sĩ mà còn mưu đồ xâm hại một cô gái thường dân.

Thế là toàn bộ mạng Internet bùng nổ.

Hình ảnh Vạn Trung Lỗi lõa thể xấu xí, cùng cảnh ông ta rượt đuổi, nhào đến người Phong Chỉ, lan truyền khắp nơi.

Dù nền tảng mạng đã nhanh chóng phong tỏa các video nhạy cảm này, nhưng những ai cần xem đều đã xem, cần tải đều đã tải.

Toàn mạng xã hội ngập tràn lời nguyền rủa.

Không chỉ mắng Vạn Trung Lỗi.

Mà còn mắng cả Anh Đào.

Đương nhiên cũng không tha cho Phong Tư Nặc.

Cổ phiếu của Anh Đào vừa mở phiên liền lao dốc.

Website chính thức bị dân mạng mắng đến tê liệt.

Tài khoản mạng xã hội của Anh Đào phải tắt chức năng bình luận.

Rất nhiều cư dân mạng, người hâm mộ và khán giả phẫn nộ tuyên bố:

“Cả đời này không bao giờ mua gói hội viên của Anh Đào nữa!”

“Đã mua thì đòi hoàn tiền, không hoàn được thì đem tặng khắp nơi, không để Anh Đào kiếm thêm một xu từ tôi!”

Trong cơn sóng dữ mắng chửi như vũ bão đó.

Cảnh sát Đường Thành ra thông báo:

Họ đã chính thức bắt giữ Vạn Trung Lỗi cùng các đối tượng liên quan có mặt tại hiện trường.

Hội sở nơi xảy ra vụ việc đã bị phong tỏa.

Hiện đang tích cực điều tra toàn diện vụ án.

Mong công chúng yên tâm, cảnh sát tuyệt đối không để oan sai người tốt, cũng sẽ không tha cho kẻ xấu.

Cảnh sát còn cho biết:

Nạn nhân không những trốn thoát an toàn và kịp thời báo án, mà còn gặp lại Phong Hầu, cả hai đều không bị tổn hại thực thể nào, xin cộng đồng mạng yên lòng.

Ngoài ra, cảnh sát đang toàn lực truy tìm Phong Tư Nặc, nếu có ai nhìn thấy xin lập tức báo cảnh sát.

Đối với Phong Tư Nặc, đây đã gần như là một lệnh truy nã bán chính thức.

Cư dân mạng đều chờ xem diễn biến:

“Phong Tư Nặc chẳng qua mới 18 tuổi, là một ‘nữ sinh độc hại’, Nhà họ Phong đang truy tìm, cảnh sát cũng đang tìm, cô ta có thể trốn ở đâu được chứ?”

Cô ta đang trốn ở đâu thì tạm thời chưa ai biết.

Nhưng hiện tại, Nhà họ Phong lại đang loạn thành một nồi cháo.

Phong Cương và Phong Tước cả đêm không ngủ, chạy khắp nơi tìm Phong Hầu và Phong Chỉ.

Sau khi tìm được, hai người lập tức mắng chửi Phong Tư Nặc té tát, đồng thời nghiêm khắc chỉ trích bà cụ Phong, nói bà nuôi ong tay áo, vô tâm vô phế, lại còn giúp sói cắn chính cháu ruột của mình, suýt chút nữa gây ra đại họa.

Bà cụ Phong không thể chấp nhận được việc đứa cháu gái ngoan mà bà yêu quý nhất thực ra chỉ đang lợi dụng tình cảm của bà.

Càng không muốn thừa nhận rằng mình đã mắc sai lầm lớn đến mức suýt hại c.h.ế.t cháu mình.

Bà cụ đập đùi khóc lóc, gần như đứt hơi.

“Các người lừa tôi!”

“Các người chắc chắn đang lừa tôi!”

“Nặc Nặc ngoan như vậy, mỗi lần tôi đến là nó hỏi han, gọt trái cây cho tôi, bóp vai, ngồi nghe tôi nói chuyện, còn nghĩ cách dỗ tôi vui…”

“Nó không thể nào hại tôi được, hu hu hu…”

“Nhất định là các người muốn tống tôi vào viện dưỡng lão, chỉ có Nặc Nặc là thương tôi, muốn cứu tôi khỏi hố lửa, các người ghen ghét nó, vu oan cho nó, không muốn để nó đưa tôi đi…”

Ba anh em nhà họ Phong đã chẳng còn muốn để ý đến bà cụ nữa.

Phong Cương lạnh nhạt nói:

“Nếu bà nội thích Phong Tư Nặc hơn cả bốn anh em chúng tôi, vậy thì bà cứ sống cùng cô ta đi.”

“Cảnh sát đang truy tìm Phong Tư Nặc, tìm được sẽ đưa cô ta vào tù.”

“Tôi sẽ đưa bà đến nhà khác ở trước, đợi khi cô ta ra tù, bà đi theo cô ta, đừng quay về nhà này nữa.”

Nói xong.

Anh ngập ngừng vài giây, nhìn sang Phong Chỉ:

“Tiểu… Chỉ, em thấy sắp xếp như vậy có ổn không?”

Loading...