Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười - Chương 6.

Cập nhật lúc: 2025-05-18 02:29:16
Lượt xem: 355

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi sáng.

Phong Chỉ còn ngủ đủ giấc, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa ầm ầm.

Giọng hét của Phong Tước vang vọng khắp biệt thự:

“Tiểu điên Chỉ, đây cho !!”

“Không phá cửa đó!!”

Đám giúp việc cách vài mét, mặt mày tái mét:

“Thiếu gia, ngài… ngài thực sự phá cửa ?”

Không phá thì là dối.

Mà phá thật thì… chẳng con điên sẽ làm trò gì nữa…

Phong Tước họ nhắc khéo, sắc mặt cũng biến. nghĩ đến việc hai về, ưỡn n.g.ự.c lên:

“Sợ gì chứ?”

“Anh hai về !”

“Anh yếu đuối như !”

“Cạch” — cửa mở.

Tay đập một bàn tay trắng trẻo thanh tú nắm chặt.

Phong Chỉ với mái tóc dài đen mượt, vẫn mặc bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng, gương mặt nghiêm túc :

“Anh phá cửa, em đợi ba phút mà vẫn phá.”

“Lại dối nữa.”

“Lần , phạt hai tiếng.”

Lại nữa?!

Sắc mặt Phong Tước trắng bệch.

Trận trói cổng tối qua vẫn còn là cơn ác mộng tỉnh.

Cả đêm ai dám cứu .

Chỉ quản gia với vài giúp việc dám lén thắp nhang muỗi, bón cơm nước.

Hết hàng xóm chỉ trỏ, đến bảo vệ khu dân cư tò mò kéo đến xem.

Cuối cùng bảo vệ thấy xót mới tháo dây giúp thoát .

Tới giờ, muỗi đốt vẫn còn thành từng mảng sưng tấy…

“Em… em dám…”

Mới thốt mấy chữ, lập tức nhận sai lời.

Phong Chỉ sang quản gia Lưu:

“Quản gia Lưu, lấy dây thừng đến.”

Quản gia Lưu mặt trắng bệch, còn kịp phản ứng thì—

Một giọng nam lạnh lùng vang lên:

“Có ở đây, đến lượt con điên như em làm chủ!”

Phong Chỉ ngước mắt, qua vai Phong Tước.

Một đàn ông trẻ tuổi, ăn mặc thời thượng, gọn gàng, trang điểm nhẹ nhàng trong đám đông, trừng mắt cô.

Là Phong Hầu — Anh hai của cô, làm diễn viên.

Khi còn ở viện tâm thần, cô từng xem phim đóng.

Nhiều bệnh nhân trong viện thích , bảo rằng mỗi thấy mặt là như thấy , cảm giác vô cùng thuộc.

Phong Chỉ :

“Nói dối thì phạt. Anh hai ba phạt ?”

“Không gọi ba!”

Phong Tước nhảy dựng lên:

“Anh vẫn quên thù tối qua !”

“Nhớ .” Phong Chỉ gật đầu, ngoan:

“Anh hai, Phong Tước phạt ?”

Phong Tước: “……”

A a a a!! Giận c.h.ế.t mất thôi!!

“Không gọi tên !”

“Không lễ phép gì cả!”

Phong Chỉ:

“Vậy em gọi là… lão tam nhé.”

Phong Tước:

“Cũng gọi là lão tam!!”

Phong Chỉ nghiêm túc hỏi:

“Vậy em gọi là gì?”

Mắt Phong Tước đảo qua đảo , nghĩ trò chơi khăm:

“Gọi là… chủ nhân!”

Phong Chỉ liếc từ đầu đến chân, gật đầu thành thật:

“Anh bình thường.”

Phong Tước suýt ngất:

Em mới bình thường!! Cả nhà em đều bình thường!!!

Người giúp việc: “……”

Thiếu gia, ngài là bình thường thì đừng chấp bình thường.

Chấp một câu thôi là sẽ thành bình thường đấy…

Ngoài … tuy bình thường trẻ con , nhưng mỗi cãi với đại tiểu thư thì càng trẻ con hơn…

“Phong Chỉ!”

Phong Hầu nghiêm mặt:

“Anh chỉ hỏi em một câu, em đuổi Nặc Nặc phòng khách ?”

Phong Chỉ: “Em đuổi cô phòng khách. Em chỉ đem đồ đạc của cô ném khỏi phòng của em. Em cho phép cô ở trong phòng em.”

Phong Hầu nghiêm túc :

“Anh yêu cầu em lập tức chuyển khỏi phòng , để Nặc Nặc . Nếu , em bản kiểm điểm 600 chữ… , là 1.000 chữ!”

Phong Chỉ: “Em chuyển.”

Phong Hầu: “…”

Anh đổi chiến thuật:

“Phòng của chỉ nhỏ hơn phòng bố và phòng một chút thôi, do kiến trúc sư nổi tiếng thiết kế, nội thất cũng cực kỳ.”

“Anh đổi phòng với em. Em ở phòng , để phòng cho Nặc Nặc, chứ?”

Phong Chỉ: “Không .”

Khóe miệng Phong Hầu giật giật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ke-dien-thi-phe-gap-doi-hai-ke-dien-thi-phe-gap-muoi/chuong-6.html.]

Con nhỏ cứng đầu thật…

Anh quanh trái , hạ giọng nhỏ chỉ để ba em :

“Lúc mới nghề, từng nhờ thầy phong thủy xem. Thầy phòng phong thủy , bình thường trấn nổi. Phòng của mới là phong thủy nhất.”

“Không thì nổi nhanh như , mới 3–4 năm thành ngôi ?”

“Em lời ha…”

Phong Chỉ: “Không !”

Cô khoanh tay lưng, vẻ mặt lay chuyển:

“Phòng chuẩn riêng cho em. Em chỉ ở phòng .”

Phong Hầu: “…”

Anh nghiến răng đổi chiến thuật nữa:

“Vậy như . Miễn em chịu nhường phòng, những gì Nặc Nặc , quần áo, giày dép, túi xách, trang sức, mua cho em hết.”

“Ngoài tặng em thêm một chiếc siêu xe. Được ?”

Phong Chỉ: “Không .”

“Em… em…” Phong Hầu tức đến mức bốc khói:

“Vậy em ! Muốn cái gì, cho em hết!”

Phong Chỉ lắc đầu:

“Em chẳng thiếu gì. Không cần cho em bất cứ thứ gì cả.”

“Em… em…”

Phong Hầu tức đến giậm chân, lùi mấy bước:

“Vậy thì còn cách nào khác. Anh đành nhốt em ‘phòng tối’, chờ em xong 1.000 chữ kiểm điểm mới .”

“Phòng cũng trả cho Nặc Nặc.”

Cái gọi là “phòng tối”, thật là… phòng sách.

Từ nhỏ Phong Hầu ghét học, mỗi phòng là như nhốt ngục. Nên trong mắt , đó đúng là “phòng tối”.

Phong Chỉ :

“Nếu làm thì là dối đó.”

Tất cả giúp việc: “…”

Lại nữa.

Lại bắt đầu .

Không là đại tiểu thư thắng, là nhị thiếu gia thắng đây…

Phong Hầu hất tóc mái nghiêng tạo kiểu với giá 1.800 một , ngẩng cao đầu:

“Nghe em học đánh trong viện tâm thần, lão tam với đám bảo vệ nhà đều đánh em.”

“Nên chuẩn kỹ càng.”

Anh vỗ tay hai cái.

Bốn lập tức xuất hiện lưng .

Hai nam hai nữ, nam mặc vest đen, nữ mặc vest hồng, ăn mặc chuyên nghiệp, ánh mắt sắc bén, khí thế phi thường.

“Họ là vệ sĩ của . Rất chuyên nghiệp, nhiều kinh nghiệm, lương mỗi bắt đầu từ một trăm vạn/năm.”

“Anh tin bốn họ trấn em, nhốt em phòng tối.”

Phong Chỉ quét mắt bốn một vòng, lắc đầu:

“Không , nên đổi khác .”

“Em, em dám xem thường ?!”

Phong Hầu tức điên, chỉ cô:

“Nếu họ nhốt em phòng tối, thì mang họ Phong nữa!”

Đám giúp việc: “…”

Nhị thiếu gia … mặc dù vệ sĩ của ngài chuyên nghiệp…

năng cẩn thận, xin đừng mấy câu chắc như đinh đóng cột đó…

Đại tiểu thư là dám làm thật đấy…

Phong Chỉ gật đầu:

“Vậy chờ em một chút.”

Phong Hầu vuốt mái tóc nghiêng cắt bởi nhà tạo mẫu nổi tiếng, mặt mũi đầy tự tin.

Con điên sợ !

Anh mà, là nam thần đang nổi, chỉ cần đó thôi cũng sáng chói cả sân khấu, cô gái nhỏ nào cưỡng mị lực của chứ?

Ngoài , mấy vệ sĩ của đều là tinh tuyển chọn từ công ty vệ sĩ quốc tế, ai cũng kỹ năng chuyên biệt riêng, giỏi dùng súng, giỏi cận chiến, chuyên theo dõi và phản theo dõi…

“Tôi chuẩn xong , các thể bắt đầu tay.”

Giọng của Phong Chỉ vang lên bên tai .

Anh hồn thì thấy Phong Chỉ buộc tóc thành đuôi ngựa, trong tay còn cầm… một cái búa nhỏ?!

Chiếc búa chỉ dài bằng nửa cẳng tay.

Đầu búa hai đầu, một đầu tròn, một đầu nhọn.

Không hiểu vì

Đám giúp việc thấy cái búa đó liền tự chủ mà tưởng tượng cảnh đại tiểu thư điên đập búa đầu họ như đập vỏ trứng, chất lỏng đáng sợ chảy

Không thể nghĩ tiếp!

Thật sự thể nghĩ tiếp nữa!

Quá kinh dị

Cả đám rùng một cái, lập tức dẹp sạch mấy ý tưởng đáng sợ, lùi về vài bước.

Phong Hầu chằm chằm cây búa trong tay Phong Chỉ:

“Em cầm búa làm gì?”

Phong Chỉ: “Để đập .”

Phong Hầu tự chủ lùi thêm hai bước:

“Đập ai cơ?”

Gương mặt , làn da , dáng , quý báu, cần bảo dưỡng.

Không thể thương, thể sẹo, thì phim .

Phong Chỉ: “Ai dám động em thì em đập đó.”

Phong Hầu nuốt nước bọt:

“Em đang đe dọa ?”

Phong Chỉ: “Em đang sự thật.”

Phong Hầu nghiến răng:

“Các … bắt lấy nó!”

Ngay lập tức, một nữ vệ sĩ tiến lên thật nhanh, một tay định chụp lấy cổ tay Phong Chỉ, tay còn định khóa vai, rõ ràng là quật ngã cô.

Hạt Dẻ Rang Đường

tay cực kỳ nhanh, đến mức thường tuyệt đối thể tránh kịp.

động tác của Phong Chỉ còn nhanh hơn.

“Cạch.”

Ngay lúc nữ vệ sĩ đưa tay tới, một búa giáng thẳng xuống khuỷu tay cô .

Loading...