Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười - Chương 58.
Cập nhật lúc: 2025-05-20 04:10:28
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gần nửa đêm.
Phong Hầu vừa tan làm, đang ăn khuya cùng trợ lý và các thành viên đoàn phim thì bất ngờ nhận được cuộc gọi video từ bà nội.
Anh đi sang một bên và chấp nhận cuộc gọi.
Bà cụ Phong ngồi trước bàn trà, khóc lóc thảm thiết:
“Con điên đó muốn đưa bà vào viện dưỡng lão, chiều mai là đi rồi!”
“Bà nói cho cháu biết, dù c.h.ế.t bà cũng không đi!”
“Cháu nhìn thấy chưa, trên bàn có một đĩa gạch cua, ai dám đưa bà đi thì bà sẽ ăn hết đĩa gạch cua này.”
Bà cụ bị dị ứng nặng với cua.
Nếu ăn vào mà không được cấp cứu kịp thời thì có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Phong Hầu giật b.ắ.n người, vội vàng an ủi và khuyên can bà đừng kích động.
Bà cụ vừa khóc vừa nói:
“Trong đám cháu, chỉ có cháu là hiếu thảo nhất, là người bà tin tưởng nhất, cũng ghét con điên đó giống bà.”
“Sau này bà muốn sống với cháu, cháu lập tức lái xe đến đón bà đi.”
“Bà cảnh cáo cháu, đừng cho bất kỳ ai, nhất là con điên đó, biết bà đang ở ngoài. Nếu không, bà sẽ c.h.ế.t cho các cháu xem…”
Phong Hầu há miệng, muốn nói “Bây giờ cháu không còn ghét Tiểu Chỉ nữa”, cũng muốn nói “Cháu là người trẻ yêu thích cái mới, không muốn sống riêng với bà”.
Nhưng anh biết mấy ngày nay bà nội bị kích động quá nhiều, tâm trạng rất bất ổn. Giữa đêm mà còn bị kích thích thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Chỉ có thể bất đắc dĩ đáp:
“Được rồi, cháu đi đón bà ngay, bà đang ở đâu?”
Bà cụ theo lời Phong Tư Nặc báo cho anh một địa chỉ, sau đó dặn dò kỹ lưỡng:
“Cháu phải đi một mình, đừng dẫn ai theo, kẻo lộ chuyện để con điên đó đến bắt bà đi.”
Phong Hầu vừa mới xin nghỉ mấy hôm để về giải quyết chuyện của Phong Chỉ, hôm qua mới quay lại đoàn phim, khiến cả ê-kíp phải tăng tốc làm việc bù lịch.
Nên lúc này anh cũng không muốn phiền ai.
Vì vậy anh đồng ý với bà, chào hỏi mọi người xong thì lái xe rời đi một mình.
Sau đó xảy ra chuyện gì, mọi người không rõ.
Chỉ biết là,
Nửa tiếng sau.
Khi Phong Chỉ đang chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên nhận được một tin nhắn.
Cô tiện tay mở ra.
Đó là một đoạn video.
Ánh sáng trong video khá mờ, nhưng vẫn nhìn rõ người trong đó là Phong Hầu.
Anh nhắm nghiền mắt, không mặc áo, nằm im trên ghế sô pha, trông như đang ngủ.
Trong video xuất hiện một bàn tay đeo găng.
Hạt Dẻ Rang Đường
Tay đó đang cầm một ống tiêm chứa chất lỏng.
Phong Chỉ: ??
Ngay sau đó, cô nhận thêm một tin nhắn nữa:
“Trong vòng 30 phút phải có mặt tại ngã tư đường Phong Lâm, đến nơi chúng tôi sẽ nói cho cô biết vị trí chính xác của Phong Hầu. Trễ một phút, chúng tôi sẽ tiêm cho anh ta một mũi. Nhớ kỹ, chỉ được đi một mình, không được báo cảnh sát, không được để bất kỳ ai biết. Nếu vi phạm, mũi tiêm này sẽ hủy hoại Phong Hầu hoàn toàn.”
Phong Chỉ: …
Anh ba vừa bị bắt cóc, giờ đến anh hai?
Chiêu này… quen quá rồi đấy.
Cô lấy ra một sợi cáp dữ liệu, từ tốn kết nối điện thoại với máy tính, sau đó bắt đầu thao tác nhanh trên bàn phím để định vị đối phương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ke-dien-thi-phe-gap-doi-hai-ke-dien-thi-phe-gap-muoi/chuong-58.html.]
Đồng thời, cô nhắn lại với giọng điệu thong thả:
“Cô là Phong Tư Nặc phải không? Anh hai tôi đối xử với cô tốt như vậy, sao cô có thể làm thế với anh ấy?”
Ai là hung thủ không quan trọng.
Cô chỉ cần kéo dài thời gian, tranh thủ xác định vị trí của đối phương và gọi cảnh sát.
Đối phương mấy giây sau mới trả lời:
“Rất vui vì cô nghĩ là cô ta làm. Dù sao đi nữa, quá giờ là không đợi.”
Phong Chỉ: “Cho tôi nghe anh hai nói một câu, tôi cần xác nhận anh ấy còn sống, nếu không thì tôi không đi.”
Đối phương: “Không được, chỉ vậy thôi.”
Sợ đối phương sau khi nhắn tin xong sẽ tắt máy, Phong Chỉ lập tức gửi tin nhắn đã soạn sẵn:
“Vậy thì tôi không đi nữa. Anh hai tôi là minh tinh nổi tiếng, nếu cô không sợ bị truy nã toàn quốc thì cứ việc tiêm bao nhiêu mũi tùy ý.”
Gửi tin nhắn xong, cô tiếp tục bẻ khóa để định vị đối phương.
Nhưng chưa được mấy giây, đối phương đã nhắn lại:
“Cô không sợ mẹ cô biết anh hai cô gặp chuyện sẽ đau lòng sao? Hay là cô cũng độc ác giống mẹ cô, vì một thằng đàn ông không ra gì mà bỏ chồng bỏ con, còn cô thì thấy anh ruột gặp nạn cũng làm ngơ, khoanh tay đứng nhìn?”
Phong Chỉ đọc đến đây, “vù” một tiếng đứng bật dậy, đáp lại ngay:
“Tôi đi ngay đây, chờ đấy.”
Bắt cóc anh hai cô thì thôi đi.
Dám mắng cả mẹ cô nữa à?
Cô nổi giận rồi.
Cô muốn đánh người.
Đối phương có bẫy?
Không sao. Quét sạch là được.
Thế là cô mặc nguyên bộ đồ bệnh nhân, tóc dài xõa xuống vai, xỏ vào đôi giày thể thao trắng mới tinh, chạy ra tiền viện, phóng lên chiếc mô-tô vừa mua, như tia chớp lao ra ngoài.
Tại một hội sở dưỡng sinh cao cấp trên đường Phong Lâm.
Giờ này đã quá lâu so với thời gian đi ngủ thường ngày của Vạn tổng.
Thế nhưng ông ta không những chưa buồn ngủ, ngược lại còn mỗi lúc một hưng phấn.
Đặc biệt là “người anh em tốt” của ông ta , giống như trở lại tuổi mười tám, hưng phấn chưa từng có, khao khát cháy bỏng, không ngừng kích thích thần kinh khiến ông ta ngứa ngáy, bứt rứt cả người…
Ông ta lại gọi cho Phong Tư Nặc:
“Chị cô đâu rồi?”
“Giờ này mà chưa tới, bình thường tôi ngủ lâu rồi đó.”
Phong Tư Nặc dịu dàng ngọt ngào:
“Chị ấy biết ngài muốn gặp, nên cứ nhất quyết tắm thêm một lần nữa, còn trang điểm nhẹ một chút mới chịu ra cửa.”
“Chị ấy đang trên đường đến rồi, sắp tới thôi.”
“Ngài là người có gu, chắc chắn hiểu rằng những món ngon nhất luôn cần thời gian để chế biến, như thế mới có thể tận hưởng trọn vẹn.”
“Tôi cam đoan với ngài, chị tôi ngoài đời còn tươi mới ngọt nước hơn cả trong ảnh.”
Vạn tổng nhìn chằm chằm vào ảnh của Phong Chỉ, lại nuốt nước bọt:
“Thôi được, để tôi ráng chờ thêm chút nữa.”
Cô gái này, không chỉ có ngoại hình xuất sắc:
Đôi mắt như bầu trời đầy sao đêm hè, đôi môi như đóa hồng sắp nở, khuôn mặt bình thản như biển lặng bao la…
Nếu cô biết cách “hầu hạ” cho tốt, ông ta không ngại nhận cô l.à.m t.ì.n.h nhân ngoài luồng, sau này sẽ một lòng sủng ái, dốc hết tài nguyên để biến cô thành minh tinh hàng đầu, không ai sánh kịp…
Càng nghĩ, “người anh em tốt” của ông ta càng kích động, thân thể càng lúc càng nóng rực, trán bắt đầu toát mồ hôi.
Ông ta không chịu nổi nữa, liền kéo phăng áo choàng tắm, lộ ra bộ n.g.ự.c lỏng lẻo và chiếc bụng mềm nhũn, rồi lại tự rót nửa ly vang đỏ, vừa uống vừa đi đi lại lại trong phòng…