Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười - Chương 57.
Cập nhật lúc: 2025-05-20 04:10:14
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không ai biết trước khi gọi điện cho Bà cụ Phong, Phong Tư Nặc đã trải qua chuyện gì.
Tối hôm qua.
Chị Thẩm dẫn cô ta đi gặp Vạn tổng.
Vạn tổng vừa từ nước ngoài trở về, vì bận công việc và chênh lệch múi giờ, nên dạo gần đây ông ta chỉ xem tin tức chính thống, gần như không quan tâm đến những tin tức giải trí trên mạng, cũng chưa biết gì về ân oán giữa các anh em nhà họ Phong.
Thẩm Hoa nói với ông rằng Phong Tư Nặc chỉ là em gái nuôi của Phong Hầu, nhà họ Phong không ủng hộ cô ta dấn thân vào giới giải trí, nên cô ta đành tìm đến ông, để nhờ giúp đỡ.
Sau khi gặp mặt, Vạn tổng tỏ ra rất hài lòng với Phong Tư Nặc, còn nói chỉ cần cô ta chịu “cống hiến”, vai nữ chính trong bộ phim kia chắc chắn sẽ là của cô ta.
Phong Tư Nặc khéo léo nâng ly rượu kính ông ta:
“Với một diễn viên mà nói, gặp được một vai diễn tốt, một tác phẩm phù hợp là điều vô cùng quý giá. Gặp được rồi thì tất nhiên tôi sẽ dốc toàn lực, không tiếc bất kỳ điều gì.”
Vạn tổng xoa tay cô ta, cười một cách thân thiện:
“Ngày mai tôi phải đi công tác ở Đường Thành, tối mai bảy rưỡi, cô đến hội sở Phong Lâm ở đường Phong Lâm, tôi sẽ nói chuyện kỹ hơn với cô về vai diễn.”
Cứ như vậy.
Tối nay, đúng bảy giờ ba mươi.
Cô ta có mặt tại hội sở Phong Lâm như đã hẹn.
Hội sở Phong Lâm có nhà hàng, có karaoke, có phòng tắm, rạp chiếu phim riêng, thẩm mỹ viện…
Tất nhiên, cũng có cả phòng nghỉ qua đêm.
Vạn tổng rất có kinh nghiệm, cũng rất biết “tạo không khí”, không vội vàng “chỉ dạy” cô ta ngay, mà trước tiên cùng ăn tối, sau đó xem một bộ phim tình cảm bị cấm chiếu.
Xem xong thì đi hát.
Hát đến mười giờ, ông ta lại cho cô ta đi tắm rửa, làm đẹp toàn thân.
Đến gần mười một giờ đêm.
Cô ta mặc chiếc váy ngủ mỏng manh gợi cảm, vừa nén cơn buồn nôn và sợ hãi, vừa bước vào căn phòng sang trọng.
Vạn tổng khoác áo choàng tắm, đưa cô ta ba bản hợp đồng:
“Chỉ cần cô ký tên xong, vai nữ chính này sẽ là của cô.”
“Cảm ơn Vạn tổng!”
Cô ta mừng rỡ khôn cùng, cầm bút ký không chút chần chừ.
Vạn tổng tiện tay cầm bản photo chứng minh thư của cô ta.
Chỉ liếc một cái.
Ông ta liền giật mình:
“Cô vẫn chưa đủ 18 tuổi?”
“Chẳng lẽ các người không biết tôi chưa bao giờ đụng đến trẻ vị thành niên sao?”
Cô ta vội vã xin lỗi:
“Chúng tôi không cố tình giấu diếm, chỉ là tuần sau tôi sẽ tròn 18, nên tôi vẫn luôn xem như tôi đã đủ tuổi.”
Vạn tổng không chấp nhận lời giải thích đó, phẩy tay:
“Cút, mau cút đi! Sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Cô ta dè dặt hỏi:
“Vậy còn hợp đồng…”
“Không có hợp đồng gì cả.” Vạn tổng dứt khoát,
“Tôi sẽ tìm người khác, cô đừng mong nữa.”
“Vạn tổng, nếu đợi đến ngày sinh nhật tôi, lúc đó ký hợp đồng có được không?”
“Chín ngày thôi! Xin ông cho tôi chín ngày thôi.”
“Phim sắp bấm máy rồi, vai nữ chính vẫn còn bỏ trống, tôi không thể chờ cô được.” Vạn tổng mất kiên nhẫn, “Cô mau về đi, tôi phải tìm người khác.”
Trợ lý của ông ta cũng bước vào, lịch sự mời cô ta rời khỏi.
Trong lòng cô ta hiểu rất rõ, cơ hội chỉ đến một lần, cô ta chỉ có duy nhất lần này để đổi đời.
Ngay lúc then chốt.
Một tia sáng lóe lên trong đầu cô ta, cô ta vội la lên:
“Vạn tổng! Tuy tôi chưa đủ 18, nhưng chị gái tôi thì đã hơn 20, còn đẹp hơn tôi nhiều. Ông nhất định sẽ thích chị ấy!”
Nói rồi, cô lấy điện thoại, nhanh chóng tải một tấm ảnh của Phong Chỉ, đưa cho Vạn tổng xem.
Vạn tổng vừa nhìn, mắt lập tức sáng rực.
Liên tục tán thưởng:
“Tốt! Tốt lắm! Ngoại hình và khí chất đều là hàng top trong giới.”
“Nhất là đôi mắt, đầy vẻ bí ẩn, khiến người ta vừa muốn nhìn thấu lại vừa không thể nhìn thấu.”
“Cô mau liên hệ với cô ta đi, nói với cô ta rằng chỉ cần chịu trả giá, tôi sẽ nâng cô ta thành đại minh tinh đỉnh lưu , nổi nhất trong số những người nổi nhất!”
Phong Tư Nặc nghe mà trong lòng vừa hận vừa khinh:
Một mặt rủa Vạn tổng là tên già biến thái ghê tởm, mặt khác lại nguyền rủa Phong Chỉ là đồ sao chổi, hồ ly tinh, chuyên cướp tài nguyên và sự nổi tiếng của cô ta.
Nhưng giờ phút này, điều duy nhất cô ta có thể làm , chính là lợi dụng Phong Chỉ.
“Vạn tổng, chị gái tôi từ nhỏ đã mơ ước bước vào giới giải trí, suốt ngày tưởng tượng mình là minh tinh, nhập vai đến mức rối loạn tâm thần, phải vào viện điều trị. Mới xuất viện tháng trước.”
“Chị ấy rất tin tưởng tôi. Chỉ cần ông đồng ý để tôi đảm nhận vai nữ chính, tôi sẽ thuyết phục được chị ấy đến gặp ông.”
Vạn tổng nhìn chằm chằm vào ảnh của Phong Chỉ, mắt không rời nổi:
“Cô yên tâm.”
“Chỉ cần cô dẫn được một nhân tài như vậy đến cho tôi, vai nữ chính này chắc chắn là của cô.”
Phong Tư Nặc mỉm cười:
“Được, ông cho tôi một chút thời gian, tôi lập tức đi đón chị tôi.”
Nói đến đây, cô ta kính cẩn rót trà cho Vạn tổng:
“Vạn tổng, ông thật là một doanh nhân có nguyên tắc. Tôi xin kính ông một chén.”
Vạn tổng nhận lấy chén trà, cười ha hả:
“Tiểu Nặc à, cô đúng là nhân tài, bảo sao Thẩm Hoa khen cô mãi không ngớt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ke-dien-thi-phe-gap-doi-hai-ke-dien-thi-phe-gap-muoi/chuong-57.html.]
Cô ta mỉm cười, trong mắt lướt qua một tia đắc ý kín đáo:
“Ông nghỉ ngơi đi, tôi đi lo việc chính đây.”
Vạn tổng tuy háo sắc, nhưng nổi tiếng không bao giờ cưỡng ép phụ nữ.
Để đề phòng sau khi gặp Phong Chỉ, ông ta mềm lòng mà buông tha, cô ta đã bỏ một ít thuốc vào ly trà vừa rồi.
Thứ thuốc này không chỉ giúp “cường dương”, mà còn kích thích thần kinh, gây ảo giác và làm rối loạn ý thức.
Tác dụng tuy không nhanh, nhưng rất mạnh, người thường khó mà chống đỡ nổi.
Hỏi tại sao cô ta biết loại thuốc này?
Là Mai Đại dạy.
Cô từng thấy Mai Đại bỏ thuốc vào trà dưỡng sinh của Phong Mang, tò mò hỏi thì được đáp:
“Đàn ông đều không đáng tin, nếu muốn giữ được thân xác và trái tim của họ, phụ nữ phải dùng một vài thủ đoạn đặc biệt.”
“Thuốc này sẽ giúp bố con đạt được khoái cảm đỉnh cao với mẹ, từ đó yêu mẹ đến c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt.”
Cô từng hỏi có tác dụng phụ không.
Mai Đại trả lời:
“Tất nhiên là có, nhưng con không cần lo. Nhà mình nhiều tiền như vậy, dù ông ấy bị bệnh gì cũng trị được.”
Cô ta cũng từng thắc mắc:
Phong Mang vốn rất chú trọng sức khỏe, nhưng tại sao vẫn mắc nhiều bệnh mãn tính, tính khí lại ngày càng thất thường?
Giờ thì rõ rồi.
Chắc là do dùng thuốc lâu ngày, cơ thể bị ảnh hưởng.
Tối hôm qua sau khi gặp Vạn tổng, cô ta âm thầm điều tra, biết có rất nhiều người trong giới đang giành giật vai nữ chính kia, nên liều mình mua một lọ thuốc này từ chợ đen, lén mang theo phòng thân.
Và bây giờ, cuối cùng cũng đã đến lúc sử dụng.
Vấn đề tiếp theo là:
Phải làm sao dụ được “con điên” đến đây?
Dùng chuyện của An Như Mộng để gạt cô ta nữa là điều không thực tế.
Cô ta nhớ đến Phong Tước.
“Con điên” có thể không màng tính mạng để cứu Phong Tước, cũng có thể liều mình để cứu các anh trai khác…
Nhưng giờ thì ba anh em nhà họ Phong đều đã hận cô thấu xương.
Muốn lừa họ ra ngoài? Rất khó…
Nhưng nhà họ Phong vẫn còn một người quan tâm cô ta.
Đó là bà cụ Phong.
Một bà già sống ở nông thôn hơn nửa đời người, chưa học hết tiểu học, vừa quê mùa vừa thiển cận, lại hay ăn vạ.
Sau khi con trai lừa cưới được thiên kim tiểu thư và một bước lên mây, bà cụ cũng theo đến thành phố hưởng phúc, học theo mấy bà già nhà giàu trên tivi để ăn diện, hận không thể đeo hết vàng bạc lên người.
Nhưng cái đầu vẫn là đầu óc của bà thôn nữ, không xài mạng, không coi tin tức, không thích ra ngoài, ghét cái mới, suốt ngày thích quản lý con dâu, cháu gái, người làm và tám chuyện linh tinh.
Những ngày gần đây, bị “con điên” chọc tức đến phát bệnh, suốt ngày trốn trong phòng khóc lóc.
Chắc chắn chưa biết chuyện Phong Tước bị bắt cóc.
Vậy thì… có thể lợi dụng được bà ta.
Phong Tư Nặc dùng số điện thoại mới gọi cho bà cụ, vừa mở miệng đã khóc rưng rức:
“Bà ơi, cháu nhớ bà lắm… thật sự rất nhớ…”
Bà cụ vừa nghe đứa cháu gái cưng quan tâm mình như vậy thì cảm động rơi nước mắt:
“Bà cũng nhớ cháu, nhớ c.h.ế.t đi được…”
“Cháu không biết đâu, mấy ngày cháu không có ở đây, con điên đó nó bắt nạt bà thê thảm luôn, hu hu hu…”
“Nó còn muốn đưa bà vào viện dưỡng lão, ngày mai là phải đi rồi, hu hu hu…”
Phong Tư Nặc chẳng hứng thú nghe bà ta than thở, lập tức ngắt lời:
“Bà ơi, cháu bệnh rồi, rất nhớ bà.”
“Bà có thể ra ngoài gặp cháu một chút, trò chuyện với cháu không?”
“Nếu được thì bà ra ngoài sống với cháu luôn, đừng quay về nữa.”
Bà cụ nghe thế thì cuống lên:
“Được được được, bà đi ngay bây giờ!”
“Cháu đang ở đâu? Bà gọi quản gia Lưu chuẩn bị xe…”
“Bà ơi, cứ để chị Lượng lái xe đưa bà đến thôi là được.” Phong Tư Nặc dỗ dành,
“Chuyện này đừng để ai biết, nếu con điên kia phát hiện thì sẽ không cho bà ra ngoài đâu.”
“Đúng đúng đúng.” Bà cụ vốn không có đầu óc, ai cưng là tin răm rắp,
“Bà lén đi, không cho ai biết hết.”
Phong Tư Nặc tiếp tục dụ dỗ:
“Bà nhớ mang theo mấy món trang sức bà thích nhất nhé, rồi đừng quay về nữa.”
“Chỉ mang nữ trang thôi, đừng mang gì khác, mang nhiều sẽ dễ bị người ta nghi là bà muốn bỏ trốn.”
Cô ta chỉ cần nghĩ đến đống quần áo, túi xách, giày dép trị giá hàng trăm triệu của mình bị “con điên” đốt sạch, còn số nữ trang không kịp mang đi cũng mất trắng, trong lòng lại hận đến nghiến răng.
Nếu bà cụ mang theo toàn bộ nữ trang, thì cô ta có thể chiếm làm của riêng.
Còn việc có bị bắt hay không ư?
Hừ! Tên cô ta vẫn còn trên hộ khẩu nhà họ Phong.
Cô ta lấy đồ nhà mình, có thể xem là trộm cắp được sao?
Hơn nữa, chỉ cần dụ được bà cụ đến chỗ mình, cô ta sẽ thuyết phục bà gọi điện cho Phong Hầu,
dù phải lừa hay ép, cũng nhất định phải dụ được anh đến, rồi đánh thuốc cho anh bất tỉnh.
Sau đó…
Hạt Dẻ Rang Đường
Hê hê.
Cô ta sẽ một lần “xử lý” cả Vạn tổng, bà cụ, Phong Hầu và Phong Chỉ.
Cô ta đúng là quá thông minh!