Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười - Chương 54.

Cập nhật lúc: 2025-05-20 04:04:37
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phong Chỉ không cần nghĩ ngợi gì đã đáp:

“Không gặp.”

Nói xong liền định cúp máy.

Nhưng lễ tân lại tiếp tục nói:

“Tam thiếu gia nói… anh ấy có tin tức về mẹ của cô, muốn trực tiếp gặp mặt nói cho cô biết.”

“Anh ấy còn nói, anh ấy không dám lừa cô.''

Phong Chỉ nghe vậy mới đổi giọng:

“Cho anh ấy lên đi.”

Nói xong liền cúp máy, tiếp tục ăn đồ.

Chưa đến ba phút sau.

Chuông cửa vang lên.

Cô mở cửa, không thấy ai?

Cúi đầu.

Liền thấy Phong Tước cởi trần, lưng đeo cành gai, đang quỳ dưới đất, mắt đỏ hoe, ngẩng đầu nhìn cô:

“Anh làm gì vậy?”

“Tiểu Chỉ, anh biết sai rồi…” Phong Tước sụt sùi nói, “Anh không nên nghe lời dối trá của mấy người trong nhà, nghĩ rằng mẹ không yêu chúng ta, vì đàn ông khác mà bỏ rơi bố và cả ba đứa con…”

“Anh không xứng làm người.”

“Anh có tội.”

“Cho nên anh đến đây… mang cành gai tạ tội, xin em tha thứ cho anh.”

“Sau này trong lòng anh chỉ có một đứa em gái là em, tuyệt đối không quan tâm gì đến Mai Tư Nặc và mẹ cô ta nữa.”

Phong Chỉ: “…”

Thực ra cô chỉ quan tâm một chuyện:

“Anh nói anh có tin của mẹ, là thật chứ?”

“Thật mà!” Phong Tước gật đầu như giã tỏi,

“Mai Tư Nặc chính là lấy tin đó để lừa anh đến gặp bọn bắt cóc…”

Anh kể lại hết tất cả những gì Mai Tư Nặc đã nói cho cô nghe, không sót một chữ.

Sau đó nói tiếp:

“Anh đã xác minh rồi, hôm đó mẹ đúng là có đi chuyến bay đến Ngân Thành.”

“Đến nơi thì trời đã sẩm tối, sau khi xuống máy bay thì mất tích.”

“Camera sân bay lúc đó đã bị xóa từ lâu.”

“Các bệnh viện tâm thần, bệnh viện bình thường… và cả nhà tang lễ địa phương đều nói chưa từng thấy mẹ.”

“Anh cả còn tra hết cả hệ thống hộ khẩu, bất động sản, ghi nhận khách sạn, hồ sơ mất tích… thậm chí cả danh sách t.h.i t.h.ể vô danh, nhưng vẫn không có thông tin gì về mẹ.”

“Anh cả đã cho người đến Ngân Thành mở rộng tìm kiếm, thề không tìm được mẹ thì không dừng lại.”

Nói đến đây.

Anh vừa hối hận vừa đau lòng, nước mắt rơi “tí tách tí tách”:

“Đều là lỗi của bọn anh.”

“Lúc đó cả ba đứa đều không còn là con nít nữa.”

“Nếu bọn anh không hiểu lầm mẹ, biết quan tâm và bảo vệ mẹ, thì mẹ đã không bị bố lừa, cũng sẽ không phải một mình đến Ngân Thành…”

Phong Chỉ: “…”

Phong Tước mà khóc đến mức này…

Cảnh tượng này cô đúng là chưa từng thấy bao giờ.

Nghĩ một chút, cô hỏi tiếp:

“Lúc anh đến chỗ hẹn, có gặp Mai Tư Nặc không?”

“Cô ta còn tin gì về mẹ nữa không?”

Phong Tước lắc đầu:

“Anh vừa đến nơi thì bị người của Vương Diệu Diệu bắt ngay, từ đầu tới cuối không gặp được Mai Tư Nặc.”

“Nhưng Vương Diệu Diệu có nói, đầu mối về mẹ chỉ có vậy thôi, bọn mình vĩnh viễn cũng không tìm ra mẹ nữa đâu…”

“Hu hu hu…”

Phong Chỉ gật đầu:

“Không sao, em sẽ tìm được mẹ.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Cô nói đầy tự tin:

“Em đã tính rồi, mẹ vẫn còn sống.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ke-dien-thi-phe-gap-doi-hai-ke-dien-thi-phe-gap-muoi/chuong-54.html.]

Phong Tước: …

Ờm… dù sao thì cũng là tin tốt.

Nhưng nghe sao vẫn thấy… hơi kỳ kỳ?

“Tiểu Chỉ, em đánh anh đi.”

Anh dập đầu “cốp” một cái thật vang,

“Anh có lỗi, anh có tội, dù em đánh c.h.ế.t anh, anh cũng không oán hận.”

Phong Chỉ: “…”

Phong Chỉ: “Đánh c.h.ế.t người là phạm pháp, em không thể phạm pháp.”

“Anh đứng dậy đi, em không đánh anh.”

Phong Tước dè dặt quan sát vẻ mặt cô:

“Vậy… em có thể… tha thứ cho anh không…?”

Phong Chỉ nghĩ một chút rồi đáp:

“Nếu tìm được mẹ, em sẽ làm hòa với các anh.”

Phong Tước: “…”

Mắt anh lại đỏ lên, nước mắt “tí tách tí tách” tuôn rơi, ôm n.g.ự.c thề thốt:

“Tiểu Chỉ, em yên tâm, dù phải bỏ ra bao nhiêu thời gian và cái giá nào, bọn anh cũng nhất định sẽ tìm được mẹ!”

Phong Chỉ gật đầu, nghiêm túc nói:

“Anh phải cố gắng hết sức, tìm được mẹ càng sớm càng tốt.”

“Dù các anh đều là đồ ngốc, nhưng mẹ rất yêu các anh.”

“Gặp lại các anh, chắc chắn mẹ sẽ rất vui.”

Phong Tước rưng rưng:

“Tiểu Chỉ…”

“Rầm!”

Cánh cửa đóng sập lại ngay trước mặt anh.

Anh nhìn cánh cửa gần như chạm vào sống mũi, rất muốn tiếp tục gõ, nói thêm vài câu với Tiểu Chỉ.

Nhưng anh hiểu rõ, Tiểu Chỉ cho anh cơ hội bù đắp đã là quá tốt rồi, không thể đòi hỏi thêm nữa.

Vì thế, anh hít mũi, loạng choạng đứng dậy, đi tới góc hành lang nơi Phong Hầu và Phong Cương đang thò đầu ra nhìn trộm, nói:

“Tiểu Chỉ nói, chỉ cần chúng ta tìm được mẹ, em ấy sẽ tha thứ cho chúng ta.”

Phong Hầu im lặng mấy giây, sau đó nghiêm túc nói:

“Đây là việc chúng ta phải làm. Tôi sẽ huy động tất cả các mối quan hệ để tìm mẹ.”

Phong Cương không nói gì, xoay người rời đi.

Phong Tước vội đuổi theo:

“Anh cả, anh đi đâu vậy?”

Phong Cương mặt không biểu cảm:

“Đi tìm mẹ.”

Đó chính là phong cách làm việc của anh.

Thay vì tự trách hay than vãn, chi bằng hành động ngay, làm những gì cần làm.

Khi ánh sáng ban ngày dần qua đi, bóng tối lại buông xuống.

Phong Tư Nặc, người phải uống thuốc ngủ mới dỗ được bản thân vào giấc, cuối cùng cũng tỉnh lại.

Cô ta ép mình ăn chút gì đó, rồi ngâm mình trong bồn tắm tinh dầu nóng, mới miễn cưỡng cảm thấy mình còn sống.

Kế tiếp phải làm gì?

Cô ta cầm ly cà phê, đứng trước lan can ngắm nhìn dòng sông, ưu sầu đến mức muốn nhảy xuống tự vẫn.

Đúng lúc này, WeChat vang lên âm báo có yêu cầu gọi thoại.

Cô ta lập tức cầm điện thoại, hơi thở dồn dập, trong mắt ánh lên tia hy vọng, như người sắp c.h.ế.t đuối túm được một khúc gỗ nổi.

Người gọi đến là, quản lý cấp cao nổi tiếng của Mạn Tinh Entertainment: Thẩm Hoa!

Mạn Tinh là một trong ba công ty giải trí hàng đầu trong giới, đã nhiều lần muốn ký hợp đồng với cô ta.

Thẩm Hoa vì thế đã theo đuổi liên hệ hơn một năm.

Nhưng vì điều kiện của cô ta rất tốt, gia cảnh vững, có chống lưng, có tài nguyên, lại chưa đủ 18 tuổi, nên chưa thể tự do ký hợp đồng, chuyện này cứ thế bị trì hoãn.

Mãi đến tháng trước, cô ta mới nói với Thẩm Hoa:

“Tôi cảm thấy bộ phim thần tượng mà lưu lượng đỉnh cấp Lý Cửu sắp đóng rất hay, vai nữ chính trong đó cực kỳ hợp với tôi.”

“Nếu chị giúp tôi giành được vai này, tôi sẽ ký hợp đồng với công ty các người.”

Thẩm Hoa khi ấy khá khó xử:

“Vai đó đúng là hợp với em, nhưng cạnh tranh khốc liệt lắm.

Bên sản xuất có xu hướng chọn các tiểu hoa nổi tiếng, có diễn xuất và lưu lượng.”

“Dù điều kiện của cô rất tốt, nhưng dù sao cũng là người mới, e là khó mà lấy được vai đó.”

Phong Tư Nặc trả lời:

“Chính vì khó lấy mới thể hiện được năng lực và thành ý của công ty.”

Cuối cùng, Thẩm Hoa đáp:

“Tôi sẽ cố gắng hết sức lấy vai này làm quà ký hợp đồng cho cô.”

Lần này Thẩm Hoa liên lạc, Mang đến là tin vui hay tin xấu?

Nếu là tin vui… Cô ta sẽ có cơ hội lật ngược tình thế.

Đến lúc đó, Mạn Tinh, với vị thế top 3 trong giới giải trí, chắc chắn sẽ dốc toàn lực giúp cô ta “tẩy trắng”, khiến toàn bộ tin tiêu cực trên mạng biến mất không còn dấu vết.

Loading...