Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười - Chương 53.

Cập nhật lúc: 2025-05-20 04:04:12
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm mà Phong Tước được cứu ấy, kẻ rơi vào tuyệt vọng và đau khổ không chỉ có Vương Diệu Diệu, mà còn có Phong Tư Nặc.

Cô ta phát hiện đám người canh giữ mình mãi không liên lạc được với nhóm của Vương Diệu Diệu, lập tức dấy lên một dự cảm chẳng lành.

Cô ta liền bảo người canh mình lên mạng tra xem có tin tức gì không.

Không tra thì không biết, vừa tra xong thì giật mình kinh hoàng.

Trên mạng tràn ngập tin tức về việc tìm kiếm Phong Tước và Phong Chỉ.

Đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa cô ta và Phong Chỉ cũng đã lan truyền khắp nơi, vô số cư dân mạng đang mắng cô ta là thứ “vong ân phụ nghĩa, ác độc vô lương”.

Phong Tư Nặc hoảng đến mức suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.

Người canh giữ cô ta thì càng thêm cuống cuồng, không còn tâm trí trông chừng cô nữa, vội vã chạy đi tìm anh cả của mình.

Nhân cơ hội ấy, cô ta trốn thoát.

Lúc đó đã là hai giờ sáng.

Cô không dám để lộ mặt, cũng không dám ở lại Đường Thành, liền đeo khẩu trang, tìm được một chiếc taxi ven đường và viện cớ có đám tang, cấp tốc đi đến một thị trấn du lịch nhỏ cách đó hơn trăm dặm.

Vì sao lại trốn đến nơi nhỏ bé đó?

Vì nơi ấy có nhiều khách du lịch, dễ trà trộn và ẩn thân.

Hơn nữa, cô còn có một căn hộ view đẹp vừa mới mua ở đó, mà người nhà họ Phong hoàn toàn không biết đến.

Ngoài ra, nếu nhà họ Phong muốn tìm cô ta, rất có khả năng sẽ tập trung tìm ở các thành phố lớn, thậm chí tra theo hệ thống nhà đất, hồ sơ thuê khách sạn…

Nếu đến các thành phố lân cận thì cũng không an toàn.

Còn nếu đến nơi xa hơn, lại bắt buộc phải đi xe đường dài, tàu cao tốc hoặc máy bay, đều yêu cầu danh tính thật.

Nghĩ tới nghĩ lui, thị trấn nhỏ kia là lựa chọn an toàn nhất.

Căn hộ ở thị trấn nhỏ có vị trí rất đẹp, có thể nhìn thấy con sông chảy lững lờ bên ngoài.

Dù là ba bốn giờ sáng, cảnh vật bên ngoài vẫn mang một vẻ đẹp mờ ảo và thần bí.

Nhưng cô ta chẳng còn tâm trạng mà ngắm cảnh.

Chỉ biết liên tục lau nước mắt, hết lần này đến lần khác gọi cho Mai Đại hoặc để lại tin nhắn.

Mai Đại vẫn không hồi âm.

“Bà làm mẹ mà còn có lương tâm không vậy?”

Cô ta sụp đổ chửi bới:

“Con gái gặp nạn, bà chỉ biết nghĩ cho bản thân, đến một tin nhắn cũng không buồn gửi.”

“Đối với bà, tôi rốt cuộc là cái gì?”

“Bà không yêu tôi thì năm xưa đón tôi về nhà họ Phong làm gì, còn giả vờ yêu thương tôi như vậy?”

“Hai lần rồi!”

“Bà đã vứt bỏ tôi đến hai lần rồi!”

“Hu hu hu…”

Cô ta ôm đầu gối, co ro trong một góc, chôn mặt khóc nức nở.

Khóc… rồi ngủ thiếp đi.

Đến khi trời sáng.

Cô ta mơ hồ nghe thấy tiếng chuông thông báo của WeChat.

Cô ta đã xóa hết liên lạc với người nhà họ Phong và những người không quan trọng, cho nên giờ ai còn nhắn tin cho cô ta, nhất định là người rất quan trọng.

Là ai đây?

Cô ta cầm điện thoại lên xem, không ngờ lại là Mai Đại gửi đến.

Hạt Dẻ Rang Đường

Người mẹ vĩnh viễn xinh đẹp của Nặc Nặc: [Nặc Nặc, xin lỗi, dạo này Phong Mang luôn truy tìm mẹ, mẹ cũng phải trốn chui trốn lủi khắp nơi, đến điện thoại cũng không dám bật.

Bây giờ mẹ thân còn khó giữ, thật sự không thể đến tìm con. Mẹ đã chuyển hai trăm vạn vào thẻ của con, con hãy rời khỏi Đường Thành, tìm chỗ nào an toàn mà ẩn thân một thời gian.

Nếu con gặp rắc rối lớn ở Đường Thành mà không giải quyết nổi, thì gọi vào số này: 199***, tìm một người chú tên Vương Diệu Diệu.

Chú ấy là bạn học thời trung học của mẹ, hồi nhỏ còn ở cùng một khu phố, từng rất yêu mẹ. Lần trước cũng là chú ấy giúp mẹ cản chân Phong Mang. Mẹ đã liên hệ trước rồi, tin rằng nếu có thể giúp con, chú ấy chắc chắn sẽ giúp.]

Vương Diệu Diệu?

Bố của Vương Thiên Hạo?

Phong Tư Nặc suýt nữa hộc m.á.u tại chỗ.

Bảo sao lúc bị Vương Diệu Diệu bắt, ông ta lại đối xử tử tế với cô ta như thế, hoàn toàn không làm khó cô ta, khiến cô ta dễ dàng trốn thoát.

Nhưng mà…

Chuyện Vương Diệu Diệu bắt cóc Phong Tước chắc chắn không thể giấu được nữa, kế tiếp bản thân ông ta cũng khó mà toàn mạng.

Một cọng lông cũng chẳng giúp nổi cô…

Nói đi cũng phải nói lại.

Trời đã sáng rồi, chuyện của Vương Diệu Diệu và Phong Tước rốt cuộc thế nào rồi?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ke-dien-thi-phe-gap-doi-hai-ke-dien-thi-phe-gap-muoi/chuong-53.html.]

Cô ta vội mở hot search.

Vừa nhìn xong, một trận choáng váng như sóng đánh ập tới, khiến cô phải hồi lâu mới thở nổi.

Hot search đứng đầu:

“Chủ mưu vụ bắt cóc Phong Tước đã bị bắt, đang nguy kịch cấp cứu”

Bài viết chỉ ra thân phận trên danh nghĩa của Vương Diệu Diệu, không công khai ảnh bị bắt, chỉ đăng một vài ảnh lúc ông ta tham gia sự kiện thương mại và hoạt động chính thức.

Không sai, đúng là bố của Vương Thiên Hạo…

Hot search thứ hai:

#Phong Hầu thức trắng cả đêm, cầu xin cư dân mạng và fan giúp tìm kiếm cô em nuôi mất tích.

Phong Tư Nặc vừa bấm vào xem, cơn đố kỵ và oán hận xé nát tim cô ta như thủy triều cuốn đến, nhấn chìm cô ta hoàn toàn.

Người luôn công tư phân minh, cực kỳ chú trọng hình tượng, chưa bao giờ đề cập đến chuyện riêng tư trên tài khoản chính thức như Phong Hầu, vậy mà giờ lại mặc đồ ngủ, mặt mộc lên hình, mắt đỏ hoe, quầng thâm đậm, tóc rối bù, tay cầm tấm ảnh chụp hồi nhỏ của anh ta và Phong Chỉ, bật khóc trước ống kính.

“Đây là ảnh hồi bé của em gái tôi, Tiểu Chỉ, cực kỳ cực kỳ đáng yêu.”

“Tối qua em ấy bị kẻ xấu lừa đi, tôi thức cả đêm tìm khắp nơi.”

“May mắn thay, cảnh sát đã kịp thời tìm thấy em ấy, em gái và em trai tôi đều an toàn.”

“Là tôi vô dụng, đã không bảo vệ tốt cho các em mình.”

Vừa nói, anh tự tát mình một cái thật mạnh.

Fan của anh đau lòng đến phát điên, bình luận nhảy loạn trên màn hình:

“Lỗi là của bọn xấu, anh đừng tự trách mình mà trừng phạt bản thân…”

Phong Hầu đặt tấm ảnh chụp với Phong Chỉ xuống.

Sau đó giơ lên tấm hình chụp cùng với Phong Tư Nặc.

“Tôi đã tìm thấy em ruột mình là Tiểu Chỉ, nhưng em gái nuôi của tôi, Tư Nặc, thì lại mất tích, liên lạc thế nào cũng không được.”

“Mặc dù chính em ấy gọi cho Tiểu Chỉ, để Tiểu Chỉ đến chỗ hẹn của bọn bắt cóc, nhưng tôi nghi ngờ rằng em ấy bị ép buộc.”

“Tôi nghĩ hiện giờ em ấy đang gặp nguy hiểm nghiêm trọng.”

“Vì vậy tôi cầu xin mọi người và các fan của tôi giúp tôi tìm kiếm Tư Nặc.”

“Chỉ cần ai cung cấp được tung tích của em ấy, tôi có thể đáp ứng bất cứ điều kiện gì.”

Cả một rừng bình luận nổ ra:

“Hầu gia đúng là ông anh trai tốt trong truyền thuyết, tôi cũng muốn có một ông anh thương mình như vậy!”

“Anh ấy gầy đi nhiều quá, nhìn mà xót hết cả tim…”

“Yên tâm đi Hầu gia, bọn em sẽ để mắt đến mọi người xung quanh, thấy Tư Nặc nhất định báo anh!”

“Tư Nặc là người nổi tiếng, nhan sắc lại xuất chúng, chỉ cần ra mặt là nhất định sẽ bị phát hiện…”

Những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, nhỏ lên màn hình điện thoại.

Phong Tư Nặc gào lên với video của Phong Hầu:

“Anh từng ghét con điên đó đến thế cơ mà! Vì em, anh bỏ cả vai diễn, vội vã chạy về để bảo vệ em!

Vậy mà mới mấy ngày trôi qua, anh đã thay lòng đổi dạ, kêu gọi cả mạng xã hội đi tìm em à?”

“Bình thường diễn dở đến phát chán, toàn nhờ thuê thủy quân tâng bốc kỹ năng diễn xuất. Giờ thì sao? Diễn thật một lần lại khiến cả mạng xúc động? Chỉ vì cái con điên đó, anh quan tâm đến mức như vậy sao?”

“Anh còn xứng đáng với mười năm tình cảm giữa chúng ta không?”

“Em coi anh như anh ruột suốt bao năm qua, vậy mà anh chỉ trong một đêm đã xem em như kẻ thù…”

Vừa khóc vừa mắng, vừa hận vừa không cam lòng.

“Anh tự hỏi lòng mình đi, con điên đó mấy năm qua đã làm gì cho anh chứ?”

“Là em, em mới là người luôn ở bên anh với tư cách là em gái, mang lại niềm vui cho anh! Không phải con điên đó!”

Khóc mệt rồi, mắng mệt rồi.

Cô ta rũ rượi ngồi sụp xuống đất, mái tóc rối bời, vừa lau nước mắt vừa nghiến răng:

“Phong Hầu, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!”

“Anh dám làm tổn thương em như vậy, em nhất định sẽ ghi nhớ suốt đời.”

“Chờ em có cơ hội, nhất định bắt anh phải trả giá!”

Ngoài cửa sổ, nắng sớm rực rỡ, non nước hữu tình, gương mặt người đi đường và khách du lịch tràn đầy nụ cười.

Chỉ có cô ta phải trốn trong căn phòng vắng lặng, u ám, không dám lộ mặt với ai.

Cùng lúc đó.

Phong Chỉ cuối cùng cũng ngủ đủ, vừa ngáp vừa bò dậy, gọi đồ ăn ngoài, chuẩn bị tận hưởng mỹ thực.

Đúng lúc này, điện thoại nội bộ trong phòng vang lên.

Giọng nói ngọt ngào từ lễ tân vang lên:

“Xin chào quý khách, có ba vị khách ở quầy lễ tân tự xưng là anh của cô. Họ muốn lên gặp cô để xin lỗi và giải thích về một số hiểu lầm.”

Loading...