Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười - Chương 48.

Cập nhật lúc: 2025-05-19 15:47:41
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phong Tư Nặc tim run lên một nhịp:

“Cháu… cháu không có mặt ở hiện trường, không rõ lắm. Nhưng… nếu đoán theo lẽ thường thì… chắc là…”

Người đàn ông cười lạnh:

“Theo lẽ thường?”

“Một cô nhóc như vậy mà có thể đánh cho con trai tôi cùng cả nhóm nhập viện?”

“Tôi nghi là ngoài chị cô, còn có người khác nhúng tay.”

“Cô nói thử xem, là ai?”

“Cháu… cháu không nghĩ ra…”

Cô ta thực lòng cũng từng nghĩ tới khả năng có người đứng sau.

“Chị cháu mới từ bệnh viện tâm thần trở về, cháu chẳng thân thiết gì với chị ấy. Chuyện này… bác nên hỏi thẳng chị cháu thì hơn.”

Người đàn ông gật đầu:

“Nói đúng. Vậy cô hẹn chị mình ra đây, tôi sẽ hỏi trực tiếp.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Không còn đường lui, Phong Tư Nặc đành lấy điện thoại ra gọi cho Phong Chỉ.

Gọi liền mấy phút, toàn báo tắt máy.

Giọng người đàn ông lạnh lẽo:

“Cô đang đùa giỡn với tôi đấy à?”

“Không có đâu!”

Phong Tư Nặc vội vã giải thích:

“Chị cháu… đầu óc có vấn đề, không có bạn bè, không hòa thuận với người nhà, nên thường xuyên tắt máy.”

“Nếu bác muốn tìm chị ấy, có lẽ phải hỏi ba người anh trai của chị ấy.”

“Nhưng mà ba người đó bảo vệ chị ấy như mạng, hỏi thì chắc chắn không ra, chỉ có cách dùng chút… thủ đoạn.”

Trong bóng tối, người đàn ông nhếch môi cười hiểm:

“Tôi thích nhất dùng thủ đoạn.”

“Nhanh lên. Gọi người ra đây.”

Nghĩ tới việc ba người anh ruột của mình đều quay lưng, Phong Tư Nặc cũng lòng lạnh như băng, nghiến răng nói:

“Anh hai cháu là minh tinh, xung quanh toàn người, khó gặp riêng.”

“Anh cả là tổng tài Tập đoàn Phong thị, có trợ lý, có vệ sĩ, cũng khó tiếp cận.”

“Chỉ có anh ba, đang học đại học, đầu óc đơn giản, dễ dụ nhất.”

“Cháu gọi ngay cho anh ấy.”

Cô ta gọi cho Phong Tước bằng số mới.

Vừa nghe giọng cô ta, Phong Tước đã nổi điên:

“Cô còn dám gọi cho tôi à?!”

Phong Tư Nặc cười nhẹ:

“Anh ba, em có tin tức về mẹ anh, An Như Mộng.”

“Nếu anh muốn biết mẹ mình đang ở đâu, thì hãy một mình đến gặp em.”

“Nhớ kỹ, đừng cho ai biết. Bằng không em sẽ rời khỏi Đường Thành, để cả đời anh không tìm được mẹ mình.”

Phong Tước lạnh giọng:

“Lại định lừa tôi à? Tôi đâu có ngốc như Tiểu Chỉ.”

Phong Tư Nặc vẫn bình tĩnh:

“Anh biết mẹ anh mất tích như thế nào không?”

Phong Tước cảnh giác:

“Cô biết?”

Phong Tư Nặc nhẹ giọng kể:

“Mai Đại kể với tôi, sau khi Phong Chỉ bị đưa vào bệnh viện tâm thần, An Như Mộng liền ly hôn với Phong Mang.”

“Trước khi rời khỏi nhà họ Phong, mẹ anh hỏi Phong Mang là Phong Chỉ đang ở bệnh viện nào, bà muốn đến thăm và chăm sóc con gái.”

“Phong Mang là kẻ nhẫn tâm, lừa mẹ anh rằng Phong Chỉ đang ở một viện tâm thần nào đó ở miền Tây.”

“An Như Mộng tin lời, một mình đi đến đó.”

“Từ đó… không còn tin tức.”

Cô ta khẽ nhếch môi cười, đắc ý:

“Tôi biết rõ bà ấy đã gặp chuyện gì sau khi đến đó.”

“Nếu anh muốn biết, thì tự mình đến gặp tôi.”

Phong Tước lưỡng lự:

“Cô không phải đang bịa ra đấy chứ?”

Phong Tư Nặc điềm nhiên:

“Anh có thể kiểm tra danh sách hành khách chuyến bay từ Đường Thành đến Ngân Thành vào ngày 29 tháng 8 mười năm trước, xem có tên An Như Mộng không.”

“Tôi chỉ cho anh một cơ hội duy nhất.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ke-dien-thi-phe-gap-doi-hai-ke-dien-thi-phe-gap-muoi/chuong-48.html.]

“Nếu anh không đến, hoặc dám lộ tin cho người khác, thì đời này đừng hòng biết mẹ anh đang ở đâu.”

Nói rồi, cô để lại một địa chỉ và cúp máy.

Tắt luôn điện thoại.

Cô đang đặt cược, Phong Tước chắc chắn sẽ đến.

Bởi vì, manh mối cô đưa ra là thật.

Chỉ là, sau khi An Như Mộng đến Ngân Thành, chuyện gì xảy ra thì không ai biết cả.

Phong Mang chỉ biết bà đến đó rồi biến mất, sau đó kể lại cho Mai Đại, và Mai Đại truyền lại cho cô.

Người đàn ông trong phòng gật đầu:

“Nếu thằng đó không tới, tôi sẽ trút hết lên đầu cô.”

Phong Tư Nặc miễn cưỡng nở nụ cười:

“Bác yên tâm… Phong Tước nhất định sẽ đến.”

Và đúng như cô ta đoán.

Phong Tước, quả nhiên đã đến.

Người đàn ông ngồi trong phòng kín, qua hệ thống giám sát quanh địa điểm chỉ định, đã nhìn thấy bóng dáng của Phong Tước.

Phong Tư Nặc nhìn chằm chằm vào màn hình, nghiến răng, mắt đỏ hoe, trong lòng gào thét:

“Anh ba… tất cả là do các người ép tôi!”

“Chỉ cần các người giữ một chút tình nghĩa, đừng trở mặt quá nhanh, hoặc cho tôi một con đường sống… tôi cũng sẽ không làm đến mức này!”

“Ha ha ha…”

Cô ta ngửa đầu nốc cạn ly rượu vang, bật cười trong nghẹn ngào.

“Nghe nói Bố của Hạo ca vừa có m.á.u mặt trên quan trường, vừa làm ăn trong giới hắc đạo… Đấu không lại nhà họ Phong ở ngoài sáng thì sao? Ở trong tối thì sao?”

“Nếu rơi vào tay ông ta, mấy người chắc chắn không có kết cục tốt đẹp gì đâu…”

Giờ đã quá nửa đêm.

Phong Chỉ ngủ quá nhiều ban ngày, giờ vẫn tỉnh táo như ban ngày.

“Đúng rồi, hôm qua mình còn chưa rút tiền từ livestream.”

“Không biết giờ còn rút được không…”

Cô bật máy, mở điện thoại đã tắt nguồn suốt một ngày.

Vừa vào ứng dụng livestream, điện thoại lập tức đổ chuông.

Cô tiện tay bấm nghe, bật loa ngoài, rồi cúi đầu mở ví trong app.

Giọng nói quen thuộc vang lên:

“Chị… là em, Nặc Nặc. Gọi được cho chị khó thật đấy.”

Phong Chỉ nhàn nhạt:

“Tìm tôi có chuyện gì?”

Phong Tư Nặc vội nói:

“Anh ba xảy ra chuyện rồi! Chỉ có chị mới cứu được anh ấy.”

Phong Chỉ vẫn ung dung kiểm tra ví tiền:

“Xảy ra chuyện gì? Vì sao chỉ có tôi mới cứu được?”

“Anh ba bị bắt cóc rồi! Người bắt cóc nói, chị phải đến địa điểm chỉ định trong vòng một tiếng. Nếu không, họ sẽ đánh tàn anh ba, rồi khiến anh ấy… biến mất khỏi thế giới này.”

Phong Chỉ không tỏ ra hoảng loạn chút nào:

“Cô thích nói dối nhất. Lần này chắc cũng vậy thôi.”

Phong Tư Nặc vội vàng:

“Em sẽ gửi video cho chị, tự chị xem.”

Một đoạn video được gửi đến.

Phong Chỉ tiện tay bấm mở.

Trong video, Phong Tước bị trói chặt, ánh đèn chiếu thẳng vào người, trên mặt bầm tím, mũi chảy máu, nhìn rất thảm.

“Tiểu Chỉ! Đừng đến đây!”

“Dù chúng có lấy tin về mẹ để lừa em, em cũng đừng tin!”

“Em yên tâm, chúng không dám g.i.ế.c anh đâu! Cùng lắm là đánh một trận, Aaa aaaa!”

Một bàn tay từ ngoài khuôn hình vươn vào, rạch một nhát vào tay Phong Tước.

Video đến đó là hết.

Giọng Phong Tư Nặc lại vang lên từ điện thoại:

“Bọn chúng cái gì cũng dám làm. Nếu chị không đến đúng giờ, thật sự sẽ không còn thấy anh ba nữa đâu.”

Phong Chỉ vẫn không hoảng:

“Cô là đồng bọn của bọn bắt cóc phải không?”

Phong Tư Nặc im lặng vài giây, không trả lời câu hỏi, chỉ nói lạnh nhạt:

“Tự trách chị thôi. Đắc tội với người không nên đắc tội.”

“Manh mối địa điểm nằm trong video. Chị thông minh như vậy, chắc chắn đoán ra.”

“Nhớ kỹ, chị phải đi một mình. Đừng báo cảnh sát, đừng nói cho ai.”

“Nếu để người đứng sau biết chị cầu cứu người khác, chị và anh ba sẽ… biến mất mãi mãi.”

“Anh ba mạo hiểm như vậy cũng là vì muốn biết tung tích mẹ chị, An Như Mộng.”

“Nếu chị không đến cứu, thì cả đời này cũng đừng mơ biết mẹ mình đã đi đâu sau khi ly hôn.”

Dứt lời, cô ta lập tức cúp máy.

Không cho Phong Chỉ cơ hội hỏi thêm dù chỉ một câu.

Loading...