Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười - Chương 41.

Cập nhật lúc: 2025-05-19 14:19:32
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi trời tối.

Phong Chỉ thay áo thun và quần jeans, đeo balo kiểu dáng năng động, chuẩn bị ra ngoài.

Khi đi đến cửa ra vào.

Cửa chính mở ra.

Phong Hầu mặc một bộ đồ diễn cổ trang bước vào, đụng mặt cô ngay cửa.

Anh khẽ ho một tiếng, mặt hơi đỏ, ánh mắt đảo tới lui:

“Em, em định đi đâu đấy?”

Phong Chỉ cúi người thay giày, không thèm nhìn anh:

“Không liên quan gì đến anh.”

“Em—” Phong Hầu há miệng, định nói, “Muộn thế này rồi, con gái đừng đi lung tung.”

Nhưng lại cảm thấy mình không có tư cách nói vậy.

Hạt Dẻ Rang Đường

Anh bèn lấy từ túi ra một tấm thẻ, ấp a ấp úng đưa cho Phong Chỉ.

“Trong thẻ này có… có 100 triệu, em cầm tiêu đi.”

Phong Chỉ đã thay giày xong, mặt đầy khó hiểu:

“Em không cần tiền của anh.”

Khuôn mặt tuấn tú của Phong Hầu lập tức cứng đờ, tay đưa ra cũng như hóa đá.

“Em, em, em…”

Anh muốn nói gì đó mà không nói nổi.

Tới khi nói đến chữ “em” lần thứ chín thì Phong Chỉ đã bước ra khỏi cửa, đóng sập lại.

Phong Hầu xoay người cứng ngắc, nhìn cánh cửa lạnh tanh, cố gượng ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc:

“Chắc, chắc chắn là em ấy vẫn còn hận mình…”

Trợ lý vỗ vai anh ta đầy cảm thông:

“Ông chủ, cố lên, đừng bỏ cuộc.”

Bên kia.

Phong Chỉ nhảy lên chiếc xe điện mới mua, phóng như bay ra khỏi khu dân cư.

Đúng chín giờ tối, cô có mặt tại đầu phía đông cầu Mật Hồ.

Chờ khoảng mười phút.

Có một người bước đến, nói với cô:

“Cô là Phong Chỉ à?”

Phong Chỉ: “Đúng thế.”

Người kia: “Có người nhờ tôi nói với cô, trước 10 giờ 20 phải đến đầu hẻm phía tây đường Ô Hoè, không biết ở đâu thì tự tra bản đồ.”

Phong Chỉ lễ phép nói “Cảm ơn”, rồi lên xe điện rời đi.

Người kia nhìn bóng lưng cô, gãi đầu:

“Cô gái này sao không hỏi ai nhờ mình truyền lời nhỉ?”

“Dù có hỏi thì mình cũng không nói được…”

“Nhưng xinh thế này mà một mình đến khu cũ nát đó, nhỡ có chuyện thì sao…”

10 giờ 10 phút tối.

Phong Chỉ đến đầu hẻm phía tây đường Ô Hoè.

Lại chờ 10 phút.

Lại có người đến báo:

“Trước 11 giờ 30 phải đến kho hàng ở trung tâm khu dân cư Thanh Hồ Loan.”

Phong Chỉ vừa định lễ phép nói “Cảm ơn”.

Người kia đã giơ tay định sờ n.g.ự.c cô, miệng còn nói:

“Em gái khuya rồi còn đi lang thang một mình, chắc là gái bán nhỉ?”

“Anh cho em 200 tệ, em trước tiên…”

Chưa kịp nói hết câu.

Tay cũng chưa chạm đến áo Phong Chỉ.

Cô đã bắt lấy cổ tay hắn, vặn mạnh một cái.

Hắn hét thảm như bị g.i.ế.c heo, một cánh tay bị vặn xoay 90 độ, đau đến mức ngã nhào.

Phong Chỉ nhấc chân lên cao, mạnh mẽ giẫm xuống đầu gối hắn.

“Rắc.”

Tiếng xương vỡ vang lên từ đầu gối người đàn ông.

Lúc này cô mới nhảy lên xe điện, thản nhiên rời đi.

11 giờ 30 tối.

Phong Chỉ đến khu dân cư mới xây Thanh Hồ Loan.

Khu này đang trong giai đoạn xây dựng.

Chưa có người ở.

Buổi tối vắng lặng vô cùng.

Cô tìm được khu đang thi công, chui qua một lỗ hổng, đi vào khu trung tâm thì thấy một kho hàng có ánh đèn sáng.

Cô hoàn toàn không nghĩ bên trong kho liệu có nguy hiểm gì, cứ thế bước thẳng đến cửa.

Đi được vài bước.

Cô đột nhiên dừng lại, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Tối nay sẽ có tin tức về mẹ rồi, nếu nhanh thì chưa đến sáng là có thể gặp lại mẹ.”

“Khoảnh khắc quan trọng như vậy, mình phải ghi lại.”

Nghĩ đến đây, cô lấy điện thoại ra, mở ứng dụng livestream.

Phòng livestream lập tức bùng nổ.

“Má ơi má ơi má ơi! Tôi còn chưa ngủ mà đã bắt đầu mơ rồi hả? Mơ thấy tiên nữ rồi à?”

“Phong tiên nữ kiếm được hai trăm vạn rồi mà vẫn còn livestream sao?”

“Chẳng lẽ lại hết tiền nữa rồi?”

“Đứa nào mà donate số tiền lớn, tôi sẽ vẽ vòng nguyền rủa nó…”

Phong Chỉ không đọc bình luận, chỉ nhìn vào ống kính và nói:

“Có người nói biết tin về mẹ tôi, hẹn tôi 11 giờ rưỡi tới gặp ở đây, tôi sắp tìm được mẹ rồi.”

“Tôi muốn ghi lại những gì diễn ra tối nay để làm kỷ niệm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ke-dien-thi-phe-gap-doi-hai-ke-dien-thi-phe-gap-muoi/chuong-41.html.]

“Nếu có ai đang xem livestream của tôi, chào mừng mọi người chia sẻ niềm vui này với tôi.”

Nói xong, cô xoay camera quay về phía nhà kho cách đó hai trăm mét.

Phòng livestream lập tức ngập tràn icon đầu lâu.

[Dở người à? Đây là đâu thế? Không phải nhà ma đấy chứ?]

[Trời ơi, sao mà nhìn chỗ này như đồng không m.ô.n.g quạnh vậy? Tối om tối thui, chỉ có mỗi một căn nhà sáng đèn, nhìn mà rợn cả tóc gáy…]

[Tiên nữ đừng đi vào đó! Người hẹn cô chắc chắn có âm mưu, cô mà đến là trúng bẫy đấy!]

[Đồ điên mau nhìn livestream đi, đừng đi gặp! Đừng đi gặp! Đừng đi gặp! Nói ba lần cho nhớ!]

[Má nó! Đẹp như vậy mà ngu không chịu được! Học sinh tiểu học còn biết ban đêm không nên ra ngoài một mình, sao cô ta lại ngu ngốc một mình đến đây?]

Cả phòng livestream loạn như chiến trường, gào khóc gào thét.

Còn Phong Chỉ thì đã ung dung bước đến trước cửa kho.

Chuẩn bị đẩy cửa, cô lại nghĩ:

“Cầm điện thoại thì bất tiện, tốt nhất là dùng camera siêu nhỏ kết nối điện thoại để livestream, như vậy sẽ rảnh tay hơn.”

Nói xong, cô lấy từ túi ra một chiếc camera nhỏ bằng nút áo, kết nối không dây với điện thoại.

Sau đó cô cất điện thoại vào túi, gắn camera vào cổ áo, đẩy cửa kho ra.

Bên trong nhà kho.

Một đám lưu manh đang hút thuốc, uống rượu, chơi oẳn tù tì, miệng toàn lời bẩn thỉu, lập tức c.h.ế.t sững.

Tiên nữ…

Họ thấy một tiên nữ.

Trong đêm tối đen như mực, tiên nữ như phát sáng, chiếu rọi cả nhà kho, làm lóa mắt tất cả bọn chúng.

Phong Chỉ đứng giữa kho, nhìn quanh trái phải:

“Tôi là Phong Chỉ.”

“Các người nói có tin về mẹ tôi, tôi đến rồi, bây giờ nói cho tôi biết đi.”

Bọn lưu manh sực tỉnh, lập tức đứng lên, vây lấy Phong Chỉ, bắt đầu trò yêu thích nhất, trêu chọc gái đẹp.

Không.

Lần này không phải đùa nữa.

Mà là thực sự có tà ý.

Một tên l.i.ế.m môi:

“Đẹp đấy, lại còn gan to, không biết bọn tao là ai mà dám một mình mò đến chỗ thế này.”

Phong Chỉ ngạc nhiên:

“Thì sao mà không dám?”

“Nơi này có phải người ngoài hành tinh đâu.”

Cô sợ người ngoài hành tinh.

Đặc biệt là loại trọc lóc, đầu to mắt to, mặt nhỏ người nhỏ, cười thì cực kỳ tà ác ấy.

“Người ngoài hành tinh?”

Đám lưu manh nhìn nhau, sau đó ôm bụng cười ngặt nghẽo.

“Em gái hài hước thật đấy, đúng là người từng ra tù có khác.”

“Tôi không phải em gái, tôi là chị gái.” Phong Chỉ chỉnh lại. “Tôi lớn tuổi hơn các người.”

“Còn nữa, tôi không phải từ tù ra, tôi ra từ bệnh viện tâm thần.”

“Đừng có nhầm nữa.”

“Bệnh viện tâm thần?” Đám lưu manh càng cười to, còn tiến lại gần hơn.

“Trùng hợp thật đấy, bọn anh cũng từ bệnh viện tâm thần ra, vừa khéo là sư đệ của em.”

Phong Chỉ nhìn lên nhìn xuống một lượt, gật đầu:

“Nhìn các người đúng thật là có bệnh.”

Đám lưu manh cười phá lên.

Đã có kẻ bắt đầu cởi áo, tháo dây lưng.

“Chị gái à, bọn em ở đây bị bệnh rồi, cần cơ thể tỷ đến cứu chữa, tỷ thương bọn em một chút đi?”

“Bọn em ngoan lắm, chị đến dạy dỗ bọn em đi nhé?”

Phong Chỉ lắc đầu, nghiêm túc nói:

“Tôi không đến để trị bệnh, tôi đến tìm mẹ.”

“Mẹ tôi đâu rồi?”

Cô rất bình tĩnh.

Nhưng fan và khán giả trong livestream thì đã phát điên cả lên.

[Aaaa tôi sắp sợ c.h.ế.t rồi! Mau nói đây chỉ là đang diễn, không phải thật đúng không?]

[Báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát! Chị gái này đang gặp nguy hiểm!]

[Tôi đang báo đây, nhưng mà hiện trường vụ việc ở đâu? Đồ điên không mở định vị…]

[Hu hu hu, nhìn là biết tụi kia toàn là loại mất dạy, người đông như thế, chị gái tiêu đời rồi…]

[Aaa Phong Hầu làm ăn kiểu gì vậy? Là idol đang nổi tiếng mà ngay cả em gái cũng không bảo vệ được…]

[Tôi cần thuốc trợ tim gấp…]

Trong nhà kho.

Bọn lưu manh cười nghiêng ngả:

“Mẹ hả? Cô thật sự đến đây để tìm mẹ à?”

“Ở đây không có mẹ, chỉ có chồng thôi!”

“Rất nhiều rất nhiều chồng.”

“Rất khỏe rất khỏe luôn!”

“Một đêm xuân đáng giá ngàn vàng, lại đây nào, để các chồng thương cô…”

Phong Chỉ nghe ra:

“Các người nói có tin về mẹ tôi… là nói dối?”

Đám lưu manh cười đến sắp đứt hơi:

“Tất nhiên là không có rồi.”

“Bọn tôi làm gì biết mẹ cô ở đâu?”

“Cô xinh thế này, mẹ cô chắc cũng đẹp, nếu bọn tôi biết mẹ cô ở đâu thì… chơi cả hai luôn rồi!”

Sắc mặt Phong Chỉ nghiêm lại:

“Nói dối thì phải bị trừng phạt.”

Loading...