Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười - Chương 183.

Cập nhật lúc: 2025-08-20 03:16:14
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiếng của Phong Chỉ vang khắp đại sảnh:

“Vậy thì khách khí nữa nhé!”

Ngay đó liền thấy hai tiếng “rắc! rắc!”.

Hai nữ hầu hét thảm như heo chọc tiết.

Mấy hầu khác đang trốn lén thấy, liền hãi hùng phát hiện tay của hai nữ hầu trật khớp, vô lực rũ xuống, trông thảm thương cực độ.

họ chẳng thấy đồng cảm bao nhiêu.

Ai bảo bọn họ ngu dốt trêu chọc Phong tiểu thư?

Rõ ràng Đại thiếu gia coi cô như bảo bối, đích bếp nấu cơm cho cô , còn dám động thủ với Phong tiểu thư? Chẳng là tự tìm c.h.ế.t ?

Hơn nữa, Đại tiểu thư mạnh mấy nữa, cũng thể so với Đại thiếu gia?

Nếu đổi là cô tù mười năm, liệu sụp đổ tinh thần ?

Đại thiếu gia thì khác, trong mười năm ai thể đánh bại , càng ai.

Làm hầu nhà họ Sa, mắt thời thế, đừng sai phe…

“Á—— đau quá, đau c.h.ế.t mất thôi!”

“Cứu mạng! Tay gãy , ai cứu với…”

Ngay đó, thêm “rắc! rắc!” hai tiếng nữa.

Phong Chỉ :

“Đừng la nữa, giúp hai nắn khớp tay .”

Hai nữ hầu cúi đầu , kinh ngạc đến quên cả đau.

Vẫn kịp phản ứng, khuỷu tay vốn lệch khôi phục như cũ?

Phong Chỉ dặn dò:

“Dù nắn khớp, nhưng cánh tay trật khớp vẫn yếu, dùng sức, động tác quá mạnh, nếu dễ tái phát.

Để an , nhất hai nên tới bệnh viện hoặc phòng khám kiểm tra thêm, dùng băng vải treo tay để tránh sự cố.”

Hai , trong lòng mắng thầm: Cô cố tình hành hạ bọn thì !

cũng dám lấy cánh tay đùa giỡn nữa, đành vội vã cảm ơn chạy kiểm tra thương thế.

Sa Lý thấy tâm phúc của bỏ chạy hết thì trong lòng cực kỳ khó chịu.

Phong Chỉ còn chính thức gả Nhà họ Sa, mà dám bày dáng vẻ nữ chủ nhân?

Ngay mặt cô mà còn dám thu dọn hầu?

Không !

Lần đầu gặp mặt, nhất định lập uy, nếu đợi Phong Chỉ cửa, trong cái nhà còn chỗ cho cô ?

“Không thích cái bình hoa ? Cho cô đó!”

chộp lấy cái bình sứ trắng thời Minh, ném thẳng về phía Phong Chỉ.

Phong Chỉ lùi hai bước, tay thoăn thoắt đón phần miệng bình, ôm ngực, nghiêm túc :

“Sa Tuyệt , là chủ nhân Nhà họ Sa, thì thứ ở Nhà họ Sa đều là của .

Cái bình cũng là của .

phép phá hỏng tài sản cá nhân của Sa Tuyệt.”

Đám hầu: “……”

Nhanh như bảo vệ tài sản cá nhân của Đại thiếu gia ?

Tin đồn rằng đại tiểu thư nhà họ Phong đầu óc bình thường, thật sự sắp thành chuyện với Đại thiếu gia bọn họ ?

Khóe môi Sa Lý giật giật, giận dữ:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Trong biệt thự thứ nào do Sa Tuyệt mua, đều thuộc về !”

Phong Chỉ liếc cô :

“Cô tính, Sa Tuyệt mới tính.”

“Cô…” Sa Lý càng tức giận, sải bước tới gần, vớ lấy cái cốc.

May mà trong cốc còn nước, tránh cho cô rơi cảnh hổ “định hất nước mà chẳng nước để hất”.

Phong Chỉ nhanh nhẹn né sang bên, còn trừng mắt khinh bỉ:

“Thật vô giáo dục, ở nhà của Sa Tuyệt mà la lối om sòm, hỏng đồ của Sa Tuyệt, còn hắt nước khách của Sa Tuyệt. Khó trách Sa Tuyệt thích cô.”

“Cô, cô…” Sa Lý dù ở công ty trong nhà, từng ai bất kính đến , tức đến mức còn mắng thêm mấy câu.

lúc .

Giọng Sa Tuyệt từ trong bếp vọng :

“Tiểu Chỉ, giúp vườn hái một nhành hoa quế, bánh hoa quế cho em.”

“Vâng, ngay, thầy Sa!” Phong Chỉ vui vẻ đặt bình hoa về chỗ cũ, lon ton chạy vườn .

Sa Lý theo bóng lưng cô, hừ lạnh hai tiếng, bấm điện thoại:

“Lão Thất, em đang dắt chó ở vườn đúng ?”

Phong Chỉ bước khu vườn rộng như cả sân bóng đá, liếc mắt một cái thấy cây hoa quế cao lớn.

Cây quế đang độ nở rộ, cả cây vàng óng ánh, hương thơm lan xa mấy chục mét.

Phong Chỉ gốc cây ngẩng đầu ngắm nghía vài phút, thoắt cái cởi giày, như một con khỉ leo tót lên cây.

trèo lẩm bẩm:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ke-dien-thi-phe-gap-doi-hai-ke-dien-thi-phe-gap-muoi/chuong-183.html.]

“Ha ha ha, để xem nhánh nào nhất nào…”

Người hầu vác thang chạy tới nhanh như gió, nhưng chỉ cứng họng:

“… Quả hổ là phụ nữ mà Đại thiếu gia tự tay bếp nấu ăn cho.

Cái gì cũng , chẳng để bọn cơ hội thể hiện chút nào…”

Phong Chỉ cây nhảy qua nhảy mấy phút, cuối cùng chọn một cành hoa nở dày đặc, vàng óng, hương thơm đặc biệt, cẩn thận bẻ xuống, ngậm trong miệng, thoăn thoắt trèo xuống.

Vừa chạm đất, cô liếc quanh tìm giày.

Ủa, giày của ?

lúc , một loạt tiếng kêu kinh hãi vang lên, theo là tiếng chó sủa dồn dập:

“Gâu gâu——”

Phong Chỉ đầu, thấy một con ch.ó lớn từ trong bụi hoa lao , nhe nanh giương vuốt, bổ nhào về phía cô.

Trong tiếng hét chói tai của đám hầu, cô nghiêng , trượt chân , để con ch.ó sượt qua sát mà rơi xuống đất.

“Đại Vương, cắn nó cho tao!”

Một cái đầu nhỏ ngạo mạn ló khỏi đám hoa, hét lớn.

Con chó phắt , sủa mấy tiếng, lao tới.

“Chó cắn chó !”

“Đánh!”

Phong Chỉ quát lớn, nghiêng , tung nắm đ.ấ.m đúng lúc con ch.ó lao ngang qua.

Quả đ.ấ.m giáng mạnh hông, khiến con ch.ó vốn định chồm tới sức lực đó hất bay, văng xa năm sáu mét.

Đám hầu trố mắt:

“… Đây là kỹ xảo đặc hiệu ?

nhầm thật sự xảy ?”

“Gâu u u…” Con chó nặng nề đập gốc cây, rơi xuống đất, miệng sùi bọt, tứ chi co giật, bò dậy nổi.

“Đại Vương!”

Cậu bé trong bụi hoa vội lao , quỳ xuống ôm con chó, gào:

“Mày thế? Đừng c.h.ế.t mà!”

Nó trừng mắt Phong Chỉ, căm phẫn:

“Cô đánh chó của !”

Phong Chỉ xắn tay áo, ngậm cành hoa quế trong miệng, mơ hồ:

“Cho chó cắn ?”

“Chó !

Người cũng !”

“Đều trừng phạt!”

Cậu bé bật dậy:

“Cô là ai ?”

Phong Chỉ:

“Cậu là ai ?”

Cậu bé:

“Cô là vị hôn thê của Sa Tuyệt, con điên từ bệnh viện tâm thần, ghét cô!”

Phong Chỉ:

“Không, ! Thả chó cắn là phạm pháp!

Cậu còn nhỏ, pháp luật xử , nhưng thể xử .”

Cậu bé khẩy:

“Đây là nhà của , cô dám xử ?”

Phong Chỉ chẳng thèm cãi, bước tới nhặt chiếc giày, tháo dây buộc, nối hai sợi thành một.

tới mặt bé, nghiêm giọng:

“Phạt hai tiếng.”

“Cô dám…” Cậu bé tức giận.

Phong Chỉ thật sự dám.

Mà chẳng ai dám cản.

Cô thẳng tay kéo bé tới gốc cây quế, dùng dây giày trói chặt cây.

Cậu bé giãy giụa, hét to:

là tiểu thiếu gia của Nhà họ Sa! Đây là nhà !

Cô dám đối xử thế , Nhà họ Sa sẽ tha cho cô!

Các mau bắt con đàn bà điên cho !”

Đám hầu núp xa xa, ai dám nhúng tay.

Buộc xong, Phong Chỉ phủi tay, qua xách lấy con ch.ó từ gáy, nhấc lên, thẳng tiến nhà chính.

Vừa bước phòng khách, cô liền lớn tiếng gọi:

“Thầy Sa, tiểu thiếu gia nhà họ Sa sai chó cắn em, con ch.ó xử lý thế nào đây?”

Loading...