Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười - Chương 15.

Cập nhật lúc: 2025-05-18 07:27:28
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc này, không ai có thể hiểu được trong lòng Sa Yến Xuyên đang phẫn nộ và nhục nhã đến mức nào.

Anh ta hận không thể bật dậy liều mạng với Sa Tuyệt!

Nhưng khi đầu vẫn còn nằm trong tầm ngắm của họng súng, anh ta không thể không cúi đầu.

Anh ta lớn tiếng nói:

“Súng không có mắt, mong các vị nhanh chóng rời đi.”

“Hôm nay là nhà họ Sa tiếp đón không chu đáo, khiến mọi người kinh hãi, sau này nhất định sẽ có bồi thường!”

“Không được!”

Lời còn chưa dứt, một giọng nữ giận dữ vang lên:

“Hôm nay là sinh nhật 20 tuổi của em!”

“Em mong chờ ngày này đã lâu lắm rồi!”

“Không ai được phép phá hỏng tiệc sinh nhật của em!”

Mọi người đồng loạt quay sang nhìn.

Chỉ thấy một cô gái đội vương miện, mặc váy công chúa màu tím đang nép sau lưng quản gia, chỉ lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, cô ta chỉ tay về phía Sa Tuyệt, hét lên:

“Anh nói anh là Sa Tuyệt, có bằng chứng gì không?”

Sa Tuyệt lạnh lùng nói:

“Khẩu s.ú.n.g này chính là bằng chứng.”

“Nếu không phục, đến hỏi s.ú.n.g của tôi đi.”

Lạnh lùng.

Áp chế.

Ngông cuồng.

Không để ai vào mắt.

Không còn nghi ngờ gì nữa, chính là Sa Tuyệt.

Sa Yến Xuyên run rẩy nói:

“Sa Tuyệt, anh vừa mới ra tù, nếu g.i.ế.c người sẽ bị tử hình đó…”

Sa Tuyệt:

“Tôi mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng, chỉ cần bị kích thích là sẽ phát tác. Hiện giờ cậu đang kích thích tôi, tôi cũng không biết mình đang làm gì.”

Hàm ý trong lời đó, nếu g.i.ế.c người lúc đang phát bệnh thì sẽ không bị xử bắn.

Mọi người: “…”

Sa Tuyệt đang giả điên chăng?

Có ai bị tâm thần lại tự mình thừa nhận đâu?

Không đúng, biết đâu Sa Tuyệt thật sự bị điên nên mới ngông cuồng đến vậy.

Sa Yến Xuyên nhịn không được mắng ra tiếng:

“Sao anh không c.h.ế.t luôn trong tù đi…”

Lời chưa dứt, lỗ tai anh ta đã nghe thấy tiếng “cạch” rất nhẹ, tiếng bóp cò súng.

Âm thanh cực nhỏ này người khác không nghe thấy, nhưng họng s.ú.n.g kề ngay bên tai, âm thanh nhỏ thế nào cũng như bị phóng đại gấp trăm lần vang rõ trong tai hắn.

Tim anh ta như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực, sợ đến gào lên:

“Mau về hết cho tôi!”

“Tất cả mau rời khỏi nhà họ Sa!”

“Nếu không tức là chống đối tôi!”

“Không được!” – Sa Ảnh Nhi nóng nảy hét lên – “Mọi người đi hết rồi, sinh nhật của em làm sao tổ chức?”

Sa Yến Xuyên tức giận quát:

“Ảnh Nhi! Em muốn mạng của anh hay sao?”

“Mạng của anh chẳng lẽ không bằng tiệc sinh nhật của em?”

“Nếu khách không đi, lỡ thằng điên kia bóp cò bừa bãi, người c.h.ế.t không chỉ có mình anh đâu!”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Một màn kịch điên rồ, kích thích thế này, ai mà không muốn xem tiếp?

Dù sao Sa đại thiếu gia có lợi hại thì cũng chỉ là một người.

Còn họ chẳng có thù oán gì với anh cả.

Sa Yến Xuyên thừa biết họ đang nghĩ gì, mỗi một câu tiếp theo đều đánh trúng vào nỗi sợ trong lòng họ:

“Năm 14 tuổi anh ta đã g.i.ế.c ba mạng người, hôm nay dù có g.i.ế.c thêm ba mươi người thì có gì lạ?”

“Các người tưởng anh ta chỉ có một khẩu s.ú.n.g thôi à?”

“Biết đâu trên người anh ta còn giấu nhiều s.ú.n.g hơn, thậm chí có dao, có cả thuốc nổ.”

“Tôi khuyên mọi người đừng vì xem náo nhiệt mà đánh cược mạng sống của mình.”

“Dù các người có đông, không sợ trúng đạn, nhưng nếu xảy ra hỗn loạn, bị thương hay bị hủy dung thì có hối cũng không kịp, các người dám không?”

Tất nhiên là… không dám!

Trong đám khách có không ít nghệ sĩ.

Với nghệ sĩ mà nói, mặt quan trọng chẳng kém gì mạng sống.

Dù chỉ là xước nhẹ một chút cũng là chuyện lớn.

Lập tức, một số nghệ sĩ, người nổi tiếng sống bằng gương mặt lập tức kéo theo trợ lý rời đi nhanh chóng.

Có người dẫn đầu, những người khác cũng lần lượt theo sau.

Chỉ trong ba đến năm phút, khách khứa trong buổi tiệc gần như đã chạy hết sạch.

Sa Ảnh Nhi nhìn bữa tiệc sinh nhật mà mình dày công chuẩn bị còn chưa chính thức bắt đầu đã phải kết thúc, nước mắt lã chã rơi xuống, nhưng lại không dám khóc thành tiếng.

Mặc dù đã mười năm rồi cô ta chưa gặp Sa Tuyệt, nhưng khi còn nhỏ, dù cô ta có được nuông chiều, kiêu ngạo cỡ nào, chỉ cần nhìn thấy Sa Tuyệt là y như mèo con gặp phải hổ thật, có cảm giác bị áp chế đến không thở nổi.

Vừa muốn thu hút sự chú ý của anh, lại vừa sợ bị sự lạnh lùng và sắc bén của anh làm tổn thương.

Hiện tại, cho dù trong lòng có không phục thế nào đi nữa, cô ta cũng không dám liều mạng đi “thương lượng” với khẩu s.ú.n.g trong tay Sa Tuyệt.

Chỉ có thể cắn răng chịu đựng trong nước mắt.

So với Sa Ảnh Nhi, người còn sốt ruột hơn chính là Phong Tư Nặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ke-dien-thi-phe-gap-doi-hai-ke-dien-thi-phe-gap-muoi/chuong-15.html.]

Không ai để ý rằng Phong Chỉ đã nhân lúc hỗn loạn mà bỏ chạy.

“Làm sao có thể để một tên điên rời khỏi đây được chứ?”

Cô ta gào thét trong lòng.

“Con điên đó đã cướp mất viên kim cương của mình!”

“Nếu bây giờ không lấy lại được, sau này e rằng càng không có cơ hội!”

“Hơn nữa, với tính cách điên khùng của cô ta, đợi mình về nhà thì không biết sẽ tra tấn tôi kiểu gì…”

Nghĩ tới cảnh Phong Tước từng bị trói trên cổng lớn nhà họ Phong làm mồi cho muỗi, cô ta lập tức rùng mình ớn lạnh.

“Không được!”

“Mình tuyệt đối không thể để bi kịch đó xảy ra với mình!”

Cô ta trốn sau một gốc cây lớn, rút điện thoại ra, nức nở gọi:

“Anh à, khi nào anh mới về tới nhà vậy?”

“Em đang ở nhà Ảnh Nhi.”

“Chị gái đến nhà họ Sa làm loạn, nói em ăn cắp kim cương của chị ấy, còn cướp luôn viên kim cương của em nữa. Buổi tiệc sinh nhật của Ảnh Nhi bị chị ấy phá tanh bành, khóc dữ lắm…”

Nói đến đây, cô ta khéo léo né tránh nhắc đến Sa Tuyệt và Sa Yến Xuyên, chỉ lén chụp một đoạn video Sa Ảnh Nhi đang lau nước mắt cùng khung cảnh vắng lặng trước cửa nhà họ Sa, gửi cho Phong Cương.

“Chị ấy còn nói đợi em về sẽ dạy cho em một bài học thật đau. Em không dám về nhà nữa…”

“Ngày mai sáng anh mới về à?”

“Vậy tối nay em ngủ lại nhà Ảnh Nhi nhé…”

Vừa dứt điện thoại, một lượng lớn cảnh sát cũng đã tới, vây chặt lấy Sa Tuyệt.

Hàng loạt nòng s.ú.n.g chĩa thẳng vào anh.

Phong Tư Nặc và Sa Ảnh Nhi ôm chặt lấy nhau, nấp sau gốc cây, tim như muốn nhảy ra ngoài.

Lúc quay phim cảnh b.ắ.n s.ú.n.g thì cảm thấy kích thích, nhưng khi đối mặt với hiện trường thật, hai người chỉ có thể run rẩy chân tay vì sợ.

Sa Tuyệt lại mỉm cười:

“Các anh cảnh sát đừng căng thẳng thế chứ, chỉ là s.ú.n.g đồ chơi thôi mà.”

Vừa dứt lời, anh mạnh tay bẻ khẩu súng, s.ú.n.g lập tức gãy làm đôi.

Anh ném khẩu s.ú.n.g đồ chơi xuống đất, dẫm vài phát, s.ú.n.g liền vỡ vụn thành từng mảnh.

“Các anh có thể khám người tôi, tôi không mang theo bất kỳ vật nguy hiểm nào.”

Anh giơ hai tay lên cao, vẻ mặt thản nhiên như một thiếu niên vô hại.

Một cảnh sát bước lên khám người, một lát sau lắc đầu ra hiệu không có gì.

Đám cảnh sát lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hạ s.ú.n.g xuống, chia nhau ra hỏi han các nhân chứng.

Sa Tuyệt cũng lấy ra hộ chiếu và chứng minh thư từ trước khi vào tù, rồi tháo kính râm ra, lộ ra một gương mặt đẹp đến mức gây “tội ác”.

Cảnh sát nhìn thấy gương mặt đó, ngoài sự kinh diễm thì cũng không còn nghi ngờ thân phận của anh.

Bởi vì, khuôn mặt này quả thật có vài nét tương đồng với Sa Yến Xuyên và Sa Ảnh Nhi, và càng giống hệt với ảnh trong hộ chiếu thời thiếu niên.

Nếu bảo đây là kẻ mạo danh đại thiếu gia nhà họ Sa…

Thế giới này làm gì có chuyện có người khác vừa cực kỳ đẹp trai vừa giống đến vậy?

Mọi việc sau đó liền trở nên đơn giản.

Cả ngọn núi này đều là tài sản tư nhân của nhà họ Sa.

Sa Tuyệt bị chính vệ sĩ mà nhà mình thuê ngăn cản ngay trên đất nhà mình, anh đánh trả lại, xét về lý cũng không phải quá đáng.

Mặc dù mấy vệ sĩ bị thương, nhưng đều là thương tích có thể chữa khỏi.

Sa Tuyệt cũng chủ động nói sẽ chi trả toàn bộ chi phí.

Về phía công ty vệ sĩ, khách hàng lớn đã chịu bồi thường rồi, nếu còn lôi nhau ra tòa thì chẳng có lợi gì, danh tiếng cũng không tốt.

Cho nên họ cũng đồng ý bỏ qua, không truy cứu trách nhiệm Sa Tuyệt.

Chuyện náo loạn giữa Sa Tuyệt và Sa Yến Xuyên xét cho cùng cũng chỉ là việc nhà, hơn nữa Sa Yến Xuyên không bị thương, nên cảnh sát cũng không can thiệp được.

Cuối cùng, cảnh sát chỉ nghiêm khắc phê bình Sa Tuyệt một trận.

Sa Tuyệt cũng tỏ ra biết lỗi, cam đoan sẽ không tái phạm.

Thế là cảnh sát rời đi.

Hiện trường cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Hạt Dẻ Rang Đường

Sa Tuyệt ngáp một cái thật dài, bước vào cổng lớn nhà họ Sa:

“Tôi buồn ngủ rồi, cần nghỉ ngơi. Ai cũng không được phép làm phiền tôi.”

Sa Yến Xuyên nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Sa Tuyệt, trong mắt tràn đầy oán hận.

Mười năm trước, Sa Tuyệt đã đè bẹp anh ta toàn diện, mạnh đến mức khiến anh ta không thể ngẩng đầu lên nổi.

Mười năm sau, Sa Tuyệt vừa mới trở về đã khiến anh ta mất mặt ngay trước đám đông, vẫn khiến anh ta chẳng ngẩng đầu lên được.

Đáng hận!

Sa Tuyệt rốt cuộc về làm gì?

Nếu Sa Tuyệt không trở về, cả tập đoàn Sa thị đã là của anh ta rồi.

Cho dù phải cưới cô tiểu thư điên nhà họ Phong cũng chẳng sao…

Dù gì thì dung mạo của “con điên” đó đúng là không chê vào đâu được, thậm chí còn vượt xa Phong Tư Nặc…

Nghĩ tới đây, trong lòng hắn lại dấy lên cơn ghen tỵ.

Tại sao Sa Tuyệt kết hôn với một cô gái bị cho là điên, mà người đó vẫn là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành?

Trong lúc hắn đang nguyền rủa Sa Tuyệt trong đầu, liền có người giúp việc chạy đến báo tin:

“Nhị thiếu gia, đại thiếu gia phá hỏng cửa phòng của cậu rồi, còn đem hết đồ đạc của cậu vứt ra ngoài…”

“Cái gì?”

“Đồ điên này! Biến thái! Tên khốn kiếp c.h.ế.t tiệt!”

Sa Yến Xuyên tức đến mức dựng hết tóc gáy, nổi điên lao về phía tòa nhà chính.

“Anh ta dám cướp phòng của tôi, tôi sống c.h.ế.t với anh ta!”

Phong Tư Nặc nhìn bóng lưng điên cuồng của anh ta, khẽ bật cười.

Cảnh tượng này… sao lại quen thuộc đến vậy?

Xem ra, cuối cùng cô ta cũng thấy dễ chịu hơn một chút rồi…

Loading...