Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười - Chương 14.
Cập nhật lúc: 2025-05-18 04:47:23
Lượt xem: 256
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mọi còn đang thắc mắc.
Phong Chỉ bỗng nhiên giơ tay chỉ lên trời:
“Ơ, cái gì ?”
Phản xạ điều kiện, tất cả đều ngẩng đầu trời.
Cả Phong Tư Nặc lẫn Sa Yến Xuyên cũng .
Chính khoảnh khắc .
Phong Chỉ như mũi tên phóng tới, túm lấy mặt dây chuyền kim cương đỏ cổ Phong Tư Nặc, giật mạnh một cái.
“Rắc”
Viên kim cương gọn trong tay cô.
Phong Tư Nặc bàng hoàng ôm lấy cái cổ trống trơn, thét lên:
“A! Dây chuyền của !”
“Phong Chỉ, con điên ! Cô dám cướp đồ của ?!”
“Tôi liều …”
Cô vốn định “ liều mạng với cô”
chợt nhớ : liều nổi ?
Phong Chỉ là điên đó!
Ra tay phân biệt đạo lý, danh tiếng, hậu quả.
Cô thể liều mạng với loại như ?
Nghĩ thế, cô liền “hu hu hu, , ” nấc lên, chân mềm nhũn, bệt xuống đất.
Nước mắt lã chã.
“Dây chuyền của ..."
“Là bố tặng cho …”
“Hu hu hu…”
Phong Tư Nặc vốn dĩ mang vẻ mong manh yếu đuối, mặt trái xoan nhỏ, da trắng, mắt to, mi cong, giống búp bê sống .
Bây giờ run như chú mèo con, đúng là khiến khác thương xót thôi.
Đến mức Sa Yến Xuyên mà tim thắt .
“Nặc Nặc, đừng …”
Anh xổm xuống đỡ cô dậy:
“Chỉ là một viên kim cương đỏ thôi mà.”
“Mai mua cho em cái to hơn.”
“Em cần…”
Phong Tư Nặc nức nở:
“Đó là quà của bố em, là viên kim cương quý giá nhất thế gian, em chỉ cần viên đó thôi…”
là cô thể mua cái hơn, đắt hơn.
viên quá hợp gu thẩm mỹ.
Hơn nữa, nó từng là của Phong Chỉ.
Cướp từ tay con điên , mỗi đeo là mỗi thấy thành tựu.
Bảo buông tay? Nằm mơ!
“Được , lấy cho em.”
Sa Yến Xuyên ngẩng đầu lên.
“Phong Chỉ, trả viên kim cương cho Nặc Nặc, nếu …”
Ơ?
Phong Chỉ ?
Anh đảo mắt khắp nơi.
Phong Chỉ bộ xa hơn hai chục mét, nhẹ nhàng như đang dạo.
Rốt cuộc… nãy giờ diễn cảnh “so deep” với Phong Tư Nặc, mà con điên còn thèm liếc lấy một cái?
là bẽ mặt thật sự!
“Người ! Cản cô !”
“Lấy viên kim cương, đừng để cô rời khỏi đây!”
Lập tức, mười mấy vệ sĩ vây quanh, chắn đường Phong Chỉ.
Phong Chỉ nghiêm túc họ:
“Chặn đường khác… là sẽ đánh đó.”
Điên thật !
Mọi cùng nghĩ:
Cô tưởng là hoàng đế chắc? Muốn làm gì thì làm?
Phong Tư Nặc cảnh tượng , trong lòng vô cùng hả hê.
Hôm nay nhà họ Sa thuê đội an ninh danh tiếng nhất cả nước, chỉ riêng nhân viên vệ sĩ hơn cả trăm .
Mười mấy tên đang chặn Phong Chỉ chỉ là một phần nhỏ.
Cô thể một chọi mười ? Mơ !
Phong Chỉ gì thêm, chỉ thò tay túi xách.
Không khí căng như dây đàn. Một trận bão tố sắp bùng nổ.
Ngay khoảnh khắc đó, phía hàng vệ sĩ, một giọng lười biếng, quyến rũ, pha chút ngông nghênh nhưng áp lực tràn trề vang lên:
“Tránh , đừng chắn đường bổn thiếu gia.”
Tất cả sững .
Tên nào to gan ?
Dám ngông cuồng như thế cổng nhà họ Sa?
khi theo tiếng .
Toàn trường… c.h.ế.t lặng.
Người đó là ai ?
Siêu mẫu hả?
Tuy đeo kính râm cực to, che gần hết gương mặt, nhưng đường nét khuôn mặt, sống mũi, cằm, môi và làn da trắng mịn đến mức tỏa sáng… chê điểm nào.
Hạt Dẻ Rang Đường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ke-dien-thi-phe-gap-doi-hai-ke-dien-thi-phe-gap-muoi/chuong-14.html.]
Còn cả chiều cao, đôi chân dài, khí chất nữa, đúng là đỉnh của chóp.
Trong các nam nghệ sĩ và thiếu gia mặt tại đó, thật sự ai vóc dáng khí chất vượt qua .
Không vì , ngay khi thấy đàn ông đeo kính đen , Sa Yến Xuyên cảm thấy cực kỳ chướng mắt.
Không chút suy nghĩ liền quát lên:
“Anh là ai?”
“Đến nhà họ Sa làm gì?”
Người đàn ông đeo kính đen để ý đến , trực tiếp giơ chân đá về phía vệ sĩ mặt.
Vệ sĩ nghiêng tránh né.
Ai ngờ đàn ông kính đen đoán động tác đó, cú đá chỉ là hư chiêu. Khi vệ sĩ động, cú đá cũng lập tức đổi hướng, lệch chút nào, đá trúng ngay đầu gối của .
“Rắc!”
Tất cả đều thấy tiếng xương gãy.
Không khỏi kinh hãi trong lòng, chân mạnh thật!
Những vệ sĩ đó ai cũng cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, rõ ràng là qua huấn luyện chuyên nghiệp.
Vậy mà mẫu kính đen chỉ dùng một cú đá đánh gãy đầu gối của đối phương, quả thật… quá hung hãn.
Không cần Sa Yến Xuyên lệnh, những vệ sĩ khác liền đồng loạt xông tới…
Chưa đầy năm phút, hơn chục vệ sĩ đều la liệt đất, một ai bò dậy nổi.
Còn đàn ông kính đen vẫn vững như núi, chút thương tích.
Lại thêm đợt vệ sĩ tràn .
Sa Yến Xuyên lệnh: “Báo cảnh sát! Mau lập tức bắt…”
Lời còn dứt, đàn ông kính đen như u linh hiện lên bên cạnh , nòng s.ú.n.g chĩa thẳng trán .
Sa Yến Xuyên toát mồ hôi lạnh: “Anh… làm gì?”
Người đàn ông kính đen lạnh nhạt : “Quỳ xuống, học chó sủa.”
Sa Yến Xuyên nghiến răng: “Đừng hòng…”
“Một!”
“Hai!”
“Ba!”
Người đàn ông bắt đầu đếm.
Sa Yến Xuyên: “Tôi khuyên nhất đừng…”
“Đoàng!”
“A! Cứu mạng! Tôi chết…”
Sa Yến Xuyên nhắm nghiền mắt, thét lên thảm thiết.
Toàn trường lập tức im bặt.
Sa Yến Xuyên: “…”
Chuyện gì ?
Anh … dường như vẫn còn sống?
Thế là lén hé một con mắt.
Người đàn ông kính đen vẫn bên cạnh .
Nòng s.ú.n.g vẫn chĩa trán .
Lúc tamới nhận , tiếng “đoàng” nãy chỉ là tiếng đàn ông đó giả vờ phát , tiếng s.ú.n.g thật.
“Quỳ ?”
“Không quỳ thì là thật đấy.”
Giọng của đàn ông cực kỳ lạnh lẽo.
Dù cách một cặp kính đen, Sa Yến Xuyên vẫn cảm nhận sát khí toát từ phía cặp kính đó.
Anh dám đánh cược…
Một khi thua, takhông chỉ mất mạng, mà còn mất luôn khối tài sản hàng trăm tỷ của nhà họ Sa cùng với vinh hoa phú quý đang .
“Tôi… quỳ…”
Sa Yến Xuyên nghiến răng, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Dù thì cũng còn nhiều cơ hội để xử lý tên khốn .
Người đàn ông đá một cú: “Học chó sủa .”
Sa Yến Xuyên cố nén nhục nhã: “Gâu~~~”
Người đàn ông kính đen: “Chưa giống, sủa thêm hai tiếng nữa.”
Lúc đội trưởng vệ sĩ mở miệng: “Thưa ngài, ngài bình tĩnh một chút. Có nhiều đang ở đây, nếu ngài nổ s.ú.n.g g.i.ế.c , sẽ thoát . Nếu ngài yêu cầu gì thì cứ thẳng, chúng thể thương lượng.”
Người đàn ông lạnh giọng: “Anh là cái thá gì, cũng xứng đàm phán với ?”
Đội trưởng vệ sĩ nghẹn họng, định là họ gọi cảnh sát , hiện tại cảnh sát đang đường đến.
Lúc , quản gia chạy đến liền dè dặt lên tiếng: “Xin hỏi… ngài là… Đại thiếu gia ?”
Đại thiếu gia?
Bốn phía lập tức vang lên một tràng hít khí lạnh.
Sa Yến Xuyên càng sững sờ, đồng tử co rút, thất thanh kêu lên:
“Anh là Sa Tuyệt?”
“Anh từ nhà giam đảo hoang trở về ?”
Tiếng bàn tán xung quanh càng lúc càng nhiều, huyên náo ngừng:
“Sa Tuyệt? Chính là đại thiếu gia nhà họ Sa từng tù vì tội g.i.ế.c đó hả?”
“Bao nhiêu năm tin tức gì, ai cũng tưởng c.h.ế.t …”
“Nghe giam ở một nhà tù đảo hoang nguy hiểm nhất Đông Á, nơi đó từng phạm nhân nào sống sót trở , mà sống đến giờ?”
“Nghe khi tống giam mới chỉ 14 tuổi, làm sống nổi chứ…”
“Chắc là giả mạo ?”
“Tôi cũng thấy , mười năm , ai từng gặp …”
“Khối tài sản khổng lồ của nhà họ Sa như , ai mà chẳng thèm khát?”
…
Sa Tuyệt đá Sa Yến Xuyên một cú:
“Tôi thích quá nhiều ồn ào trong nhà .”
“Mau bảo bọn họ cút hết , thì nổ s.ú.n.g b.ắ.n vỡ đầu .”