Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười - Chương 110.

Cập nhật lúc: 2025-05-23 11:33:12
Lượt xem: 104

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đảo Hoa Vụ.

Các khách mời dù che nắng, vui vẻ thưởng thức bữa trưa ngon lành do tổ chương trình chuẩn .

Chỉ Phong Hầu vẫn ôm chặt lấy cây, nước mắt lưng tròng cắn khăn tay, m.á.u mũi còn khô, đầu Phong Chỉ, vẻ mặt uất ức đáng thương vô cùng…

Hạt Dẻ Rang Đường

Tổ chương trình đưa khăn cho lau m.á.u mũi.

Anh ngoan cố :

“Chảy m.á.u mũi là cái đáng nhận.”

“Tiểu Chỉ để ý đến , sẽ lau m.á.u mũi.”

Anh ôm cây như thế hơn một tiếng đồng hồ, hai tay thực sự từng buông lỏng.

Các khách mời đều đành lòng.

“Tiểu Chỉ , hai cô đường xa đến đây, ôm cây lâu như , chắc chắn là mệt lắm . Hay cô bảo buông tay , đến ăn bữa cơm , đó ôm tiếp thì ôm tiếp ?”

Phong Chỉ thèm ngẩng đầu:

“Tôi bảo ôm cây, nhưng thể .”

“Anh lời cũng phạm pháp, còn cả nước đang xem, cũng sẽ đánh .”

Nhân viên bụng chuyển lời cho Phong Hầu.

Phong Hầu yếu ớt :

“Tiểu Chỉ gì cũng đúng, lời Tiểu Chỉ…”

Mọi , ai nấy đều thầm nghĩ:

Người nhà họ Phong…

là… khó hiểu thật.

Trong phòng livestream cũng đang náo loạn:

[Giờ còn ai dám tiểu Hầu gia nhà là phẫu thuật thẩm mỹ nữa? Mũi đập đến chảy m.á.u mà vẫn lệch, cằm đập cây cũng méo, mặt chỉnh sửa mà làm thế ?]

[Khoan… tiểu Hầu gia hành thê thảm như , các còn lo cái mặt của ?]

[Không lo mặt thì lo gì? Lo cái diễn xuất từng của ?]

[Phong Hầu thế khác hẳn với Phong Hầu tivi! Nếu là diễn thì diễn xuất đỉnh thật. Mà nếu diễn thì đời thường của cũng khác quá xa màn ảnh…]

[5555! Không ai thấy tay của tiểu Hầu gia run ngừng ? Máu mũi chảy nhiều thế, tội quá mất! Phong tiên nữ thể tha thứ cho một ?]

[Không trải qua đau khổ của khác, đừng khuyên họ làm ! Biết Phong Hầu thực sự từng làm chuyện gì tàn nhẫn với Phong tiên nữ ?]

[Đặt cược nào, đoán xem Phong Hầu thể trụ bao lâu?]

Trụ bao lâu thì ai , vì khi Phong Chỉ ăn xong, ngáp một cái với Phong Hầu:

“Anh cần ôm cây nữa, nhưng đến gần em trong phạm vi ba mét, nếu em sẽ trói nhốt phòng.”

Đôi mắt vốn u ám của Phong Hầu lập tức sáng lên, cả như tỏa sáng:

“2.5 mét ?”

Phong Chỉ nghiêm mặt:

“3.5 mét.”

Phong Hầu giơ khăn tay dính m.á.u lau nước mắt, cả như sụp đổ mắt :

“5555… …”

Phong Chỉ bỏ .

Phong Hầu thả cây , vui vẻ lẽo đẽo theo phía .

Mới vài bước vì tê chân mà ngã phịch xuống đất, mãi bò dậy .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ke-dien-thi-phe-gap-doi-hai-ke-dien-thi-phe-gap-muoi/chuong-110.html.]

Cuối cùng vẫn là Tống Kim Thời, Đường Điềm Âm và Thẩm Gia Tuấn cùng đỡ dậy, hỗ trợ bước , lấy đông áp chế quy định.

Khi Phong Chỉ nhà, cô đầu với Phong Hầu:

“Em ngủ trưa, làm phiền, cũng bước cửa biệt thự.”

Phong Hầu uất ức gượng , vẫy tay:

“Tiểu Chỉ ngủ ngon, giúp em canh cửa.”

Thấy Sa Tuyệt cũng theo , Phong Hầu nghiến răng nghiến lợi:

“Tiểu Chỉ, nếu tên sắc lang trời đánh nào dám phòng em hoặc giở trò với em, em cứ hét lên, nhất định sẽ đến cứu em…”

Sa Tuyệt nhạt:

“Đến bản còn lo xong, còn mơ cứu ?”

Phong Hầu châm chọc đến đỏ mặt, nhưng vẫn chịu thua:

“Tuy chẳng bản lĩnh gì lớn lao, nhưng nếu Tiểu Chỉ gặp nguy hiểm, thể em , thậm chí c.h.ế.t vì em cũng .”

“Chứ như …”

“Tôi cũng thể.” Sa Tuyệt lạnh nhạt ngắt lời .

điều Tiểu Chỉ cần chắn d.a.o cho cô , cũng c.h.ế.t .”

“Điều cô cần, là một tâm ý tôn trọng và tin tưởng cô .”

“Anh Tiểu Chỉ tin tưởng thì bớt chơi mấy trò phù phiếm .”

Nói xong, bước trong đóng cửa biệt thự .

Phong Hầu: ……

Nước mắt “tách tách” rơi xuống.

Cả cũng theo đó trượt xuống, tựa lưng cửa biệt thự, co thành một cục, nức nở:

“Tôi cũng làm gì đó thực tế cho Tiểu Chỉ mà… Tiểu Chỉ lợi hại như , cần bảo vệ, cũng chẳng coi trọng chút tiền lẻ của , làm bây giờ chứ…”

“Mẹ ơi ——”

Anh bỗng ngẩng đầu, hướng thẳng ống kính máy , hét lớn:

“Mẹ ơi đang ở ?”

“Nếu thấy thì làm ơn hãy liên lạc với tổ chương trình ?”

“Chúng con nhớ lắm…”

Lời cầu nguyện của dường như linh nghiệm.

Chiều muộn.

Gió biển lướt nhẹ.

Ánh hoàng hôn dát vàng vật.

Các khách mời tràn đầy tinh thần, rảo bước lên ngọn đồi phía , chuẩn tiệc nướng ngoài trời.

Ngay lúc , một nhân viên chương trình hớt hải chạy tới, miệng ngừng kêu to:

“Có tin ! Có tin !”

“Có tin về An Như Mộng !”

Như một hòn đá rơi xuống mặt nước phẳng lặng, khơi dậy ngàn con sóng.

Mọi chỉ cảm thấy mắt loáng lên một bóng .

Phong Chỉ, ở phía , ngẩng đầu ngắm chim hót, giờ đây như cơn lốc lao đến mặt nhân viên , hai tay siết chặt, hai mắt sáng rực, hai chân nhún nhảy liên hồi:

“Mẹ ?”

“Mau mau , đang ở ?”

 

Loading...