Cát Tuyết xua tay : “Không cần , thím chuẩn , chúng chỉ là chào hỏi thôi, tấm lòng là , quà cáp quý giá quá ngược sẽ cho bất an.”
Phó Khuê hiểu những điều , nhưng mà cũng gì nữa, chỉ là bên cạnh cùng Cát Tường thím út chuẩn quà.
“À đúng , hôm nay chắc là thời gian chúng ngoài sẽ tương đối dài, thím một vòng cho hết, Tiểu Nhị, cháu gọi các bạn của cháu cùng ? Vừa thím út mời các cháu ăn cơm.”
Sau khi Cát Tuyết sắp xếp quà cáp gọn gàng, bỗng nhiên giống như nhớ đến điều gì đó, về phía trai .
Phó Khuê suy tư một lúc, quyết định rủ theo mấy em , ăn cơm quan trọng. Chẳng qua là cảm thấy dạo phố cùng thím út và em gái đáng sợ, vẫn nên gọi mấy em cùng .
Người xưa : tử đạo hữu bất tử bần đạo(*).
(*) Tử đạo hữu bất tử bần đạo: ‘đạo hữu’ chỉ khác, ‘bần đạo’ chỉ bản , ý là thà để khác c.h.ế.t chứ thể để chết. Nôm na vui vui là bạn , ai nấy lo.
Khoảnh khắc gọi điện thoại , Phó Khuê suýt nữa thì tình bạn chân thành tha thiết của cho cảm động.
Chính là lương thiện như đấy.
Trước đây Chu Hồng Anh là bác sĩ trong bệnh viện.
Vài năm nay tuổi tác cao, con cái cũng đều lập gia đình, Chu Hồng Anh cả đời bận rộn nghỉ ngơi một chút. Thời điểm năm mươi lăm tuổi năm ngoái bà về hưu.
Cuộc sống khi về hưu nhàn nhã, tự do tự tại, ngoại trừ việc thỉnh thoảng giúp đỡ xử lý một mâu thuẫn lông gà vỏ tỏi giữa các nhà quân nhân thì phần lớn thời gian bà đều ở trong nhà.
Chu Hồng Anh cũng cảm thấy nhàm chán, bà thích các loại hoa, thích sách, cũng thích vẽ tranh, mỗi ngày đều luôn tay luôn chân chuyện yêu thích, cuộc sống vui vẻ.
như , ăn sáng xong, bà xách một cái ghế đẩu, dẫn theo bảo mẫu trong nhà, hai bà cụ trong nhà xổm trong sân cắt tỉa hoa, tiện thể chuyện phiếm vài câu.
Lúc một nửa thì thấy tiếng gõ cửa chính ngoài sân.
Chu Hồng Anh đẩy đẩy kính lão, về phía bảo mẫu: “Ai nhỉ? nhớ là cổng đóng mà?”
Bảo mẫu dậy phủi bớt bùn tay lên tạp dề : “Không đóng, đến lễ phép, xem .”
Chu Hồng Anh cũng dậy, bảo mẫu nhắc đến là chuyện mấy ngày Vương Vân đến, mặc kệ cửa chính đang khóa nhưng vẫn tự ý đẩy cửa .
Bà trách bảo mẫu một câu: “Bà tinh quái lắm, nhanh đón khách .”
Bảo mẫu và Chu Hồng Anh quen nhiều năm, vô cùng thiết với , chỉ , : “Được , giờ đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-doi-lam-quan-co-mot-doi-lam-chinh-minh/chuong-65.html.]
Có khách đến, dĩ nhiên thể tiếp tục tỉa tót cành hoa nữa.
Chu Hồng Anh dùng một tay cầm hai cái ghế đẩu, một tay còn cầm theo cái giỏ trúc, trong đó đặt mấy cái kéo và mấy bông hoa nguyệt quý mới tỉa tót xong.
Hồng, trắng, đỏ, cam tràn đầy một rổ, xếp cùng trông mắt.
Đợi bà nhà, đó phòng bếp rửa tay thì bảo mẫu dẫn khách nhà .
Chu Hồng Anh đến là ai, nhưng mà lập tức đoán phận của hai , huống hồ còn Phó Khuê cùng nữa.
“Ôi chà, đây là vợ và con gái của Tiểu Phó , nhanh nhanh mời , Phú Quý nhanh bảo thím út của cháu xuống, đến chỗ thím mà con khách sáo gì?” Chu Hồng Anh thấy con Cát Tuyết thì đôi mắt cũng sáng hơn mấy phần.
Đối với hai con , quả thực là Chu Hồng Anh tò mò , nếu cân nhắc đến chuyện mới đến ngày hôm qua, cứ chạy đến thì lẽ còn vội vàng chào hỏi thì Chu Hồng Anh tỏ vẻ là hôm qua bà qua .
Hôm qua mấy Lưu Dung Dung cố ý chạy đến cho bà , rằng vợ của Phó Lập Thành căn bản là giống như trong lời đồn, xinh như tiên nữ, Vương Vân phá của, tức đến nỗi đập vỡ hết chén dĩa trong nhà, phí ít tiền.
Tiên nữ dáng vẻ như thế nào, Chu Hồng Anh cũng từng thấy, cũng tưởng tượng , chỉ cho rằng mấy đó quá lên.
Không ngờ tới, bây giờ thấy , thật sự là quá , lẽ tiên nữ cũng như thôi, nếu thì còn thể hơn như thế nào nữa?
Tiểu Phó nhiệm vụ , vốn dĩ Chu Hồng Anh còn nghĩ tối nay sẽ đến nhà động viên một chút.
Dù thì mới tân hôn, đến khu tập thể nhà quân nhân ngày đầu tiên, chồng nhiệm vụ, suy bụng bụng , nếu như việc rơi đến thì nghĩ nghĩ cũng thấy lo lắng.
mà, bà ngờ rằng sáng sớm mà cô dâu mới đến nhà .
Hào phóng!
Không những nhan sắc xinh mà con còn ý, khí chất cũng kém cạnh những cô gái con nhà quyền quý.
Tiểu Phó thể lấy một vợ như , Chu Hồng Anh cũng vui mừng cho . Sau khi bà gọi bảo mẫu gọt hoa quả và châm thì xuống đối diện mấy họ.
Một đôi mắt ôn hòa lướt qua hai con vài vòng mới : “ cô tên là Cát Tuyết, nếu ngại thì chị dâu gọi cô là Tiểu Tuyết nhé!”
Cát Tuyết mỉm dịu dàng: “Đương nhiên là ạ.”
Chu Hồng Anh : “ đấy, hôm qua bộ khu tập thể quân khu truyền khắp , là tên nhóc Tiểu Phó là phúc, cưới một cô vợ như tiên nữ, từ đầu còn nghĩ là các cô quá lên, tiên nữ dáng vẻ như thế nào, bằng tuổi cũng từng thấy, bây giờ thấy thế thì thấy Tiểu Tuyết đúng là tiên nữ mà, chị dâu từng thấy cô gái nào như cả .”
Phần lớn cổ đại đều e dè, Cát Tuyết cũng từng thấy khen thẳng thắn như , nhất thời chút hổ: “Chị dâu, chị quá khen , chị thế em còn coi thành tiên, sắp thăng thiên luôn .”
“Ha ha ha, cô cũng tinh nghịch đó.” Nghe Cát Tuyết , mắt Chu Hồng Anh sáng lên, bà thích tình tình rộng rãi cởi mở, kiểu õng õng ẹo, một bụng ý đồ xa giống Vương Vân thật sự thú vị chút nào, vợ Tiểu Phó thật cho bà bất ngờ và vui vẻ.