MỘT ĐỜI ĐỀU VÌ NGƯỜI MÀ ĐẾN - 8 + NGOẠI TRUYỆN
Cập nhật lúc: 2025-12-06 00:49:18
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhào lòng bà.
“Con cũng hạnh phúc.
Mẫu .”
Hạnh phúc đời đại để hữu hạn.
Từ , ông trời thiên vị Tần Kế Sinh.
Mọi điều đều rơi xuống .
Lý Tiêu Nhược chỉ thể trong bóng tối mà lặng lẽ chờ đợi.
thời gian xoay vần.
Hạnh phúc cũng từ từ dịch chuyển về phía bà.
Trải qua bốn mùa xuân hạ thu đông nơi núi , chúng cùng qua hết thảy.
Trên mái tóc Lý nữ sĩ chậm rãi xuất hiện một sợi bạc.
Ta chẳng hề vì bà già mà sợ hãi.
Bởi .
Giờ phút bà sống trong hạnh phúc.
Hơn xa những năm tháng .
Đến một năm mùa hạ nữa tới.
Bà bỗng đề nghị: “Minh Nhan, chúng kinh du ngoạn một chuyến .”
Ta đáp một tiếng “”.
Sáng hôm lên xe xuất phát.
Xe qua những con phố quen thuộc.
Lý nữ sĩ dường như vô ý nhắc: “Đột nhiên ăn ngỗng của Dự Mãn Lâu.”
Từ đây đến Dự Mãn Lâu.
Chắc chắn ngang Tần phủ.
Ta hiểu, bà một .
16
Ta phản đối.
Một năm qua chỉ “đạn mạc” truyền tin.
Hôm nay mới xem trực tiếp đầu.
Xe ngựa nhanh chóng đến gần Tần phủ.
Ta khẽ vén rèm.
Quang cảnh mắt khiến cả và mẫu đều hít sâu một .
Tần phủ từng tấp nập kẻ .
Nay vắng lạnh tiêu điều.
Thậm chí còn hiện rõ vẻ xơ xác.
Đèn lồng treo cửa chẳng bao lâu .
Phủ đầy bụi đất u ám.
lúc .
Cổng lớn bên trong mở .
Vài kẻ đòi nợ c.h.ử.i rủa om sòm bước .
Trong tay ôm vài món gia cụ lớn.
Hẳn là mang trừ nợ.
Tần Kế Sinh hốt hoảng chạy theo phía .
Cầu xin họ nới hạn thêm chút thời gian.
bọn chủ nợ thèm nể mặt.
Thậm chí còn đá một cước lăn xuống bậc thềm.
Lăn lông lốc…
ngay xe ngựa của chúng .
Nửa tháng còn “đạn mạc”.
Chỉ Tần Kế Sinh tuyệt giao với Tôn mama.
Một năm qua, nhà họ Tôn bám hút m.á.u hút mủ chẳng ngừng.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Đầu năm nay, Tần Kế Sinh chịu hết nổi nên đuổi sạch cả đám .
khoản nợ tồn đọng vẫn còn đó.
Vốn chỉ cần tập trung buôn bán cũng thể bù .
Tần Kế Sinh tính nóng nảy.
Không ai xúi đ.á.n.h bạc.
Hắn liền mang nốt tiền còn lên sòng.
Một canh bạc.
Đổi cảnh tượng như hôm nay.
Những điều đều từng kể với mẫu .
cả hai chúng đều ngờ.
Hắn bại lụi đến mức như .
Tần Kế Sinh đau đến nhe răng trợn mắt.
Hắn cố bò dậy.
Còn ngăn những tiếp tục dọn đồ trong nhà .
Ngẩng đầu liền trông thấy xe ngựa của chúng .
Mẫu xe cùng hoa văn năm xưa dùng trong phủ giống hệt.
Hắn tất nhiên nhận .
Chỉ là sững sờ trong chớp mắt.
Rồi nghiến răng.
Quay đầu tiếp tục giằng co với bọn đòi nợ.
Thế sự xoay vần.
Ai chẳng thở dài cảm khái.
Mẫu cảnh tượng hoang đường mắt.
Thở dài một tiếng thật nặng.
“Đáng đời.”
Bà cúi đầu.
Không nghĩ gì.
Đến khi ngẩng lên , trong mắt chẳng còn chút thương xót nào dành cho Tần Kế Sinh.
Bà mỉm .
“Đi thôi, chúng còn ăn ngỗng .”
17
Tám mươi bốn tuổi năm .
Lý nữ sĩ ngã bệnh.
Trong thời đại , sống đến tám mươi bốn là kỳ tích.
Bốn mươi năm hơn vinh hoa vô ưu, càng là một chữ viên mãn.
Ta bên giường bà.
Muốn đút canh sâm cho bà uống.
thế nào cũng đút nổi.
Ta giờ cũng là một bà lão tóc bạc trắng.
Vậy mà vẫn nhịn rơi lệ.
“Mẫu .”
“Bát canh uống , tối nay sẽ ngủ ngon hơn đôi chút.”
Sắc mặt bà xám trắng.
Chỉ khẽ, lắc đầu với .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-doi-deu-vi-nguoi-ma-den/8-ngoai-truyen.html.]
“Không cần.”
“Đêm nay, e là đến một nơi , xa .”
“Minh Nhan, con vẫn như đứa trẻ, cứ mãi ?”
Bà đưa tay già nua đầy nếp nhăn.
Lau giọt lệ bên mắt .
Đôi mắt hướng dần trở nên mơ hồ.
“Con , gần đây mơ những giấc mơ kỳ lạ.”
“Trong mơ, con cũng gọi là , mặc bộ y phục ngắn ngủn.”
“Con bên giường mãi thôi.”
“Làm tim như vỡ .”
“Đứa trẻ ngoan, đừng nữa, vui vẻ lên nào.”
Ta gượng .
còn khó coi hơn .
Nước mắt ướt lòng bàn tay bà.
Bà thở dài.
Khóe mắt cũng rơi một giọt.
“Con gái của .”
“Ta hối hận gì cả, hạnh phúc, nên đừng vì .”
Ta vốn lời .
Lau nước mắt, nở nụ chân thật.
Chúng nắm chặt lấy đôi tay .
Trên đoạn cuối đời của bà.
Mãi cho đến khi đôi tay trở nên lạnh lẽo.
Cho đến khi mặt trời lên.
Mẹ còn tỉnh nữa.
18(Ngoại truyện)
Những ngày ở sơn trang dưỡng nhàn.
Lý nữ sĩ từng hỏi , vì đối với bà chu đến .
Ta khi bịa một câu, rằng đó là bản năng của một nữ nhi.
kỳ thực .
Bản năng thể tỉ mỉ đến mức .
Chỉ nỗi tiếc nuối.
Là những thứ mỗi đêm đều lặp lặp , nhớ mãi nguôi.
Nó khiến thế nào là nỗi nhớ chân thật nhất của một đứa con dành cho .
Thuở ban đầu.
Ta chỉ xem Lý nữ sĩ là một giống .
Ở thế giới xa lạ .
Có một như thế tồn tại, dù nát xương tan thịt, cũng bảo hộ bà.
dần dần.
Ta phát hiện bà giống quá nhiều.
Bà thích ăn ngỗng , thích cuộn chăn khi ngủ, lo lắng thì bóp tay, vui thì khóe miệng hiện một lúm đồng tiền nhàn nhạt…
Đến cũng bắt đầu hoang mang.
Tự hỏi liệu đây là cơ hội ông trời ban , cho bù đắp tiếc nuối năm xưa.
Vậy nên càng hết lòng đối xử với bà.
Cùng bà đón giao thừa, xem pháo hoa, những điều từng kịp cho kiếp .
Chỉ mong bà mỗi ngày đều vui vẻ bình an.
Ý niệm như trụ cột tinh thần.
Đỡ sống trong thế giới xa lạ suốt mấy chục năm.
Vậy nên năm thứ hai khi Lý nữ sĩ qua đời.
Ta cũng chiếc giường , thở tàn lụi.
Lúc sắp lìa đời.
Ta tựa như thấy bà.
Một năm gặp.
Bà trở nên trẻ trung.
Giống…
Giống hệt…
Dáng hình năm mất vì t.a.i n.ạ.n xe.
Ta mở to mắt xác nhận.
bà mỉm , từng bước tiến đến cạnh giường .
“Là đây.”
“Thật sự là .”
Tất cả nghi vấn, bí ẩn… đều giải đáp trong khoảnh khắc .
Nước mắt trào .
Mọi ấm ức nhớ thương đều bùng nổ.
Ta òa .
như đang trong mộng, tiếng.
Bà hấp tấp lau lệ cho .
Ngón tay từng đường từng nét vuốt lên trán .
“Diên Diên, luôn luôn là .”
“Hèn gì cứ bù đắp cho con… hóa con của vẫn luôn ở đây.”
“Cảm ơn con ở cạnh những năm .”
“Giờ thì, đưa con về nhà .”
Ta chợt hiểu.
Nắm c.h.ặ.t t.a.y áo bà, điên cuồng lắc đầu, buông.
“…Đừng .”
“Mẹ đừng .”
Bà cũng ngấn lệ.
Lấy từ trong lòng một miếng ngọc bội sắc xanh tuyệt, đặt tay .
“Xin , đời chẳng cho con vật chất đủ đầy, để con chịu nhiều khổ cực.”
“Đây là phần thưởng cho chuyến hành trình của con. Mang nó về, tìm nơi trả giá mà bán , lấy tiền học hành, trưởng thành.”
“Xin , chỉ thể cùng con đến đây. Quãng đời còn … con tự mạnh mẽ bước tiếp.”
Bà dịu dàng tựa trán .
Ánh mắt đầy lưu luyến gần như tràn ngoài.
nhiều hơn hết…
Là yêu thương tràn ngập.
Trong khoảnh khắc tiếp theo.
Một luồng ánh sáng trắng lóe lên.
Ta như rơi xuống từ nơi thật cao.
“Phịch” một tiếng!
Ngã trở chiếc giường lớn mềm mại của thời hiện đại.
Nước mắt còn khô.
Trong tay vẫn nắm chặt miếng ngọc bội.
Còn vương ấm.
-Hoàn-