Một Đêm Say Xuyên Thành Vương Phi - Chương 90: Hoàn
Cập nhật lúc: 2025-11-01 07:13:03
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau chuyện nhà Chu Hải Tuyền, quả nhiên còn ai dám ý định hậu cung nữa.
Một năm , Tạ Thần Duệ đầy tháng tuổi.
Tổng quản Nội vụ phủ đề xuất tổ chức tiệc mãn chu yến.
Vốn dĩ, đầy tháng , trăm ngày cũng , tiệc thôi nôi gì cũng thể bỏ lỡ nữa.
49_Ngày hôm đó, các quan lớn nhỏ cũng lũ lượt nhập cung, mỗi đều chuẩn lễ vật hậu hĩnh.
Hiện nay hậu cung chỉ một sủng ái, ân sủng của Đại Hoàng tử cũng là độc nhất vô nhị, tự nhiên ai dám chút chậm trễ.
Mặc dù Hoàng hậu đến từ Tây Chiêu, ở Đại Lương bất kỳ gia tộc nào hỗ trợ, nhưng nàng Hoàng thượng! Có gì thể sánh bằng Hoàng thượng chỗ dựa vững chắc?
Huống hồ… Hoàng thượng trông như kiểu sủng Hoàng hậu vô điều kiện, thể coi là hôn quân.
Ngày , Thiệu Thi Thi từ sáng sớm bắt đầu sửa soạn trang điểm.
Tuy nàng cảm thấy chẳng gì to tát, thậm chí còn thấy những việc phiền phức, nhưng các nha sớm bắt đầu chuẩn . Sau Thiệu Thi Thi vì uổng phí tâm huyết của các nàng, nghĩ hôm nay đối mặt với nhiều , nàng gì thì cũng chú trọng đến dung mạo, điều thể hiện sự tôn trọng.
Thế là Thiệu Thi Thi, ít khi trang điểm như , cũng hợp tác.
Tắm rửa sạch sẽ, mặc những lớp cung phục phức tạp. Bộ cung phục đó là loại vải gì, nhẹ nhàng mà cầu kỳ, toát lên vẻ sang trọng thanh nhã.
Nàng gương trang điểm, thoa son môi màu đỏ đào, tỉ mỉ kẻ mày, dán hoa điền lên trán, đội phượng quan lên đầu, phượng quan cài trâm phượng lay động toát lên vẻ duyên dáng.
Da nàng trắng nõn nà, tự nhiên toát một lớp hồng nhạt, eo thon mềm mại, hình mảnh mai duyên dáng.
Nàng vốn nhan sắc tầm thường, giờ đây chăm sóc , tất cả vẻ vốn đều thể hiện ngoài, thật sự là thêm một phần thì dài, bớt một phần thì ngắn.
Vừa vặn hảo.
Dẫn theo Lâm nhi từ Nguyệt Hoa cung , bao lâu, ngẩng đầu liền thấy Tạ Tấn đang về phía . Thiệu Thi Thi khỏi nở một nụ , bước nhanh hơn vài bước về phía .
Tạ Tấn thấy nàng một khắc, thoáng thất thần.
--- Xuyên Không Làm Vương PhiLông Mày Cháy Sém【Hoàn】(170) ---
Dọc con đường nàng , hoa tươi nở rộ, màu đỏ yêu kiều quyến rũ, màu vàng kiều diễm động lòng , nhưng tất cả đều thể sánh bằng một điểm son đỏ thẫm hàng mi nàng.
Tạ Tấn chợt hối hận. Chàng dẫn nàng tham gia tiệc mãn chu yến gì nữa. Cứ để nàng ngoài như , dung mạo chẳng sẽ khác chiêm ngưỡng hết ?
Nam nhân là kẻ hiểu rõ nam nhân nhất… Khi nàng ở bên, mỗi đêm nhớ nhung nàng như thế nào. Dung mạo khác thấy, sẽ trở thành bóng hình trong mộng của bao nhiêu kẻ.
Chàng thể dung thứ chuyện như xảy .
Nàng bước đến gần , đôi mắt trong veo , muộn hơn thời gian hẹn ít, nàng biện bạch vài câu với vẻ thiếu tự tin: “Ừm, ngủ nướng, dậy sớm , nhưng, vì bộ y phục quá phức tạp, lãng phí chút thời gian, nên mới muộn một chút, đợi lâu lắm …”
Tạ Tấn nắm lấy bàn tay trắng nõn mềm mại của nàng trong lòng bàn tay. Mỗi ngày yêu thương chiều chuộng nàng còn kịp, thể vì chuyện nhỏ nhặt mà trách nàng – mặc dù lễ nghi phép tắc trong cung bao giờ là chuyện nhỏ, nhưng Tạ Tấn nào quản điều đó, “Không , muộn.”
Thiệu Thi Thi xong mới chú ý thấy phía Tạ Tấn vài vị quan viên theo, nàng chớp chớp mắt, chút ngại ngùng, hình như nàng chuyện ngủ nướng gì đó… Ngay lập tức mặt nàng đỏ lên: “Mấy vị đại nhân cũng mặt.”
Trong những đó, lớn tuổi như Hữu Đô Ngự Sử Tần Xương Vinh, trẻ tuổi như Lại Bộ Thượng Thư Trình Ký Viễn. Khi thấy Hoàng hậu nương nương bước đến, trong đầu họ khỏi hiện lên một câu .
Bước chân uyển chuyển khẽ khàng, tinh tế vô song thế gian.
Ngay cả một chính trực như Giả Úc lúc cũng khỏi hiểu , vì phu nhân nhà khen dung mạo hơn cả Võ Tuyết Lệ. Hắn cũng từng thấy nữ tử nào vẻ tuyệt thế đến .
Đặc biệt khi nàng lặng lẽ bước đến, đó là một vẻ an yên, khi cất lời linh động như thế, lên thì cả vườn hoa tươi đều lu mờ sắc thắm...
Chẳng trách Hoàng đế bệ hạ sủng ái đến .
Thử hỏi ai trân quý?
Cuối cùng, mấy vị đại nhân bất chợt đều đến kết luận .
Nghĩ , vị Hoàng hậu nương nương từ đến nay vô cùng kín đáo, lễ sách phong cũng chỉ thấy từ xa.
50_Sau đó nàng mà từng lộ diện nào, rằng Thái hậu và Hoàng hậu đời thường xuyên bày tiệc yến, mời cùng tụ hội.
Ban đầu đều thắc mắc chuyện là thế nào, thậm chí một kẻ ác ý phỏng đoán, từng gặp Hoàng hậu nương nương, lén lút Hoàng hậu nương nương dung mạo xí, hổ thẹn dám gặp ... Vậy thì nàng thật sự tự lượng sức !
Hãy xem, một như nếu còn cho là xí, thì thiên hạ còn ai là mỹ nhân nữa?
Mấy nhất thời vô vàn suy nghĩ trong đầu, thậm chí quên cả hành lễ, mãi đến khi Trình Ký Viễn khẽ ho một tiếng, gọi thần trí trở về, lập tức mấy tỉnh táo , vội vàng hành lễ, "Chúng thần thỉnh an Hoàng hậu nương nương."
Thiệu Thi Thi gật đầu, "Mấy vị đại nhân hữu lễ." Sau đó khỏi nôn nóng dự yến tiệc, lâu nàng tham gia một dịp náo nhiệt nào. Nàng kéo kéo ống tay áo Tạ Tấn, "Đi thôi, bây giờ chúng thể đến yến sảnh chứ?"
Hoàng đế Tạ Tấn rõ ràng cảm nhận ánh mắt đang dán chặt lên Thiệu Thi Thi, lập tức lòng tràn đầy khó chịu, ôm lấy Thiệu Thi Thi thẳng về Nguyệt Hoa cung, thậm chí hối hận vì ban nãy cùng họ về phía .
"Ơ, chẳng chúng đến tiền điện ?"
"Còn sớm, lát nữa hãy ."
"Ưm? Sớm , ban nãy Nhị Đoàn còn nhắc là muộn ..."
"Không chuyện đó, muộn."
Mấy vị đại thần bỏ , "..."
Hoàng thượng, chẳng chúng thần cùng đón Hoàng hậu nương nương dự yến tiệc , dẫn Hoàng hậu nương nương về hậu cung là ý gì ?!
Với , nào sớm, muộn đấy chứ!
họ cũng dám đuổi theo hỏi, nam tử tùy tiện hậu cung vốn dĩ phép, đặc biệt là Hoàng thượng trông như cố ý, ai dám chất vấn lời .
Mấy vị đành về đường cũ, trở về chỗ , nhưng cũng khỏi hồi tưởng cảnh tượng , ngay cả đoạn tụ như Trình Ký Viễn cũng thể thừa nhận, quả thật là mỹ nhân—đương nhiên mỹ nhân nhất vẫn là phu nhân nhà y!
Người đến hôm nay quả thật ít. Bởi vì từ khi Tạ Tấn đăng cơ đến nay, đây là sự kiện long trọng hiếm .
Bao gồm cả các tiểu thư khuê các xuất giá lẫn xuất giá đều tề tựu đông đủ, bởi vì hoa trong Ngự Hương Viên của hậu cung thể đến ngắm.
Nay xuân, hoa bắt đầu nở rộ, sớm đồn Hoàng thượng vì Hoàng hậu nương nương mà trồng đầy hoa khắp hậu cung, cũng rốt cuộc là cảnh tượng thế nào.
Các cô gái rộn ràng líu lo trò chuyện, Võ Tuyết Lệ lặng lẽ theo phu quân Tần Quan.
Nàng và Tần Quan coi là môn đăng hộ đối, trời sinh một cặp, khi kết hôn hai cũng tương kính như tân, chỉ là nàng tài nào chỗ nào , luôn cảm thấy vợ chồng nên như .
Nàng thường Hoàng thượng vì Hoàng hậu nương nương mà mua hết cả kinh thành da chồn trắng tuyết, chỉ vì Hoàng hậu nương nương một câu thích.
Lại vì nàng mà đặc biệt đến Giang Nam mua sắm vải vân sa thượng hạng, xa hoa đầy đủ y phục cho cả bốn mùa xuân hạ thu đông.
Còn vì nàng mà tuyển chọn các ngự trù từ khắp thiên nam hải bắc, chỉ để thể biến tấu đủ món ăn và bánh ngọt mà Hoàng hậu yêu thích.
Nghe Hoàng thượng vì nàng mà trồng đầy cả một hậu cung hoa, chỉ vì nàng thích hoa.
Nghe hậu cung của , chỉ vì một nàng mà .
Võ Tuyết Lệ ngừng chờ đợi, cũng ngừng quan sát, nàng tin một thể đối xử với khác như .
Thế nhưng chờ đợi chỉ ân sủng ngày qua ngày của Hoàng thượng dành cho Hoàng hậu nương nương, cùng với việc phu quân nàng mấy ngày nhắc đến ý định nâng một nha , lý do là nàng về phủ nửa năm vẫn thai.
Khôi hài... thật sự khôi hài.
Cuối cùng buổi yến tiệc, Hoàng hậu nương nương mà ngay cả mặt cũng lộ, chỉ Hoàng thượng dẫn theo Đại hoàng tử xuất hiện một lúc, cũng chỉ là lấy lệ cho , lâu liền rời .
Yến tiệc kết thúc, thể tự do hoạt động. Các tiểu thư khuê các ai mà chẳng yêu hoa, bèn từng nhóm kết bạn đến Ngự Hương Viên.
--- Xuyên Không Thành Vương Phi Cổ ĐạiNước Sôi Lửa Bỏng [Hoàn thành] (171) ---
Chưa bước từ xa ngửi thấy mùi hương hoa, đến gần hơn, càng cả vườn hoa mê hoặc đến phấn khích thôi, mặt đỏ bừng.
Quả thực là một biển hoa... c.h.ế.t ở trong đó cũng cam lòng.
Mà Ngự Hương Viên chỉ là một phần nhỏ, nhiều hơn nữa đều ở các điện trong hậu cung, nhất thời ai nấy đều vô cùng hâm mộ Hoàng hậu nương nương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-dem-say-xuyen-thanh-vuong-phi/chuong-90-hoan.html.]
Võ Tuyết Lệ cũng đến đây. Nàng cùng ai khác, Tần Quan và một đám công tử tụ tập cùng , nàng một tùy ý dạo bước, tiện thể đợi kết thúc cùng về nhà.
Các loại hoa khác kéo dài liên miên bất tuyệt, chỉ chừa con đường đủ cho hai sánh vai , Võ Tuyết Lệ chốc lát cũng chút mê mẩn ngắm , vô thức sâu bên trong.
Từ xa bỗng nhiên truyền đến tiếng chuyện, Võ Tuyết Lệ sững sờ, khẽ thò đầu .
Chỉ thấy giữa các khóm hoa sừng sững một nam tử, khoác long bào màu vàng rực rỡ tôn quý vô song, giữa đôi mày ánh mắt ngập tràn vẻ lạnh lùng khinh bạc thiên hạ, dung mạo tuấn mỹ vô song ngược trở thành vật tô điểm.
Tim Võ Tuyết Lệ đập thình thịch, nàng đây là ai .
Võ Tuyết Lệ chợt nhớ , từng ai đó thì thầm bên tai nàng, rằng đó là vì từng thấy dáng vẻ của nàng, nếu như thấy...
Nếu như thấy...
Vậy thì cả vườn hoa , thì sự sủng ái khiến thiên hạ phụ nữ đều ghen tị , chẳng sẽ là của nàng ?
"Ai?" Lời tổng quản một nửa, Tạ Tấn chợt nhận điều bất thường, ánh mắt khỏi qua, "Ra đây."
Tổng quản lập tức im bặt, cũng thuận theo ánh mắt Tạ Tấn qua.
Tim Võ Tuyết Lệ đập mạnh, nàng thậm chí lúc còn nghĩ, may mà nàng lo sợ đem nàng so sánh với Hoàng hậu, thế nên đặc biệt trang điểm một phen mới đến đây, ngay cả Tần Quan cũng khen nàng mấy câu.
Nàng nghĩ chầm chậm bước từ khóm hoa, khẽ cúi đầu, thấp giọng , "Thần nữ Hoàng thượng ở đây, kinh động thánh giá, xin thứ tội." Nói xong nàng khẽ khàng hành một lễ.
"Ai cho ngươi đến đây." Tạ Tấn gì, tổng quản bên cạnh hỏi.
Tổng quản hỏi thầm nghĩ, thật gay go , chỗ khỏi Ngự Hương Viên, nữ tử từ đến, xông đây. Tiến thêm nữa là vườn hoa mà Hoàng thượng đặc biệt sửa sang cho Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương đang vui vì Hoàng thượng cho nàng yến sảnh, Hoàng thượng mới ý định sớm đưa Hoàng hậu nương nương đến đây xem, để dỗ nàng vui.
Tuy rằng hiện nay tính tình Vạn tuế gia vì Hoàng hậu nương nương mà hơn nhiều, nhưng nếu chuyện vốn định dỗ Hoàng hậu nương nương nữ tử phá hỏng, e rằng sẽ nữa.
Dù Hoàng thượng hễ gặp chuyện liên quan đến Hoàng hậu nương nương, xử lý liền hết sức lý trí.
Tổng quản nghĩ , mở miệng quát nữ tử mau lui xuống, nhưng ngờ nữ tử khá táo bạo, mà ngẩng đầu qua, miệng , "Thần nữ từng thấy hoa như , nhất thời mê mẩn ngắm , đến đây, thấy ," nàng dường như chút ngượng ngùng, ánh mắt lướt qua những khóm hoa bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ những đóa hoa nếu hợp với nàng, trông sẽ vặn bao, "Hoàng thượng, ..."
"Ra ngoài." Tạ Tấn vành tai sắc bén thấy điều gì, liền bất mãn cắt ngang lời nàng, "Lập tức."
Nói xong, liền về phía nguồn âm thanh, tổng quản gật đầu về phía , một tiểu thái giám trẻ tuổi bước đến mặt Võ Tuyết Lệ, mời nàng ngoài, "Mời tiểu thư lối ."
Võ Tuyết Lệ thất thần theo bóng dáng cao ngất rời , dường như chỉ cần nàng thêm một cái cũng là phí thời gian, trong lòng khỏi cảm thấy bực bội, nàng thèm để ý đến thái giám đang mặt, tiến thêm hai bước, đuổi theo thêm điều gì đó.
Thế nhưng đúng lúc , phía bỗng nhiên xuất hiện một bóng , Võ Tuyết Lệ chợt khựng bước chân.
Nàng thấy Hoàng thượng còn lạnh lùng như , chủ động tiến lên nắm tay một nữ tử, dẫn nàng về phía .
Khi nữ tử lộ dung mạo, Võ Tuyết Lệ khỏi cứng đờ , nhịn lui về một bước, gần như bỏ chạy thục mạng, nhưng nhanh đối phương thấy nàng.
Đối phương—chính là Hoàng hậu nương nương, khi thấy nàng, đôi mắt rõ ràng sáng lên, khỏi gì đó với bên cạnh, nam nhân cao cao tại thượng đầy sát khí lúc nhíu mày, vẻ mặt tràn đầy đồng tình, thế nhưng vì đối mặt với nữ tử yêu thương, ngay cả giọng điệu cũng trở nên dịu dàng.
Võ Tuyết Lệ thể vững nữa, vội vàng rời .
— "Ai da, bên một mỹ nhân!"
— "Mỹ nhân?"
— " , a, hình như quen mắt, gặp ở đó ?"
— "Vậy ?"
— " , đúng , ngươi mau mau ."
— "Được."
Võ Tuyết Lệ hoảng hốt bỏ chạy.
Không vì nàng phát hiện đối phương thậm chí còn hơn , mặc dù dáng vẻ đó dường như chỉ là tùy ý mà , là tuyệt sắc vô song, khiến tự cảm thấy hổ thẹn, nhưng cũng đến mức thực sự dọa nàng bỏ chạy.
Mà sở dĩ nàng mất thái độ đoan trang như , chỉ vì cái liếc mắt ném đến khi nàng , mang theo hàn ý lạnh lẽo thấu xương, dường như nàng chỉ cần ở thêm một khoảnh khắc, đầu sẽ lìa khỏi cổ!
Quá đáng sợ, đầu tiên nàng thực sự cảm nhận tử thần đang vẫy gọi , cái cảm giác như kề d.a.o cổ ... Sắc mặt Võ Tuyết Lệ tái nhợt, những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu lăn dài trán, nàng bước chân phù phiếm chạy xa.
Thị vệ ẩn trong bóng tối sớm hiểu ánh mắt của Tạ Tấn, đây là để tính mạng của kẻ nào dám cả gan xông nữa, nếu là ngày thường y sớm xông lên c.h.é.m , chỉ là khi ở mặt Hoàng hậu nương nương—
Y vẫn vô cùng bình tĩnh gì cả.
Mèo con Kute
Nàng thật sự nên cảm tạ sự hiện diện của Hoàng hậu nương nương mà giữ một mạng.
Thiệu Thi Thi vội vàng đuổi theo hai bước giữ , nhưng vẫn chậm một bước, nàng vội vàng xa, rẽ một cái mất hút.
"Ai, nhanh thế chứ, còn trò chuyện với nàng một lát." Thiệu Thi Thi bất mãn .
Không thể trách nàng kích động như , nàng ở trong hoàng cung lâu , ngày nào cũng chỉ thấy đám nha thái giám , từng gặp bên ngoài, khó khăn lắm mới gặp một , mà còn chạy nhanh như .
--- Xuyên Không Thành Vương Phi Cổ ĐạiNước Sôi Lửa Bỏng [Hoàn thành] (172) ---
"Đi, trẫm đưa nàng xem hoa viên mới." Tạ Tấn ôm lấy nàng về phía khác.
Thiệu Thi Thi thấy khả năng nữa, đành theo. Thực hậu cung tuy rằng rộng lớn, cũng , đồ ăn ngon cũng nhiều, nhưng ở mãi nơi đây cũng sẽ trở nên vô vị, tiếc là Tạ Tấn cho phép nàng xuất cung, ngay cả yến tiệc ban nãy cũng cho nàng , khiến nàng cảm thấy lâu tiếp xúc với bên ngoài.
"Ngày mai xuất cung chơi." Thiệu Thi Thi bực bội .
"Ưm? Xuất cung chơi gì?"
"Ta ăn điểm tâm của Thúy Vi Cư."
"Ngày mai trẫm sẽ sai thỉnh sư phụ điểm tâm của Thúy Vi Cư cung."
"...Vậy vẫn xuất cung chơi!"
"Nàng còn chơi gì nữa?"
"Ta khúc hát xem diễn kịch ."
"Trẫm sẽ sai dựng một đài hát trong cung."
"...Ta những đó cung, là ngoài chơi!"
"Ra ngoài chơi gì?"
"Muốn chơi nhiều lắm, cái gì cũng chơi."
"Bất kể thứ gì, trẫm đều sẽ tìm về cho nàng."
"...Tức c.h.ế.t ."
“Ngoan. Đừng giận.”
“Cứ giận đó!”
“Được, giận.”
“… Giận , còn để giận nữa.”
“Lâm Nhi ?” Hắn đành lái sang chuyện khác.
“Huyền Đồ đưa chơi .”
“Chúng sinh thêm một công chúa .”
“… Hả? Chàng ?”
“Ừm.”
Tạ Tấn nắm lấy tay Thiệu Thi Thi, khẽ hôn lên những ngón tay thon trắng của nàng. Tha thứ cho sự ích kỷ của , Thi Thi, chuyện đều thể, thế nào cũng , xin nàng hãy luôn ở bên , đừng cả, đừng gặp ai khác, ?
-Hết-