Một Đêm Say Xuyên Thành Vương Phi - Chương 82: Gặp gỡ
Cập nhật lúc: 2025-11-01 07:11:36
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/70ByQbCbPw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trình Ký Viễn từ trong cung trở về Trình phủ, bước cửa tiểu tư , Lý công tử chịu dùng cơm.
Trình Ký Viễn nhíu mày.
Tiểu tư rụt rè lui sang một bên, dám thêm lời nào.
Tuy Trình đại nhân bình thường vẻ dễ chuyện, nhưng ai cũng , một khi chọc giận , đến cả c.h.ế.t thế nào cũng chẳng .
Trong lòng vị Lý công tử mà đổ một vốc mồ hôi lạnh.
Hắn đến giờ vẫn vị Lý công tử và Trình đại nhân nhà mối quan hệ gì, bằng hữu thì giống, vị Lý công tử ngày nào cũng bày sắc mặt cho Trình đại nhân xem, nào bằng hữu như .
Kẻ thù thì càng giống, từng thấy Trình đại nhân mỗi ngày cung phụng ai ăn ngon uống , dỗ dành ai như , vị Lý công tử quả là trường hợp đầu tiên.
Nghĩ , chỉ thấy Trình đại nhân mặt mày âm trầm tìm Lý công tử, tiểu tư chút sợ hãi theo .
Vị Lý công tử trông vẻ thanh tú gầy yếu, chịu đựng nổi Trình đại nhân đang tức giận nhà .
Trình Ký Viễn đẩy cửa bước , liền thấy Lý Dự Thiên một ghế, bữa cơm đặt mặt nguội lạnh mà vẫn đụng đến.
Trình Ký Viễn hỏi, “Tuyệt thực kháng nghị ấu trĩ ?”
“Ngươi khi nào mới cho ?” Lý Dự Thiên trả lời, ngược hỏi.
“Không thể nào, ngươi từ bỏ ý định .” Trình Ký Viễn , “Cho dù ngươi c.h.ế.t đói, cũng sẽ thả ngươi .”
“... Ngươi rốt cuộc gì.”
“Ta gì ngươi còn rõ ?” Trình Ký Viễn lạnh, “Nhất định ép thật ngươi mới chịu đối mặt?”
“…” Tiểu tư chậm một bước đến cửa phòng, thấy câu , sợ đến giật .
Không… là nghĩ như chứ?
Thế nhưng một sự thở phào nhẹ nhõm như "quả nhiên là ", chẳng trách… nghĩ vội vàng tiến lên đóng cửa cho hai .
“Ngươi xem là thế nào?” Lý Dự Thiên một nghẹn ở ngực, thể phun cũng chẳng nuốt , “Trình đại nhân vẫn nên bình tĩnh một chút, những việc nên , lãng phí thời gian với gì.”
Trình Ký Viễn tức đến tim gan tỳ vị thận đều đau, dứt khoát nữa, túm lấy y phục của ấn xuống bàn mà hôn, hôn nghiến răng nghiến lợi, “Sao ngươi thể vô lương tâm đến thế…” Nói quên là quên thì thôi , giờ còn những lời khiến lạnh lẽo đến .
“Ngươi buông …!” Lý Dự Thiên giãy giụa, nhưng nhanh Trình Ký Viễn đè ép, tức đến còn giữ hình tượng, dùng chân đá , nhưng để Trình Ký Viễn cơ hội.
--- Xuyên Không Làm Vương Phi Cổ ĐạiNước Sôi Lửa Bỏng【Hoàn Thành】(151) ---
Hai càng thêm kề cận.
Lý Dự Thiên tức đến mắt đỏ hoe. Lý gia suy tàn, giờ đây còn chỗ dựa nào, thậm chí còn cẩn thận ngày nào sẽ liên lụy mà mất đầu, tuy đúng là đối thủ của Trình Ký Viễn địa vị cao quyền trọng, nhưng cũng thể dung thứ cho sự sỉ nhục như .
Từ một kẻ xem là thiên chi kiêu tử, nay trở nên gần như kêu đánh, sự hụt hẫng trong lòng Lý Dự Thiên là nhỏ.
Huống chi còn gặp một kẻ như , xem như nữ nhân mà sỉ nhục.
Trình Ký Viễn hôn mãi, phát hiện Lý Dự Thiên động đậy nữa, chỉ trừng một đôi mắt đỏ hoe , trong đó sự căm phẫn, sự bất lực, thậm chí còn một tia tuyệt vọng.
Trình Ký Viễn nên, nhưng như , kiềm chế mà cảm thấy một trận nóng bức.
Hai kề sát, Lý Dự Thiên tự nhiên nhanh cảm nhận sự đổi của , sắc mặt trong chớp mắt trở nên trắng bệch.
Trình Ký Viễn nhẹ nhàng thở dài một , buông một chút, “Ngươi rốt cuộc đang giở trò gì ?”
“Đáng lẽ hỏi ngươi gì mới đúng!”
“Ta rõ ràng , ngươi, hiểu ?”
“Ngươi… ngươi, nữ nhân, ngươi, ngươi đừng quá đáng như !”
“Không liên quan gì đến nam nhân nữ nhân, chỉ là ngươi, chỉ ở bên ngươi thôi.”
“... Ngươi đùa gì .”
“Ta bao giờ nghiêm túc hơn thế,” Trình Ký Viễn áp trán trán Lý Dự Thiên, thẳng tắp mắt , “Ở bên , ?”
“…” Lý Dự Thiên quên mất việc đáp lời, cách gần đến , thứ trong mắt hai đều thể che giấu, mà thì thấy sự thâm tình và đè nén của Trình Ký Viễn trong đó, dường như sự trêu chọc coi thường như vẫn tưởng.
Tây Chiêu hiếm khi ngày âm u mưa gió, tuyết rơi tự nhiên cũng ít, cả một mùa đông thấy lấy một hạt tuyết.
Vừa khỏi tháng Giêng, trời chút ấm áp. Thiệu Thi Thi đặt một chiếc ghế trong sân, lên đó phơi nắng.
Nhị Đoàn mặc áo bông đỏ rực, đang xoa bóp chân cho Thiệu Thi Thi.
Huyền Lộc mặt, chẳng lén .
Thiệu Thi Thi mơ màng ngủ , đó đột nhiên tỉnh giấc. Khi mở mắt , nàng đối diện với một đôi mắt chằm chằm.
Nàng chầm chậm dậy, "Tần đại nhân chuyện gì ?"
Nhị Đoàn rời từ lúc nào, mắt nàng một , chính là Tần Tiêu đó.
"Đứa bé trong bụng nàng là của ai?" Tần Tiêu hỏi.
"Hửm?" Thiệu Thi Thi hỏi, "Tần đại nhân vì hỏi như ?"
Tần Tiêu siết chặt quai hàm lời nào. Hắn và Lâm Yến Quy tình bạn đồng môn, mặc dù cực kỳ khinh thường nữ nhân xuất giá mà còn tư thông với khác đến nỗi thai . Ngoại trừ gương mặt thì quả thực chẳng gì đáng giá, loại nữ nhân như dù dâng tận cửa cũng chẳng thèm.
nếu đứa bé nàng mang trong bụng thực sự là con của Lâm Yến Quy, sẽ miễn cưỡng chiếu cố nàng một hai phần, "Tại hạ cầu công chúa."
"..." Thiệu Thi Thi nở nụ hảo, "Tần đại nhân phu nhân ?"
Tần Tiêu thiếu kiên nhẫn , "Ngoài phu nhân , vẫn thể thất. Nàng cứ yên tâm, đứa bé trong bụng nàng, tự sẽ coi như con của , sẽ để nó chịu tủi ."
"Ồ, cảm ơn, nhưng cần ." Thiệu Thi Thi hướng ngoài cửa gọi, "Nhị Đoàn, tiễn khách."
Tần Tiêu mặt mày âm trầm, nữ nhân quả thực , nàng bây giờ như mà chịu cưới đủ cho nàng mặt mũi lắm , "Nàng nghĩ kỹ ?"
"Ta nghĩ kỹ lắm , Tần đại nhân xin mời về ."
Nhị Đoàn thấy tiếng gọi liền từ ngoài cửa nhảy nhót trở , thấy Tần Tiêu mặt mày âm trầm điện hạ. Mặc dù nàng tính cách vô tư, nhưng vẫn trực giác cảm thấy dễ chọc.
dám khiến điện hạ vui, thì chính là kẻ thù của nàng. Mặc kệ dễ chọc , Nhị Đoàn tiến lên, bày tư thế bắt đầu đuổi .
Tần Tiêu mặt đen sầm bỏ .
Chỉ là khi về, trong lòng Tần Tiêu càng thêm khó chịu. Nghĩ đến dáng vẻ nàng với , trong lòng càng thêm phiền não.
Tần Tiêu đầu phu nhân đoan trang bên cạnh, trong lòng nghĩ nữ nhân như mới đúng, thể giống vị công chúa , bất tuân phụ đạo đến , khi xuất giá còn con riêng của khác.
Hắn nghĩ, nếu nể mặt Lâm Yến Quy, tuyệt đối sẽ tìm nàng.
Chắc là nàng từ chối , cũng là vì tự cảm thấy với tới thôi.
Nghĩ như , trong lòng mới xuôi giận đôi chút. Thôi , nể mặt Lâm Yến Quy, hôm khác sẽ hỏi bệ hạ.
Tháng ba năm Sùng Nguyên thứ hai, Tạ Tấn đăng cơ lâu, đột nhiên bất chấp lời can ngăn của quần thần, ngự giá chinh.
Y một đường vượt núi băng sông đến biên giới Tây Cương, lúc đó, Phùng Nguyên dẫn binh bắt đầu tấn công Tây Chiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-dem-say-xuyen-thanh-vuong-phi/chuong-82-gap-go.html.]
Tây Chiêu kể từ khi Lâm Chinh qua đời, còn tướng lĩnh tài ba nào nổi bật. Mà Đại Lương hiển nhiên cũng ấp ủ từ lâu, tình cảnh Tây Chiêu tấn công Đại Lương năm ngoái tái hiện hảo trong năm nay. Hơn nữa, vì diện tích quốc thổ Tây Chiêu nhỏ hơn, thậm chí chỉ trong nửa tháng, binh lính Đại Lương sắp đ.á.n.h tới đế đô.
Mà , Tây Chiêu hiển nhiên còn một Tạ Tấn thứ hai nữa.
Hoàng cung Tây Chiêu loạn thành một đoàn, Tây Chiêu Đế càng nghĩ tới, chẳng lẽ nào, Tạ Tấn truyền quốc ngọc tỷ của Đại Lương đang ở đây ?
Sắp sửa binh lâm thành hạ, Tây Chiêu Đế vội vàng phái nghị hòa với Đại Lương, rằng nguyện ý nhường ba tòa thành trì, vĩnh viễn thần phục Đại Lương.
Sứ giả ném ngoài, binh lính Đại Lương vẫn tiếp tục tấn công.
Lúc Tây Chiêu Đế mơ hồ cảm thấy, lẽ thực sự là vấn đề của truyền quốc ngọc tỷ . Cả Tây Chiêu đều sắp xong , chấp niệm với khối ngọc tỷ đó thật sự chút nực . Thế là vội vàng phái mang theo ngọc tỷ, nghị hòa.
, ngọc tỷ thì nhận, song việc tấn công vẫn như cũ.
Lần Tây Chiêu thật sự loạn , bọn họ chạy cũng chỗ nào để chạy, xa hơn nữa chính là sa mạc mênh m.ô.n.g bất tận, mười thì chín c.h.ế.t.
Lúc thần tử tiến cử, Thanh Bình công chúa từng ít nhiều cũng là phu thê với Hoàng đế Đại Lương một thời, chi bằng để nàng sứ giả cầu hòa? Lần Tây Chiêu nguyện ý nhường năm tòa thành trì.
--- Xuyên đến cổ đại Vương phiLông mày cháy 【Hoàn thành】(152) ---
... thật sự ? Chẳng lẽ sẽ khiến Hoàng đế Đại Lương càng thêm tức giận ? Phải rằng, trong bụng Thanh Bình công chúa, đang mang cốt nhục của Lâm thiếu tướng quân đấy...
Chỉ là, lúc , khi đối mặt với cái c.h.ế.t, bất cứ phương pháp nào cũng thử một .
Chỉ Tần Tiêu là cực lực phản đối điều , "Dùng một nữ nhân nghị hòa, mặt mũi Tây Chiêu để ?!"
hiển nhiên thiểu phục tùng đa , một thể thắng nổi , cuối cùng Tây Chiêu Đế cũng đành liều một phen, phái hộ tống Thanh Bình công chúa .
Ngày hộ tống, Tần Tiêu thấy Thiệu Thi Thi Nhị Đoàn dìu lên xe ngựa, đó do mấy tên hộ vệ hộ tống khỏi thành.
Tay nắm chặt .
Nhìn chiếc xe ngựa của Thiệu Thi Thi biến mất khỏi tầm mắt, Tần Tiêu đột nhiên như tỉnh , khỏi bắt đầu khắp bốn phía.
Đế đô hiện tại do binh lính Đại Lương áp sát biên giới, còn phồn hoa như . Tần Tiêu quanh lâu mới cuối cùng thấy cưỡi ngựa qua.
Hắn hai lời liền xông lên chặn ngựa của , kéo đó xuống, đẩy sang một bên leo lên ngựa phóng .
Chỉ để đường đó ở tại chỗ c.h.ử.i bới ầm ĩ.
Tần Tiêu sức quất roi ngựa đuổi theo hướng đó, nhưng vẫn chậm một bước.
Xe ngựa của Thiệu Thi Thi khỏi thành.
Hắn cánh cổng thành đang đóng chặt, tuyệt vọng. Bởi vì binh lính Đại Lương áp sát biên giới, hiện giờ đế đô giới nghiêm diện, ngay cả cũng thể tùy tiện cổng thành.
Tần Tiêu nghiến răng, lờ mờ cảm thấy nếu đuổi thì nhất định sẽ hối hận. Vì đầu tiên trong đời bắt chước những quan viên kiêu căng hống hách, cường ngạnh lệnh cho binh lính giữ cổng thành mở cửa cho , đó đuổi theo ngoài.
Lúc đó binh lính Đại Lương gần đế đô. Bọn họ đ.á.n.h hạ Xích Nguyên, tòa thành gần đế đô nhất, và đóng quân ở đó một đêm.
Khi Thiệu Thi Thi cùng đoàn tìm bọn họ, bọn họ cũng đang chỉnh đốn trang , chờ lệnh xuất phát, chuẩn tiến về đế đô.
Bọn họ gặp đường.
Binh lính Đại Lương khí thế ngút trời. Bọn họ một đường với thế như chẻ tre, hung tàn tàn sát, mở một con đường m.á.u thịt, mục tiêu rõ ràng, trực chỉ đế đô Tây Chiêu.
Mỗi khi công hạ một tòa thành trì, Tạ Tấn đều chỉ mặt biểu cảm lệnh đồ thành.
Vì thế nơi nào thiết kỵ Đại Lương qua, đều m.á.u thịt văng tung tóe, t.h.i t.h.ể khắp nơi.
Hiện giờ Thiệu Thi Thi chỉ vén rèm thoáng qua từ xa, khí thế hung hãn, tàn bạo cho tim đập thình thịch.
Không trách hoàng cung Tây Chiêu hoảng loạn đến thế, ai thấy đội hình như cũng sợ đến quỳ rạp. Thiệu Thi Thi khóe mắt liếc thấy những binh sĩ hộ tống nàng đang run rẩy.
Có mấy thậm chí bắt đầu lùi .
Uổng công binh lính Tây Chiêu hùng mạnh, ngựa khỏe... xem đều là lời dối.
Người dẫn binh của Đại Lương là Phùng Nguyên, y thấy chiếc xe ngựa dừng phía , bỗng cảm giác gì đó, liền dừng hành quân, và hiệu cho một tên thủ hạ về phía truyền tin.
Tên thủ hạ đó nhanh chóng .
Tây Chiêu nhiều gió cát, đặc biệt là mùa xuân. Thiệu Thi Thi đeo khăn che mặt, Nhị Đoàn dìu, từ trong xe ngựa bước .
Tháng tuổi thai của nàng khá lớn, khi hành động phần vụng về hơn, nhưng vóc dáng vẫn thanh tú, thướt tha xe ngựa.
Nàng xuống xe, như hình như sẽ khiến nàng trông lùn, khí thế sẽ càng kém. Lúc Thiệu Thi Thi vẫn còn tâm trạng lơ đãng suy nghĩ vẩn vơ.
Không lâu , những binh sĩ đột nhiên chia hai bên, chỉ thấy từ phía đám đông phi ngựa như bay, trực tiếp lao về phía .
Gần , gần hơn nữa .
Mèo con Kute
Trước mắt Thiệu Thi Thi đột nhiên mờ nhòe thành một mảng.
Cảm thấy tiếng vó ngựa đó, từng tiếng từng tiếng dường như gõ trái tim nàng.
Đã hơn nửa năm . Nàng hơn nửa năm gặp y.
Con ngựa đó một đường xông thẳng đến phía nhất của đội ngũ, Tạ Tấn tay nắm chặt dây cương giật mạnh, chỉ thấy con chiến mã hí vang, chân nhấc cao, ầm ầm giáng xuống, cuốn lên một trận bụi đất.
Có một tên thị vệ hộ tống Thiệu Thi Thi thấy , sợ đến mức xoay bỏ chạy, một tên chạy , mấy tên còn cũng ào ào chạy theo.
Chỉ còn Nhị Đoàn đang dìu Thiệu Thi Thi, Nhị Đoàn cũng sợ hãi tột độ, chỉ là lúc nàng thể chạy, bảo vệ bên cạnh điện hạ.
Lúc Phùng Nguyên hướng xe ngựa bên hành lễ, cao giọng , "Cung nghênh Hoàng hậu nương nương."
"..." Cái gì? Kẻ đó gọi gì ? Thiệu Thi Thi từ sự ngẩn ngơ khi đầu gặp Tạ Tấn bừng tỉnh, hoài nghi lầm .
Quân đội phía cũng đồng loạt cao giọng hô, "Cung nghênh Hoàng hậu nương nương!"
Thanh thế vô cùng lớn lao, Thiệu Thi Thi đầu tiên cảm nhận nghĩa đen của từ "như sấm bên tai".
Thực sự giống như tiếng sấm rền vang nổ lớn.
Thiệu Thi Thi nhất thời ngây ngốc, hồn.
Tần Tiêu đuổi theo tới một bước, gặp mấy tên binh sĩ đang chạy ngược , nhíu mày đang định hỏi, thì đột nhiên thấy âm thanh chấn động từ phía đó, chợt ngẩng đầu sang.
Chỉ thấy Tạ Tấn từ ngựa xuống, đến xe ngựa, bên cạnh y nhanh một đám thị vệ theo lên, bao vây bọn họ.
Tạ Tấn đưa tay cho Thiệu Thi Thi, Thiệu Thi Thi ngây ngốc nắm lấy tay y, đó, y một tay ôm xuống xe ngựa.
Thiệu Thi Thi y ôm, lúc vì nhớ đến nhiệm vụ của , thế là nhỏ giọng , "Ta là đến cầu hòa."
Lời của nàng mang ý nghĩa hai chiều, bề ngoài dường như là vì Tây Chiêu đến cầu hòa, thực chất nàng là vì cuối cùng nàng và Tạ Tấn vui mà chia ly.
Nàng giải thích chuyện quỷ dị như với y thế nào, cái tội nàng chỉ thể gánh vác, chỉ mong Tạ Tấn đừng quá so đo...
Tạ Tấn liền liếc Thiệu Thi Thi một cái, ôm nàng về, khi ngang qua Phùng Nguyên thì gật đầu với y.
Sau đó Thiệu Thi Thi liền thấy một tiếng tù và trầm thấp, âm thanh đó chấn động trời đất, vang vọng mây trời, đó những binh sĩ chia hai bên đều lục tục theo Tạ Tấn rời .
Hôm nay Thiệu Thi Thi chấn động quá nhiều , hiện giờ cả nàng ngơ ngác sợ hãi, đầu óc thể xoay chuyển, nàng ngây ngốc nghĩ... Tạ Tấn hiểu lời nàng ?
Y hiện giờ đối xử với nàng như , là để tâm chuyện đó nàng cùng Lâm Yến Quy nữa ?