Một Đêm Say Xuyên Thành Vương Phi - Chương 67: Cung Biến ---
Cập nhật lúc: 2025-11-01 07:11:23
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KhLOjpTda
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiểu Châu ở vương phủ, cùng Thiệu Thi Thi.
Đợi Thiệu Thi Thi ngoài, Tiểu Châu mở ngăn bí mật nhỏ đựng t.h.u.ố.c của Thiệu Thi Thi, lấy t.h.u.ố.c , đến nhà bếp.
Có vài chuyện, Điện hạ , thì để nàng .
Giờ phút , trong hoàng cung cũng đang xảy đại sự.
Yến tiệc Trung Thu ngoại trừ Tạ Tấn giữa chừng rời , và Thái hậu ôm bệnh xuất hiện, còn đều coi như tương đối viên mãn. Tạ Lan cũng hiếm khi uống thêm mấy chén, các triều thần cũng hòa thuận vui vẻ, quân thần chuyện hợp ý.
Sau yến tiệc, Hoàng đế Tạ Lan từ biệt , khi trở về cung điện của , phát hiện các thái giám ở cửa cung đều xa lạ.
"Các ngươi là ai? Triệu Thụy ?" Tạ Lan hỏi.
"Bẩm báo Bệ hạ, Triệu công công Thái hậu triệu hỏi mấy câu, tiên phái nô tài đến đây hầu hạ Hoàng thượng." Thái giám cung kính trả lời.
Tạ Lan lời nào. Chàng cánh cổng cung điện mặt, lặng hồi lâu cuối cùng cũng bước . Chàng , một khi đây, lẽ sẽ bao giờ thể ngoài nữa.
38_Sau yến tiệc, các đại thần lũ lượt tản về nhà. Không lâu khi họ rời khỏi hoàng cung, bên trong cung điện bắt đầu biến động. Chu Xương Bình cầm chiếu chỉ của Thái hậu, dẫn binh lính chiếm giữ các cổng cung, miệng tuyên bố trong cung phát hiện thích khách, cần lục soát cẩn thận.
--- Xuyên đến cổ đại Vương phiLông mày cháy 【Hoàn】(121) ---
Không chỉ các cổng cung điện giới nghiêm, mà ngay cả các cung nữ, thái giám trong cung cũng nghiêm lệnh tùy ý . Trịnh Nghĩa Uyên ngoài cung, binh lính bao vây hoàng cung ba lớp trong ba lớp ngoài, trong lòng rõ đại thế mất. Vốn dã định ngày hôm dâng sớ cáo lão về quê, giờ xem , rốt cuộc chậm một bước.
Mèo con Kute
Lý Phong Chương thì ở trong cung mà rời , đến chỗ Thái hậu. “Hoàng thượng thật sự gì ư?” Thái hậu hỏi. “Bẩm, ạ.” Thái giám đáp. Thái hậu dừng một lúc lâu, dường như thở dài một tiếng, “Biết , lui xuống .” “Dạ.” Thái giám khom cáo lui. Đợi đến khi thái giám lui xuống, Lý Phong Chương mới tiến lên, “Thái hậu, Chu tướng quân vị trí.” Thái hậu xua tay, gì. Lý Phong Chương thôi, cuối cùng cũng thêm điều gì.
Lâm Yến Quy tổn thất hơn phân nửa thủ hạ, đành dẫn theo mấy còn cùng Thiệu Thi Thi vội vã chạy trốn. vì mang thương tích , nửa ngày đường và xác định kẻ nào đuổi theo, cuối cùng y cũng kiệt sức, buộc dừng chân một ngọn núi. Thiệu Thi Thi ngay khi Lâm Yến Quy ôm lấy ngất , đến giờ vẫn tỉnh . Lâm Yến Quy thử gọi mấy đường nhưng đều thất bại.
Họ nghỉ ngơi chân núi, khi sơ bộ xử lý vết thương, Lâm Yến Quy Thiệu Thi Thi, tâm tư xoay chuyển mấy bận. Không ngờ, vị Đại Lương Vương gia quan tâm đến Thanh Bình công chúa đến thế. Nhớ tình cảnh , Lâm Yến Quy cảm thấy, đây thật sự là một món hời bất ngờ. Nếu Lý Vân Nhiễm hạ t.h.u.ố.c thành công thì thôi, nếu thành công, trong tay y cũng đến nỗi con bài mặc cả.
Lâm Yến Quy đang nghĩ như , nhận lấy lương khô từ thủ hạ đưa tới, chợt cảm thấy điều gì đó, vội vàng dậy chống cự, nhưng đ.á.n.h lui mãnh liệt, ngay đó Thiệu Thi Thi kẻ khác bắt . Lâm Yến Quy ngăn cản hành động đuổi theo của thủ hạ. Nhóm bọn họ đều thương nặng nhẹ khác , hơn nữa đối phương vẻ hình quỷ mị, công lực tầm thường. Hiện giờ ở địa bàn của , mạo hiểm đuổi theo thật sáng suốt. rốt cuộc kẻ đến là ai? Vì chặn đường bắt Thiệu Thi Thi ? Chẳng lẽ là của vị Đại Lương Vương gia ? Lâm Yến Quy tâm niệm xoay chuyển mấy bận, điều duy nhất y thể khẳng định là nơi an . Để an , y cùng thủ hạ tức khắc lên đường ngừng nghỉ.
Còn về Thiệu Thi Thi… dù cũng sẽ ảnh hưởng đến đại cục, cứ mặc kệ nàng . Trên nàng tiêu tốn quá đủ — chỉ riêng hôm nay, vị Đại Lương Vương gia khiến y tổn thất một nửa thủ hạ, rằng đó đều là những tử sĩ y bồi dưỡng lâu. Hơn nữa, hiện giờ y còn những việc quan trọng hơn .
Tạ Tấn về phủ đó liền hôn mê bất tỉnh, thủ hạ của giám sát nghiêm ngặt, tin tức cũng phong tỏa. Lý Vân Nhiễm đến thăm mấy , nhưng luôn thể gặp . Nàng tinh ý nhận , Tạ Tấn nhất định xảy chuyện. Lý Vân Nhiễm nắm chặt viên t.h.u.ố.c trong tay. Lý Phong Chương với nàng rằng, loại t.h.u.ố.c chỉ khiến dần dần quên những chuyện cũ, như là nhất. Chỉ là nàng ngay cả cũng thể tiếp cận, mới thể đưa t.h.u.ố.c cho Tạ Tấn đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-dem-say-xuyen-thanh-vuong-phi/chuong-67-cung-bien.html.]
Quản gia một mặt ngưng trọng một bên chờ đại phu chữa trị Tạ Tấn đang hôn mê. Bọn họ nghiêm mật phong tỏa tin tức, chỉ mong Vương gia thể sớm ngày hồi phục. Lúc , chợt hạ nhân tới báo, Vương phi lo lắng cho Tạ Tấn, thị nữ Tiểu Châu của nàng tự đưa tới một bát cháo. Quản gia và Vương Cương một cái, nhận lấy bát cháo thuận tay đưa cho đại phu bên cạnh thử, lập tức biến sắc mặt.
Sáng ngày thứ hai thiết triều, trong cung một trận đại loạn. Chỉ vì thấy bóng dáng Hoàng đế, là Thái hậu quyền lâm triều. Thái hậu tuyên bố Hoàng đế thích khách trọng thương, hiện giờ hôn mê bất tỉnh, gặp bất cứ ai. phàm ai cầu kiến, đều cự tuyệt ngoài cung. Có vị thần tử mạo hiểm tính mạng cũng gặp Hoàng đế một , dù hôm qua còn bình an vô sự, hôm nay cớ thích khách trọng thương liền trọng thương, huống hồ ngay cả mặt cũng gặp . Nhiều hơn nữa, là những kẻ sớm đ.á.n.h thấy mùi bất trong cung, chọn cách minh triết bảo , một bên tĩnh quan kỳ biến.
Tình hình triều đình mới đầu, huống hồ đó trạng thái của Hoàng đế , việc xảy những chuyện cũng là điều trong dự liệu. Trịnh Nghĩa Uyên ngoài ý xuất hiện, thậm chí còn trình một bản từ chức, tuyên bố tuổi tác cao, cáo lão về quê. Vì Hoàng đế ở đó, nên bản từ chức trình lên Thái hậu. Thái hậu im lặng hồi lâu, cuối cùng ân chuẩn.
39_Hoàng hậu trong cung của đến thành đẫm lệ. Sau khi Thái hậu hạ triều, bà đến gặp Hoàng đế. Hoàng đế một cúi án, vung bút vẽ tranh. Cung điện rộng lớn thấy bóng dáng một ai, cũng sẽ bất cứ ai đến quấy rầy. Ngoại trừ giờ dùng bữa sẽ thái giám mang thức ăn tới, chẳng khác gì một phi tử mềm cấm trong lãnh cung. Mặc dù , Tạ Lan hề khó chịu, thậm chí còn cảm thấy thoải mái.
Chàng cầm ngọc bút cẩn thận phác họa cây trâm ngọc màu xanh biếc búi tóc của trong tranh, ngay cả khi Thái hậu đến gần cũng ngẩng đầu. “Hoàng đế quả là nhã hứng.” Thái hậu một lúc, mới lên tiếng. Người phụ nữ trong tranh ngũ quan, vẫn vẽ ai, nhưng vẻ mặt chăm chú của Tạ Lan gợi lên cho bà vài phần hứng thú, “Ai gia thấy vị nữ tử giống trong hậu cung.” “Phải, nàng .” Toàn bộ sự chú ý của Tạ Lan vẫn đặt bức tranh.
Đã nữ tử hậu cung, Thái hậu cũng quá để tâm. “Ai gia… chỉ là bất do kỷ,” một lát , Thái hậu vẻ khó khăn mở lời, “Từng xảy một vài chuyện, mà những chuyện đó…” “Những chuyện đó thế nào, liên quan gì đến trẫm.” Tạ Lan cuối cùng cũng ngừng vẽ, ngẩng đầu Thái hậu, “Mẫu hậu, trẫm mệt , cái gì cũng , cái gì cũng quản. Mẫu hậu gì cũng , trẫm tuyệt oán than.” “Lan nhi…” Thái hậu nhịn gọi tên nhỏ của Hoàng đế.
“Mẫu hậu, trẫm… , con thật sự mệt. Hồi nhỏ luôn với con rằng, lên ngôi hoàng đế, hoàng đế mới thể sở hữu tất cả. Con cũng từng nghĩ, chỉ một con đường duy nhất là hoàng đế.”
--- Xuyên đến cổ đại Vương phiLông mày cháy 【Hoàn】(122) ---
“ thật sự lên ngôi thì thế nào chứ? Con tranh đấu, cũng nỗ lực, nhưng sự thật thì ? Thực tế con chẳng hề vui vẻ chút nào… Hiện tại con chỉ yên tĩnh, quan tâm bất cứ điều gì, quản lý bất cứ chuyện gì, chỉ những việc yêu thích.” Nói xong, cúi đầu, cầm bút tỉ mỉ phác họa tà áo bay lượn của trong tranh, “Người thật sự cần lo lắng cho con, cũng cần quản con, con , thật đấy.”
“Lan nhi, con, con thể nghĩ như chứ? Ngôi vị đế vương mãi mãi là của con, Đại Lương đều là của con. Mẫu hậu cũng chỉ là tạm thời định thời cuộc, quá một tháng… , chỉ nửa tháng thôi, mẫu hậu sẽ giao tất cả cho con, đế vị, binh quyền, con gì cũng …”
“Không, Mẫu hậu, nhi thần nữa, nhi thần…” Tạ Lan cúi đầu trong tranh, giữa đôi mày khóe mắt chợt hiện lên vẻ nhu hòa, “Từ bây giờ trở , nhi thần chỉ cùng trong lòng bầu bạn bên , những thứ khác chẳng cần chi.”
Thái hậu dáng vẻ của Tạ Lan, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng mắt dường như từng quen . Đợi đến khi bà cuối cùng cũng nhớ đó là gì, càng như trọng kích —
Trịnh Nghĩa Uyên cầu kiến bên ngoài cổng Vương phủ, đó liền cự tuyệt, giống như vô đây. Chỉ là khác biệt, ông nản lòng. Bị cự tuyệt , ông liền vẫn chờ chực bên ngoài Vương phủ. Cho dù hôm nay gặp , ngày mai cũng sẽ tiếp tục đến, dù ông cần quản chuyện triều đình nữa, hằng ngày nhàn rỗi vô cùng. Ông chỉ là trong lòng chút nghi hoặc. Những ngày ông vẫn luôn hồi tưởng, rốt cuộc đến bước như thế nào.
Vào lúc ban sơ nhất, khi ông vẫn chỉ là một giám sát ngự sử, hôm đó, hỏi ông , địa vị cao hơn . Người giúp ông phân tích lợi thế trong triều, giúp ông định đoạt xu hướng quyền thế. Sau đó, ông dựa theo lời đó , bí mật dâng lời can gián lên Hoàng đế mới trưởng thành nắm quyền lâu, trù tính mưu sự, giúp Hoàng thượng thoát ly sự khống chế của Thái hậu. Quả nhiên, về , con gái ông Hoàng hậu, còn ông triều đình cũng là một vạn , Trịnh gia nhất thời phong quang vô hạn.
, hiện tại thì bại . Mà, năm xưa chính là Vương gia Tạ Tấn. Tạ Tấn khi , qua tuổi cập kê. Sau ông cũng tìm vô , nhưng đều từ chối. Lúc đó ông thể hiểu, vì vị Vương gia khi giúp đỡ cự tuyệt tiếp, là tranh chấp đảng phái? Là sợ hãi đối đầu với Thái hậu và Thái sư? Vậy vì cố tình để ông tiến lên?
Khi ông hành sự còn chút xúc động, cũng vì ở vị trí giám sát ngự sử lâu, thỏa mãn với hiện trạng. Giám sát ngự sử tên gọi , nhưng thực tế chẳng chút thực quyền nào. Trong triều đình, nơi động một tí là hoàng quốc thích và các đại thần nhất nhị phẩm, căn bản đáng nhắc tới. Mà ngay cả vị trí giám sát ngự sử , cũng là khi Hoàng hậu bấy giờ, tức là Thái hậu hiện tại, tranh quyền đoạt vị cho Hoàng thượng, đúng phe phái, lập chút công lao mới .
Mà khi Tạ Tấn tìm ông , ông ở vị trí giám sát ngự sử đó một thời gian ngắn. Vị trí đó vốn cơ hội lập công, tự nhiên cũng chẳng thời cơ thăng tiến. Thế nhưng trong lòng ông vẫn luôn chút rục rịch điều gì đó, vặn lời lẽ của Tạ Tấn thuyết phục, liền nghĩ ngại thử một . Ai ngờ, một khi bắt đầu bước , về , liền thật sự bất do kỷ.
Trịnh Nghĩa Uyên ngẩng đầu về phía tấm biển Vương phủ tuy xa hoa nhưng vô ngôn thấu lộ sự trang nghiêm, ông nghĩ, cần một đáp án.