MỘT CÂY TRÂM CÀI TRÊN MÁI TÓC HOA - 9

Cập nhật lúc: 2024-12-26 10:56:02
Lượt xem: 12,800

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời mỉa mai của phu nhân Ôn thị hề che giấu, thẳng thừng khiến Bùi Trạm phun một ngụm máu.  

 

Tờ hòa ly thư Phong Lan đích đặt mặt , giọng lạnh lùng, đầy uy nghiêm thể phản kháng:  

 

"Mời Bùi đại nhân hạ bút."  

 

Ba chữ "Bùi đại nhân" , còn đau hơn ngàn vạn lời sỉ nhục. Tay cầm bút của run rẩy thôi.  

 

vì ái , vì tiền đồ của , vẫn run rẩy mà ký tên xuống.  

 

Không dám đối đầu với Quận chúa, sang trút giận lên :  

 

"Ngươi bỏ qua những ngày tháng , nhất quyết ầm ĩ cả kinh thành. Bạch Lộ, sẽ lúc ngươi hối kịp."  

 

"Dù , cũng chẳng liên quan gì đến ngươi."  

 

Phong Lan chắn mặt , chỉ liếc ngang một cái, đủ khiến im bặt.  

 

Đêm đó, Phong Lan cầm tờ hòa ly thư, dẫn cả nhà rời khỏi Bùi phủ, tự lập môn hộ.  

 

Nằm chiếc giường lớn trong ngôi nhà mới, để cảm tạ Quận chúa.  

 

Bà chỉ mỉm xua tay:  

 

"Ta thiện lương, Ôn phu nhân cũng chẳng mơ hồ.  

 

"Là mỗi hạt giống thiện ý mà bà từng gieo xuống, bén rễ đ.â.m chồi, mọc thành cây đại thụ. Đêm nay, cây vươn cao che chở bà mưa gió."  

 

"Chỉ nữ nhân mới hiểu nỗi khó nhọc của nữ nhân, mới hiểu bà bước tới ngày hôm nay chẳng dễ dàng gì.  

 

"Cứu bà, từ đến nay đều là đức hạnh và lòng thiện lương của bà."  

 

Linh Nguyệt kiêu hãnh ngẩng cao đầu:  

 

"Mẹ chồng của con là nhân từ, hiếu kính bề , tận tụy với bề . Ngay cả với kẻ đói khát ven đường, cũng tiếc lợi nhuận từ cửa tiệm để phát cháo, phát bánh.  

 

"Nếu báo đáp, chúng hết sức để bà báo đáp xứng đáng."  

 

Cuối cùng, c.h.ế.t như lời nguyền rủa của Bùi Trạm trong đêm gió tuyết .  

 

Thậm chí, thoát khỏi hố lửa, đón nhận một cuộc đời mới.  

 

15

 

Thiên hạ lưng nhạo , một tuổi mà vẫn khuấy đảo phong ba, nhà cửa chẳng yên, cuối cùng cha con ly tán, gia sản to lớn dâng tay khác.  

 

Họ cũng trách liên lụy đến con trai, khiến nó luận tội bất hiếu, bất nhân, suýt mất cả chức quan và tước vị.  

 

May mà nhờ Quận chúa xin tội, chịu một trận mắng như tát nước mặt, xem là tấm gương phản diện triều đình, cũng cho qua.  

 

Con gái tuy nhà chồng lạnh nhạt, nhưng Ôn Ngôn như hứa, hết lòng bảo vệ nàng. Đến cả thất mà tổ mẫu ép buộc nhận cũng tìm cớ đuổi ngoài.  

 

Hai đứa con bên giường , nhẹ nhàng an ủi:  

 

"Giờ đây là kết cục nhất . Mẫu khỏe mạnh, chúng con cũng an lòng."  

 

Bùi Trạm thì nghĩ .  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-cay-tram-cai-tren-mai-toc-hoa/9.html.]

Nghe Linh Nguyệt kể, ngày Phong Lan Hoàng thượng trách phạt, Bùi Trạm cố ý chờ ngoài cửa cung, mong thấy vẻ mặt thất vọng, ân hận, và nhục nhã của nó.  

 

Thế nhưng, điều thấy là Phong Lan với nụ nửa miệng, lạnh lùng chế giễu:  

 

"Khiến Bùi đại nhân thất vọng . Ta vẫn giữ chức quan, cũng bỏ rơi, mà mẫu thì ngày càng khỏe mạnh, chẳng mấy chốc sẽ xuống giường.  

 

"Còn Bùi đại nhân, triều đình cha con, tự giữ lấy phúc phần ."  

 

Bùi Trạm tức đến phát điên, màng tất cả, đúng ngày sinh thần của Phong Lan, rầm rộ đón Tống Vân Dao cửa.  

 

Ngày thành của , chỉ hai cây nến đỏ mặt Bùi mẫu chứng cho trời đất.  

 

Còn khi cưới Tống Vân Dao, dốc hết sức , náo động cả một con phố.  

 

Đó là sự thách thức và sỉ nhục cố ý của .  

 

Người đời nhạo rằng, ba mươi năm gối kề đầu ấp chẳng bằng một đêm xuân gió mát của kẻ khác.  

 

Cũng khen rằng Bùi đại nhân phong lưu giảm, già mà vẫn tráng kiện, lão cây khô trổ hoa, gặp một mùa xuân.  

 

Ta lặng tai để tâm, chỉ thấy thật ấu trĩ.  

 

Một kẻ mục ruỗng vứt bỏ, những gì thuộc về còn liên quan gì đến nữa?  

 

Hai đứa con vì lưng ủng hộ việc hòa ly, đời chê trách là vô đạo đức, phẩm hạnh bại hoại.  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Kinh thành ít gia đình danh giá xa lánh chúng, giao du thiết.  

 

chúng vẫn thản nhiên đối mặt:  

 

"Nếu giàu sang phú quý mà giẫm lên m.á.u và nước mắt của mẫu , cả đời cũng chẳng thể nào an lòng.  

 

"Có mẫu , chúng con mới nguồn cội."  

 

Ta tự thấy bản nợ chúng quá nhiều. cuộc đời dường như thêm ánh sáng. Ta từng bát, từng bát lớn t.h.u.ố.c đắng uống cạn, cuối cùng cũng vượt qua kiếp nạn.  

 

Khi bước khỏi nhà nữa, quyết định điều gì đó.  

 

Rời khỏi nhà họ Bùi, chỉ mang theo vài tiệm bánh kiếm sống.  

 

Ba mươi năm qua, Bùi Trạm từng chạm tay dầu muối, tính toán chi ly qua ngày, từ hôn sự của con cái đến của cải trong nhà, đều nhờ những tiệm bánh đó.  

 

Giờ đây, khi giường, suy nghĩ mãi, bàn bạc kỹ càng với các chưởng quỹ, gom hết bạc hiện , mua cửa hàng lớn nhất phố phồn hoa để mở tửu lâu.  

 

Làm kinh doanh, từ khi gả nhà họ Bùi đến nay, cũng ba mươi năm.  

 

Chỉ vì khinh thường việc dùng sức kiếm vài lượng bạc vụn, cho dính líu , sợ tổn hại danh tiếng của .  

 

Vậy nên, những cơ hội thăng tiến nhiều đều bỏ lỡ.  

 

Tửu lâu định mở cũng trì hoãn suốt mười mấy năm, thứ sẵn sàng, chỉ thiếu sự dũng cảm.  

 

Ta hỏi hai đứa con: Nếu đột nhiên kinh doanh, chúng khó xử ?  

 

Con gái đáp:  

 

"Khi con cưỡi ngựa b.ắ.n tên, đời con mất vẻ đoan trang của nữ nhân. Mẫu gì? Mẹ bảo: 'Liên quan gì đến bọn họ?'"  

 

Loading...