MỘT CÂY TRÂM CÀI TRÊN MÁI TÓC HOA - 8

Cập nhật lúc: 2024-12-26 10:55:15
Lượt xem: 10,047

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngay cả với Linh Nguyệt, cũng chỉ dốc lòng quan tâm trong khả năng của .  

 

Đến tận bây giờ, bà rốt cuộc buông bỏ.  

 

Cúi mắt , trong ánh mắt bà thấp thoáng sự thương cảm:  

 

"Linh Nguyệt với tất cả.  

 

"Chúng nào ngờ bà nhẫn nhịn suốt từng năm. Tưởng rằng là vì tình yêu, ai ngờ từ đầu đến cuối đều chỉ là mưu tính."  

 

Nhũ mẫu nhét cho vài viên đan dược, quận chúa :  

 

“Bà nuốt viên Hoàn Hồn Đan , nhất định sẽ qua kiếp nạn ."  

 

Ta cảm kích vô cùng, định dậy thì quận chúa ấn xuống giường.  

 

"Ta chỉ hỏi bà một câu: Thật sự hòa ly?"  

 

Ta thoáng ngẩn , khi thấy Linh Nguyệt quả quyết gật đầu với , liền cứng rắn đáp:  

 

"Thật sự!"  

 

Năm đó, nhà họ Bùi tịch biên, các nam nhân trong họ sắp lưu đày, chồng vì sợ nhà họ Bùi tuyệt hậu mà vội vàng gả – nha hầu hạ bên cạnh bà – cho Bùi Trạm.  

 

Không tình cảm nam nữ, một gông cùm hiếu đạo ràng buộc, một khống chế bởi tờ khế ước bán .  

 

Hắn, Bùi Trạm chịu đựng đủ, còn , Bạch Lộ chẳng lẽ thế?  

 

Quận chúa khẽ gật đầu, dậy rời .  

 

Qua cánh cửa, thấy bà với Bùi Trạm:  

 

"Đại nhân mời bổn quận chúa đến đây giữa đêm khuya, là để bàn chuyện hòa ly ?"  

 

14

 

Bùi Trạm tái mặt, giấu nổi vẻ bàng hoàng.  

 

"Nam nhân tam thê tứ vốn là lẽ thường. Bạch thị ghen tuông, dám dùng chuyện hòa ly để uy h.i.ế.p .  

 

"Vì thể diện của , và tiền đồ của con cái, Bùi mỗ đành màng đến mặt mũi, mời chư vị đến để khuyên nhủ đôi lời."  

 

Trong căn phòng im lặng đến nghẹt thở, chỉ còn tiếng nến cháy tí tách.  

 

Bùi nhân Trung Cần Bá về phía quận chúa, thăm dò:  

 

"Ý quận chúa thế nào..."  

 

Quận chúa khẽ gõ từng nhịp lên bàn , tiếng vang đều đều khiến Bùi Trạm yên.  

 

Sau một hồi lâu, bà khẽ , chậm rãi :  

 

" thấy rõ ràng là Bùi đại nhân kết duyên mới, bỏ vợ tào khang thì ."  

 

Bùi Trạm định lên tiếng, quận chúa ném một vật xuống chân , nhạt.  

 

Bùi Trạm run rẩy nhặt lên:  

 

"Đây... đây là chiếc hoa tai của Vân Dao, quà sinh thần đích tặng nàng. Sao ở trong tay quận chúa?"  

 

Quận chúa chút e dè:  

 

"Ở Đào Hoa Nguyên cách thành ba mươi dặm, cổng trồng hai cây hồng lớn, sai chăng?"  

 

Bùi Trạm rùng hít một lạnh.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-cay-tram-cai-tren-mai-toc-hoa/8.html.]

Giọng quận chúa bỗng trở nên âm trầm:  

 

"Kinh thành mỗi ngày đều c.h.ế.t. Nếu ở ngoại thành một nữ nhân chẳng mấy danh giá qua đời, cũng điều gì lạ."  

 

"Ngươi... ngươi đường đường là quận chúa, dám dùng Vân Dao để uy h.i.ế.p ?"  

 

Bùi nhân Trung Cần Bá hất tay chồng , bước tới gần Bùi Trạm, lạnh lùng :  

 

"Kẻ tám lạng nửa cân. Bùi đại nhân hổ, lôi kéo tất cả chúng xuống nước, chẳng cũng đang uy h.i.ế.p danh tiếng và tiền đồ của con ?  

 

"Ngươi thối nát đến tận xương thì mặc ngươi, nhưng liên lụy tất cả ?"  

 

Dứt lời, bà lườm Trung Cần Bá một cái đầy căm giận:  

 

"C.h.ế.t một kẻ nào khác thì thôi, c.h.ế.t một nữ nhân lăng loàn câu kết với đàn ông vợ, thiên hạ chỉ hả hê.  

 

"Nói cho cùng, hành động ti tiện là ở nam nhân, còn đáng thương nhất vẫn chỉ là nữ nhân mà thôi."  

 

Kẻ phong lưu như Trung Cần Bá dám ngẩng đầu.  

 

Bùi Trạm run rẩy cả hai tay, sang quận chúa phu nhân Ôn thị:  

 

"Các ... các cùng uy h.i.ế.p ?"  

 

Bùi nhân Ôn thị lạnh lùng đáp:  

 

"Ngài vì tư lợi của mà xé nát thể diện của ba nhà chúng . Nếu chúng cúi đầu nhượng bộ, chẳng sẽ thế nhân phỉ nhổ, đường đường là thế gia giữ nổi cốt cách kiên cường ?"  

 

Trung Cần Bá thở dài, gật đầu đồng tình:  

 

"Là nam nhân, nhưng Bùi đại nhân khi chính thê bệnh nặng hấp hối mà lạnh lùng đ.â.m d.a.o tim, chuyện ai cũng thể chấp nhận.  

 

"Dù lòng nghĩ khác, chí ít cũng nên... chọn thời điểm khác."  

 

Nhận thấy quận chúa và phu nhân Ôn thị đang chằm chằm, Trung Cần Bá vội thêm:  

 

"Chi bằng tờ hòa ly thư, chia tay, còn hơn để lưng, thế gian khinh rẻ."  

 

Bùi Trạm căm phẫn đến đỏ ngầu cả mắt, lời nào.  

 

15

 

Cả đời , Bùi Trạm dùng cái miệng sắc bén của để tranh đấu nơi triều đình suốt ba mươi năm.  

 

Bao chọc giận thánh nhan, đuổi khỏi kinh thành, chẳng còn đếm nữa.  

 

Hắn nghĩ rằng một bộ xương cứng cỏi, đủ sức chống mũi kiếm, lưỡi giáo của thế tục.  

 

khi Quận chúa chỉ khẽ liếc mắt, nhũ mẫu liền ném xuống chiếc hoa tai khác vấy máu, thì xương sống của gãy.  

 

"Bùi đại nhân sống ích kỷ, quên rằng kinh thành , thiên hạ , từ đến nay đều thuộc về hoàng gia."  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

"Ngươi thật sự nghĩ Thái hậu dung túng ngươi thăng trầm là vì coi trọng tài hoa, ngưỡng mộ cốt cách của ngươi ? Chẳng qua triều đình thỉnh thoảng cần một cái miệng sắc bén, và ngươi tình cờ nó mà thôi."  

 

"Hoàng thượng quả quyết, như Thái hậu nương nương chịu nhún nhường. Một cái miệng sắc bén, nào bằng một thanh kiếm sắc bén. Bùi đại nhân hiểu chứ?"  

 

Mặt Bùi Trạm trắng bệch như tờ giấy, đến cũng còn vững.  

 

Quận chúa khinh miệt:  

 

"Bổn Quận chúa tối nay thể khiến nữ nhân c.h.ế.t trong ô nhục, ngày mai cũng thể khiến Bùi đại nhân ba Lĩnh Nam mà chẳng bao giờ trở kinh thành. Bùi đại nhân thử ?"  

 

Bùi Trạm ngã xuống đất, run rẩy chỉ tay Quận chúa, nhưng thốt nổi lời nào.  

 

"Ngươi cứ nghĩ vài câu tâng bốc giả dối đủ để bay lên trời. bầu trời , bao giờ là thứ họ Bùi các ngươi thể chống đỡ."  

 

 

Loading...