MỘT CÂY TRÂM CÀI TRÊN MÁI TÓC HOA - 12

Cập nhật lúc: 2024-12-26 10:57:43
Lượt xem: 11,230

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

19

 

Thời tiết ấm dần, thể cũng lên trông thấy bằng mắt thường.  

 

Dẫu vẫn lưng xì xào bàn tán, nhưng nhờ Quận chúa nâng đỡ, coi như thượng khách, vô hình chung chặn lời đàm tiếu.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Quận chúa hỏi , ý định gì khác .  

 

Ta lớn tuổi, dường như chẳng còn nhiều mong ước. Trong lòng chỉ mong con cái bình an, khỏe mạnh.  

 

nghĩ đến năm , khi nha Bùi phủ giải tán, mười lăm tuổi giường trò chuyện đêm cùng họ, niềm mong mỏi khi chỉ là ngắm hoàng hôn và tuyết bay nơi Mạc Bắc.  

 

Thế nhưng cả đời , giam cầm trong danh tiếng của Bùi Trạm, giam cầm trong kinh thành đầy phép tắc và quy củ.  

 

"Nếu thể, ngoài ngắm thế giới."  

 

"Vậy thì thôi!"  

 

Đôi mắt sáng lên, nhưng nhanh chóng u ám.  

 

Một lão bà như , trèo đèo lội suối xa như thế, chỉ khiến con cái bận tâm thêm.  

 

Thế nhưng, khi một tiến về phía , ông trời ắt sẽ mở đường cho họ.  

 

Sự sắp xếp trùng hợp, khác, là Mạc Bắc.  

 

Ngày dẫn con cái rời khỏi kinh thành, gương mặt Cẩm Thư cuối cùng cũng nở nụ rạng rỡ.  

 

Nắm lấy tay , nàng khẽ khàng :  

 

"Chàng thấy những năm qua mẫu chịu khổ thế nào, con những phép tắc trong cửa cao nhà rộng nuốt chửng. Vì cố ý giấu cha chồng mà xin Hoàng thượng cho nhậm chức nơi xa.  

 

"Chàng bảo, núi cao, vua xa, sẽ chẳng còn ai dùng lễ nghi quy củ mà áp chế con nữa. Sau , nếu con cưỡi ngựa, thì sa mạc mênh m.ô.n.g , cưỡi bao lâu thì cưỡi bấy lâu.  

 

"Mạc Bắc, ai ai cũng giắt d.a.o bên , nữ tử b.ắ.n cung cũng chẳng coi là thất lễ. Mẫu , con chọn đúng , cuối cùng con thể là chính con."  

 

Nàng nhào lòng òa.  

 

Tấm lưng run rẩy của nàng như mọc đôi cánh. Đôi cánh từng bẻ gãy giờ đây sự yêu thương chắp thêm, lớn mạnh ngừng, đưa đứa con gái yêu thương nhất bay cao tự tại.  

 

Ta nước mắt đầm đìa, chân thành vui mừng cho nàng.  

 

" núi sông cách trở, con chia lìa, đến bao giờ mới gặp ."  

 

Ta lau khô nước mắt cho nàng, khẽ :  

 

"Ta cũng . Đợi khi thể khỏe hẳn, con đến đón nhé."  

 

Nàng sững , ánh mắt sáng như tuyết của nàng ngập tràn niềm vui.  

 

Tiễn con gái , xoay trở xe ngựa, liền thấy Bùi Trạm mặt lạnh xa xa giữa đám .

 

20

"Thật hồ đồ! Mạc Bắc núi cao, sông dài, điều kiện gian khổ, tự chuốc lấy cực khổ gì?  

 

"Nếu chịu tranh đấu một phen, trưởng của vốn chẳng đáng ngại, chắc thuận lợi kế thừa tước vị. Ôn Ngôn hẳn là tính toán."  

 

Ta và thể chuyện hợp .  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-cay-tram-cai-tren-mai-toc-hoa/12.html.]

 

Đang định vén rèm lên xe ngựa, hổ mà đuổi theo hỏi:  

 

"Tại nàng lấy luôn cả mấy cửa hàng của nhà họ Bùi?"  

 

Ta khựng , ngoái đầu :  

 

"Cửa hàng của nhà họ Bùi?"  

 

Hắn ấp úng một hồi, lảng tránh ánh mắt , lẩm bẩm:  

 

"Dẫu nàng treo bảng hiệu Bạch Lộ, nhưng tiền mở cửa hàng ban đầu là từ việc bán vòng tay của mẫu .  

 

"Như thế, tính là sản nghiệp của nhà họ Bùi? Nghe Hồng Yến Lâu cũng mở từ tiền tiết kiệm của tiệm bánh, xét cũng thuộc về sản nghiệp của nhà họ Bùi chứ?  

 

"Ta cũng đòi hết, chỉ cần một nửa lợi nhuận thuần là ."  

 

Hắn cố tỏ vẻ lý lẽ, nhưng khí thế yếu ớt, thậm chí dám đối diện ánh mắt của .  

 

Ta , con trai của Tống Vân Dao ham chơi phóng túng, suốt ngày gây chuyện thị phi, tiêu tiền như nước, mà rắc rối gây đều nhờ Bùi Trạm dùng tiền bạc và danh dự để giải quyết.  

 

Tống Vân Dao giỏi , nào cũng khiến Bùi Trạm cúi đầu nhượng bộ.  

 

Gia sản ít ỏi của , vì con trai Tống Vân Dao mà cạn kiệt từng chút một.  

 

Lần , đứa con còn gây chuyện cơn say, đ.á.n.h thương con ngoài giá thú của một hầu gia, bắt giam ngục, lo tiền bạc để cứu mạng.  

 

Bùi Trạm, sức ép của những giọt nước mắt Tống Vân Dao, lựa chọn tìm đến .  

 

Thấy lạnh lùng , Tống Vân Dao bỗng xuất hiện, đầy lý lẽ mà với :  

 

"Đã cắt đứt thì nên mang theo đồ của nhà họ Bùii.  

 

"Mấy cửa hàng đó vốn là do chồng để cho con cháu nhà họ Bùi. Các rời khỏi phủ, ngoài, thể mang theo sản nghiệp của nhà họ Bùi?"  

 

Thấy xung quanh càng lúc càng đông, mặt mày Bùi Trạm càng khó coi. Hắn thậm chí lén kéo tay áo Tống Vân Dao, hiệu nàng rời ngay.  

 

Tống Vân Dao giật tay , bật tủi :  

 

"Sao, ?  

 

"Tất cả là tại Bùi phu nhân! Nàng đeo vàng đội bạc, vẻ vang rực rỡ mặt đời, quan to quý nhân coi như thượng khách. Còn , mua một món trang sức tươm tất cũng cân nhắc mãi.  

 

"Nếu để nàng mang sản nghiệp của nhà họ Bùi, chịu cảnh khổ thế ?  

 

"Phúc phần đều để nàng hưởng cả, để theo chịu khổ, thế công bằng với ?"  

 

Mặt Bùi Trạm tái nhợt.  

 

Hắn Tống Vân Dao bất mãn với , cũng con trai nàng gây đại họa khiến nàng mất phương hướng. ngờ, từng tiếc nuối theo xuống Lĩnh Nam chịu khổ, oán trách những ngày chịu nổi.  

 

Rõ ràng, những ngày , thậm chí còn những ngày khổ hơn thế, Bạch Lộ trải qua suốt ba mươi năm.  

 

Hiện giờ, tuy giàu sang, nhưng cũng đủ ăn đủ mặc, gọi là khổ?  

 

Những ngày tháng bên hoa trăng, những vần thơ tình họa ý khi xưa, dường như đang ngày càng xa vời trong những đòi hỏi dứt, trong những giọt nước mắt triền miên.  

 

 

Loading...