Mộng Tưởng Làm Giàu Của Tinh Cầu Xấu Xí - Chương 283
Cập nhật lúc: 2024-05-05 08:17:19
Lượt xem: 26
Cô đi đến cửa hàng Kinh Viết, nhìn thấy một cô gái tuổi không lớn đang ném chiếc váy về phía Thiển Hạ và Đường Manh, nếu hai người không tránh ra, chiếc váy này sẽ trực tiếp bay thẳng vào mặt của cả hai.
Vân Ca: “?”
Cô bước lên một bước, bắt lấy chiếc váy, ném lại vào mặt đối phương: “Cô muốn gây sự à?”
Cô gái nọ bị một sức mạnh bất ngờ đập vào, loạng choạng ngã về phía sau.
Vân Ca: Ai mà không biết ném đồ chứ!
Thiển Hạ và Đường Manh nhẹ nhàng nằm lấy quần áo của Vân Ca, nhỏ giọng nói: “Là vấn đề của tụi chị.”
Đường Manh nói: “Là lỗi của chị, chị ngày đó không cần thận bị đứt ngón tay, m.á.u dính lên quần áo, lúc rửa sạch tiêu độc giặt không sạch, lúc kiểm tra cũng không chú ý tới…”
Vân Ca: “…” Thì ra là do bọn họ đuối lý.
Cô hắng giọng: “Có chuyện gì bồi thường tiền là được rồi.” Cô lại thấp giọng nói với hai người: “Hai người ngẩng đầu lên, không được phép cúi đầu trước bất cứ kẻ nào, đứng thẳng lưng lại.”
Thiển Hạ và Đường Manh liền ngẩng đầu ưỡn ngực.
Liễu Tuyết kéo váy từ trên mặt xuống, thấy ba người phụ nữ đang nhìn cô một cách hợp tình hợp lý, vô cùng tức giận. Quả đúng là cửa hàng mà Sư Huyên Huyên làm việc, cũng giống như cô ta, đều là một đám rác rưởi.
Vân Ca: “Cô là người báo cáo Kinh Viết à?”
Liễu Tuyết: “Đúng vậy, mấy người bán quần áo kiểu gì đấy, bán giá đắt như vậy, lại đưa cho khách hàng sản phẩm bị lỗi như thế à?” Cô ta chỉ vào vết đỏ thẫm ở đường thêu trên váy.
Vân Ca: “Chúng tôi vô cùng xin lỗi về vấn đề này. Vì vậy Kinh Viết sẽ bồi thường cho cô gấp ba lần giá của chiếc váy này, bên cạnh đó sẽ đưa cho cô một chiếc váy mới, cô thấy thế nào?”
Liễu Tuyết do dự không biết có nên đồng ý hay không. Cách thức giải quyết này của Vân Ca rất có thành ý, chính là vừa rồi cô còn ném váy lên mặt cô ta! Cô ta cũng muốn tính luôn cả món nợ này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mong-tuong-lam-giau-cua-tinh-cau-xau-xi/chuong-283.html.]
Ngay lúc Liễu Tuyết đang muốn làm khó dễ, Sư Huyên Huyên cũng lên Tinh Võng, sau đó trực tiếp đi tới của hàng, hấp dẫn toàn bộ giá trị thù hận của Liễu Tuyết.
Ánh mắt Liễu Tuyết nhìn Sư Huyên Huyên có thể nói là ngập tràn thù hận, cô ta nhìn thấy Sự Huyên Huyên liền cười lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp đăng xuất.
Sư Huyên Huyên khom lưng xin lỗi Vân Ca, Thiển Hạ và Đường Manh: “Tôi rất xin lỗi, lý do cô ta tới đây gây sự có lẽ là vì tôi.”
Vân Ca phất tay, Thiển Hạ cũng lắc đầu liên tục.
Thiển Hạ nói: “Không liên quan tới em.” Cô giải thích về vết bẩn ở trên váy.
Sư Huyên Huyên đỡ trán: “Vậy lần này là tôi trách nhầm cô ta rồi, tôi cho rằng cô ta vì muốn trả thù tôi nên mới đến Kinh Viết gây sự.”
Thiển Hạ hỏi cô lý do.
Sư Huyên Huyên kể vắn tắt cho mọi người những chuyện xảy ra trong trường học thời gian gần đây.
Cô và Liễu Tuyết trước giờ vốn không có quan hệ gì với nhau, thời gian gần đây không hiểu tại sao lại biến thành như vậy, cho dù là lớp nấu án, lớp trù nghệ, lớp nghi lễ, hay là chương trình học của lớp học cô dâu, chương trình học của các cô đều phải xếp nhóm, hy vọng có thể khích lệ tinh thần học tập của mọi người, mỗi lần như vậy cô đều sẽ đối đầu với Liễu Tuyết.
Bởi vì cô luôn được bạn tốt Mẫn Mẫn chỉ bảo, nên có sự tiến bộ vượt bậc trong các môn học, mỗi môn đều có thể vượt qua Liễu Tuyết.
Liễu Tuyết càng ngày càng chán ghét cô, đầu tiên là phá hư tác phẩm trong lớp thiết kế của cô, cô đến chất vấn cô ta còn không chịu nhận. Sau đó lại đổi nguyên liệu nấu ăn ở trong lớp nấu nướng của cô, khiến món ăn cô nấu có vấn đề, cô tìm được chứng cứ chứng minh là cô ta làm nhưng cô ta vẫn không chịu nhận.
Một lần hai lần thì thôi đi, Liễu Tuyết thật sự vô cùng quá đáng.
Cô tức không chịu được, trực tiếp nộp chứng cứ cho giáo viên.
Nhưng Liễu Tuyết là người của Liễu gia, một nửa chi phí của trường học đều do Liễu gia tài trợ, Liễu Tuyết nói cô bôi nhọ cô ta, nếu cô ta đã nói cô làm, vậy thì cô sẽ làm cho cô ta xem.
Rất nhiều người muốn nịnh bợ Liễu gia, cô bị bắt nạt rất thảm, chỉ có duy nhất một người bạn tốt Bạch Mẫn Mẫn luôn ở bên cạnh cô không rời.